Thay Đổi

Chương 59: Heaven land



- Tại sao… tại sao em lại đòi chia tay? – Akito trợn mắt, tức giận, giằng lấy tay Mika, bấu chặt. – Anh đã làm gì sai hay sao?

- Chưa… Anh chưa làm gì cả… - Trái ngược với hành động hung hăng củaAkito, Mika chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng gạt tay anh ra. – Chỉ là… nếu cứ tiếp diễn thế này… thì anh sẽ làm đấy…

- Cho anh lý do? – Thái độ từ tốn của Mika đã phần nào kìm hãm sự mất bình tĩnh của anh lại, anh trầm giọng, khoan nhượng hơn.

- Em biết… trong trái tim anh vẫn còn một góc trống khác… Em chưa hoàntoàn làm chủ được… Anh vẫn còn mừng rỡ khi gặp các cô gái xinh đẹp khác, và anh vẫn còn vấn vương một cô gái khác ngoài em… - Mika cười dịudàng, nụ cười tươi như ánh mặt trời, nhẹ nhàng, không lo ngại. Dường như cô chẳng đau khổ gì khi buông ra những lời từ bỏ.

Akito thất vọng. Nụ cười đó chẳng phải có hàm ý là anh không là gì với cô hay sao? Tại sao lại thế kia chứ?

Nhưng cô nói đúng… anh chưa thể nào toàn tâm toàn ý với cô. Trên hết, anhchưa thể nào dứt bỏ được mối tình cũ để đến với cô được.

Lúc này đây, anh chẳng hề thắc mắc lý do cô biết chuyện đó.

- Em không thể cho anh thêm thời gian hay sao? – Akito vẫn cố gắng níu kéo.

- Chia tay chính là cho anh thời gian đấy. – Mika đáp thản nhiên, môi vẫn không ngừng nụ cười vô lo vô nghĩ. – Nếu như anh vẫn còn tình cảm, vớitình trạng tình cũ gắng sức chèo kéo anh thì việc anh xiêu lòng chỉ cònlà vấn đề thời gian. Em muốn phòng xa, để khi đó em không phải đau khổ.

- Em không tin anh hay sao?

- Anh vẫn không hiểu? Em không phải là không tin anh. Chỉ là mọi trườnghợp đều có thể xảy ra mà thôi. – Đến đây, Mika chắp hai tay trước ngực,môi tươi tắn, má hồng hào, mắt long lanh, một dáng vẻ dịu dàng thục nữ. – Thế nên… trước khi cả hai đều quá đau khổ, dừng lại thôi. Em không đủcan đảm để bước trên con đường mà em biết trước đích đến tàn nhẫn. Khinào anh có đủ tự tin anh có thể trao tròn vẹn trái tim cho em, hãy tìmem, em luôn mở rộng vòng tay chào đón anh. Cho đến khi đó, hãy nóichuyện, gặp gỡ, trao đổi như những người bạn bình thường.

Akito gục mặt xuống. Dù là một bông hoa mềm mại, nhưng cô lại cứng rắn nghiêm túc. Cô đã tạo một vỏ bọc yếu đuối hoàn hảo cho sự kiên định trong từng câu nói của mình. Anh không thể nào lay chuyển được cô.

- Cứ như vậy đi. Anh tôn trọng quyết định của em. – Akito bất đắc dĩ tán thành. Mika mỉm cười nhìn anh hài lòng, mãn nguyện.

o0o

Một buổi chiều sau giờ học…

Cả lũ sau đứa ngồi “ôn bài” trong tiệm Lotte giữa phố tấp nập.

- Ai chà! Sắp tới tớ phải đến nhà Kahara lần nữa. – Shukasa lên tiếng đầy mệt mỏi.

- Sao thế? – Yui vừa ngậm vòi trong lon Coca vừa tò mò hỏi, nhưng chẳng có vẻ gì là thiết tha đến câu trả lời.

- Qua thanh toán nốt tiền bồi thường. – Shukasa lại thở dài.

- Sao không chuyển tài khoản cho nhanh? – Haru gợi ý.

- Ba bảo anh trực tiếp đi cho có tấm lòng.

- Mà nhỏ Kahara Terumi đó… - Bất giác, Kuro lên tiếng. trỏ dưới cằm, ánh mắt xa xăm. – Sao tớ lại có cảm giác đã gặp nó ở đâu đó thì phải…

- Ơ? Anh cũng thấy thế à? – Haro tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Kuro có cùngsuy nghĩ. – Không hiểu sao gặp nhỏ là em lại có một sự thân quen khó tảấy.

Cả hội đến đây thì im lặng. Bốn đứa còn lại nhìnchằm chằm vào Kuro và Haru đang cố vắt óc để nhớ ra. Nhưng khi nhận ramột điều, Mika vội xua tay:

- Thôi thôi! Đừng đem chuyện về người đã mất nữa. Ngày mai có ai có lịch trình gì không?

- Mai á? – Yui lặp lại, rồi trả lời đầy hứng khởi. – Có có! Tớ và Shukasa hẹn nhau đi mới khánh thành ở ấy!

- Tụi này đi cùng được không? – Akito nghe vậy thì đầy sung sức, hưng phấn trỏ tay về phía mình hỏi.

- Tính làm bóng đèn à? – Shukasa mếu mặt. Nghe vậy mà biểu cảm của Akito cũng đầy thất vọng.

Đám kia đồng loạt liếc nhìn đôi này đầy sát khí. Ái chà, có gấu rồi là bỏ bạn luôn đấy.

- Được mà, mọi người cùng đi! – Nhưng Yui lại cảm thấy thích thú khi đichơi với bạn bè. – Ngày mai là sinh nhật Shukasa. Tụi mình đi chơi rồitối về mua bánh kẹo đến nhà tớ tổ chức sinh nhật cho ảnh nhé!

Nghe cô đề nghị. Tụi kia cũng mới giật mình nhớ ra. Ừ nhỉ, ngày 6 tháng 12, là ngày mai còn gì. Quên khuấy mất!

o0o

- Phim hành động! – Yui tỏ ra cương quyết, trỏ thẳng tay vào tấm áp phích. – Transformer mới ra phần hay lắm!

- Không thích! Phim kinh dị! – Shukasa cũng không vừa, hai tay chống nạnh, lên tiếng bác bỏ.

Suốt mười lăm phút rồi đó, đôi này cãi nhau chọn thể loại phim để xem cũngđã mười lăm phút rồi. Híc! Báo hại tụi kia ngáp ngắn ngáp dài.

- Mấy người cũng bỏ phiếu đi chứ? Đứng im đó nhìn phỏng có ích gì? – Yui bất giác trừng mắt lia tụi bạn.

- Đúng đúng! Hòm nào nhiều phiếu hơn hòm đó thắng! – Shukasa cũng hưởng ứng theo.

Tụi kia giật mình, tĩnh tâm vài hồi rồi góp ý.

- Phim tâm lý tình cảm! – Haru vươn tay đầu tiên.

- Hài đi! Có phim của Thành Long đấy! – Akito cho thêm một hòm mới đầy hưởng ứng.

- Tớ lại thích khoa học viễn tưởng. – Kuro trỏ tay dưới cằm.

- Tụi tớ bảo mấy cậu bỏ phiếu chứ không phải cho thêm ý kiến! – Cả Yui và Shukasa đồng thanh. Bọn kia nghe vậy thì im bặt.

Cả lũ lại thở dài não nề. Ây chà, cứ thế này thì đến bao giờ mới đi nhữngchỗ khác được nữa chứ. Lúc này thì chỉ còn cách phân thắng bại thôi.

- Oẳn tù tì! – Sáu cánh tay giơ lên chuẩn bị ra chiêu.



- Cho sáu vé học sinh phim Transformer bác ơi! – Yui hứng khởi vươn tayvề phía bác bán vé. Tụi kia nhìn nhau thở dài ngao ngán, mà Shukasa làbuồn tẻ nhất.

- Hết vé rồi! – Bác bán vẻ trả lời lại đầy phũ phàng tàn nhẫn.

Một ngọn gió thổi qua làm đông cứng Yui. Mặt mày bơ phờ, tái mét ỉu xìu.

Đến lượt năm đứa còn lại oẳn tù tì phiên hai. Shukasa cười đắc thắng:

- Phim kinh dị phải thắng!!!

- Oẳn tù tì!