Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 89: Trời xanh tựa biển biếc



Trên đường trở về, Minh Lankhông nói một lời, cảm giác toàn thân dường như bị vùi lấp trong vũngbùn, quay trái không được quay phải cũng không xong, tiến thoái lưỡngnan, trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, tay chân lại lạnh như băng,đầu óc trống rỗng, vô cùng mệt mỏi. Suy tư một hồi, Minh Lan ngẩn ngơrơi lệ. Thịnh lão phu nhân ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắttừ ái, đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc cô bé.

Minh Lan cảm thấy khó mà nhịn được tủi thân, nghẹn ngào dần dần biếnthành tiếng nức nở, rúc đầu vào lòng bà nội, nhẹ nhàng run rẩy, tiếngkhóc đều vùi lấp trong mùi đàn hương tràn ngập ống tay áo lão phunhân.Read more...

”Minh Nhi con ơi, bà nội hiểu được tâm ý của con.” Lão phu nhân ôm MinhLan, chậm rãi nói, “Thế nhưng kết hôn là đại sự, cần nhất là hai bêntình nguyện, dưa hái xanh thì không ngọt*; có những chuyện, không phảinói đạo lý là có thể hiểu.” (*chỉ việc cố cưỡng ép mà làm sẽ không có kết quả như mong muốn)

Muốn cầu người một lòng, bạc đầu không chia ly; biết bao cô gái khuê các ao ước một cuộc sống như thế, tô chân mày, vợ chồng hoà thuận, thếnhưng lại có mấy người được như ước nguyện, đều là tương kính như tânthì nhiều, ý hợp tâm đầu thì ít. Vốn biết cháu gái thường ngày thôngminh, nhưng ở chuyện này lại có chấp niệm, bảo Hạ Hoằng Văn hứa hẹn làtự huyễn hoặc đầu óc mình, đi vào ngõ cụt, chỉ mong nàng có thể suy nghĩ thông suốt.

Thịnh lão phu nhân không khỏi thở dài một hơi.

Lại một đêm gió mưa đột ngột, Minh Lan nằm nghiêng trên giường, hai mắtmở to ngắm màn mưa ngoài cửa sổ, tưởng tượng thấy dòng nước theo bệ cửasổ từ từ chảy xuống ngấm vào bùn đất, mưa dần ngừng rơi, ánh trăng mờ ảo rón rén vén màn mây đen như mực, ló ra một khuôn trăng đầy đặn, cáchtầng hơi nước dày, khúc xạ một loại ánh sáng kỳ lạ, như những mảnh thủytinh vỡ. Minh Lan mở to mắt, suốt đêm không hề chợp mắt.

Sáng hôm sau, Minh Lan thức dậy rất sớm, vành mắt đỏ hồng, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.

”Mấy ngày nay, cháu gái làm rất nhiều chuyện hồ đồ, khiến bà nội lo lắng không nói, còn khiến bà mất mặt, đều là cháu gái bất hiếu, xin bà nộitrách phạt.” Minh Lan rất cung kính dập đầu một cái, khuôn mặt xưa nayxinh đẹp yêu kiều như hoa lúc này lại tái nhợt, “Hôn nhân đại sự vốndĩ là do trưởng bối định đoạt, sau này chuyện của Minh Lan hết thảy đều do bà nội làm chủ, cháu tuyệt nhiên không nhiều lời nửa câu!”

Lão phu nhân ngồi trên giường la hán, mạt ngạch (băng đô) bằngvóc màu xám bạc thêu mây khảm lục bảo lóe lên sắc nhợt nhạt, bà bìnhtĩnh nhìn Minh Lan, ánh mắt chất chứa hàng vạn hàng nghìn ưu tư, qua một lúc lâu, lão phu nhân thở dài: “Được rồi, đứng lên đi.”

Minh Lan vịn đầu gối chậm rãi đứng lên, lão phu nhân kéo nàng đến gần,nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay, nghe bà khe khẽ nói: “Con gái đều hồ đồ như vậy một lần, mê muội, mâu thuẫn, lầm ầm ĩ, khóc lóc, rồi cũng tỉnh táo.Cháu là một đứa bé hiểu chuyện, có thể có một người thành thật chân tình đối đãi với cháu, đó là phúc, chớ có cố chấp, không lại hại chínhmình.”

Minh Lan rưng rưng gật đầu. Đang nói chuyện, Thúy Bình bỗng nhiên chạy vào, khẽ truyền lời: “Cậu Hạ tới.”

Hai bà cháu ngẩn ra, sớm như vậy tới làm cái gì?

Lần gặp mặt này, Thịnh lão phu nhân hoàn toàn xem Hạ Hoằng Văn là concháu bạn cũ thông thường để đối đãi, thay y phục xong, sai nha hoàn bưng trà dâng quả. Minh Lan tránh vào buồng trong, ngay cả mặt mũi cũngkhông lộ.

Nhưng hai bà cháu vừa thấy Hạ Hoằng Văn, hai người phòng trong phòngngoài đồng thời lấy làm kinh hãi, chỉ thấy hai mắt Hạ Hoằng Văn đen sẫm, trên gò má trái có một đường xước sâu như bị móng tay cào, từ dưới mắtkéo đến bên tai, gò má phải còn có một mảnh máu ứ đọng, môi cũng nứt nẻ, trên cổ tay quấn lụa trắng.

Hạ Hoằng Văn cúi đầu, nhìn khắp phòng một lượt, phát hiện không có MinhLan, vẻ mặt không khỏi buồn bã, ôm quyền cung kính đáp: “Đều là HoằngVăn ngu muội vô tri, liên lụy lão phu nhân và Minh...”

Thịnh lão phu nhân nặng nề ho khan một tiếng. Hạ Hoằng Văn khổ sở tronglòng, vội vàng đổi giọng: “Đều là Hoằng Văn vô đức, liên lụy lão phunhân, đêm qua Hoằng Văn đến nhà dượng, hết thảy nói rõ ràng, nguyện ýxin mẫu thân nhận em họ làm con nuôi, xin tộc trưởng làm lễ ra mắt, sauđó coi như anh em ruột thịt, Hoằng Văn tuyệt không rối loạn lễ nghĩa!”

Thịnh lão phu nhân hiểu, suốt đêm qua Hạ Hoằng Văn nhất định đã đến nhàhọ Tào ngả bài, kết quả lại bị dì dượng, chắc hẳn còn có anh em họ hàngtập trung chỉnh đốn một trận, nghĩ tới đây, trong lòng Thịnh lão phunhân vui một chút, em nuôi? Đó cũng là một ý kiến hay!

Thịnh lão phu nhân nhìn khuôn mặt bầm tím của Hạ Hoằng Văn, rốt cụctrong lòng thoải mái đôi chút, nhưng vẫn còn nghi vấn: “Mẹ cháu chịukhông?”

Hạ Hoằng Văn nâng khuôn mặt sưng như đầu heo, chật vật cười với lão phunhân, đụng đến chỗ đau nơi khóe miệng, nhịn không được hít một hơi, hỏimột đằng trả lời một nẻo: “Đêm qua, mẹ nhìn thấy cháu, có vẻ... tứcgiận.”

Những lời này rất huyền diệu, trong phòng Minh Lan hiểu rõ, người nàylàm khổ nhục kế với mẹ mình, ánh mắt Thịnh lão phu nhân lấp lánh, rất có thâm ý hỏi một câu: “Chuyện này... Sợ là vẫn chưa xong?”

Một khóc, hai ầm ĩ, ba thắt cổ; mấu chốt nhất trong ba chiêu còn chưa xuất ra đâu.

Hạ hoằng văn cúi rũ đầu xuống, sau đó kiên quyết ngẩng lên, thành khẩnnói: “ Khi Hoằng Văn còn bé, mẹ muốn cháu đọc sách thi cử, cháu khôngmuốn, mà lại theo ý mình học y. Xin lão phu nhân tin Hoằng Văn một lần,Hoằng Văn không phải là một người không có chủ kiến, tùy ý để người khác sắp đặt, Hoằng Văn hiểu được đúng sai phải trái, tuyệt đối không phụmột phen tâm ý của bà nội và lão phu nhân!”

Lời nói này khiến trong lòng Thịnh lão phu nhân khẽ xao động, lại nhìnánh mắt thành khẩn nghiêm túc của Hạ Hoằng Văn, còn có mấy vết thươngnổi bật trên mặt, lão phu nhân chỉ trầm ngâm chốc lát, lập tức mỉm cườinói: “Tâm ý hay không không thể nói rõ, chỉ là người già suy nghĩ nhiều; mấy năm qua bà coi như cũng rõ con người cháu, phẩm chất đương nhiêntin được, nếu ông trời có thể toại lòng người, đó là chuyện rất tốt, nếu như trăng khó có thể tròn âu cũng là ý trời, nhân duyên trời đã địnhtrước, cháu không nên cưỡng cầu.”

Lời nói này rất thân thiết, rất hữu nghị, cũng rất cảm động, nhưng thậtra không ưng thuận cái gì cả. Minh Lan thầm khen lão phu nhân ngay cảnói chuyện cũng rất nghệ thuật, ý của bà là: Cậu Hạ, động cơ của cậu làtốt, tính toán cũng chu đáo, có điều tương lai chưa biết được, cho nênphải cố gắng lên, lúc nào em họ biến thành em nuôi thì hẵng nói, thanhxuân con gái ngắn ngủi, những tháng ngày này chúng tôi cũng phải dự tính cho mình, cho nên cậu phải nắm chắc thời gian đấy.

Hạ Hoằng Văn làm sao không hiểu, cậu cũng biết, chuyện của họ Tào đíchthực là vô cùng khiến người ta tức giận, không phải vài ba lời là có thể che giấu được. Nếu không có một lời nói xác thực, họ Thịnh cũng khôngdự định kết mối hôn này. Hôm nay ngay cả bà nội cũng tức giận, không còn quản chuyện này nữa. Vẻ mặt Hạ Hoằng Văn ảm đạm hơn, lại nói thêm nhiều lời hay, Thịnh lão phu nhân một mực bốn lạng bạt trăm cân gạt đi, vẻmặt hòa ái dễ gần, nói chuyện vòng vo, nhưng lại tỏ ra không kiên nhẫn,cũng không có ý tứ để Minh Lan đi ra gặp mặt.

Lại nói vài câu, Hạ Hoằng Văn buồn bã cáo từ.

Người đi rồi, Minh Lan mới chậm rãi từ bên trong đi ra, vẻ mặt điềmtĩnh, lão phu nhân thu lại dáng vẻ tươi cười, mệt mỏi dựa vào trêngiường la hán, chậm rãi nói: “Cậu Hoằng đúng là có tâm.”

Minh Lan chậm rãi đi tới bên lão phu nhân, cầm chiếc búa mỹ nhân bêncạnh lên, nhẹ nhàng đấm chân cho bà, mở miệng nói: “Là con người, thìđều có tâm.”

”Thế nào?” Lão phu nhân nhìn khuôn mặt Minh Lan, hơi cảm thấy hứng thú nói: “Lúc này con không muốn tranh giành nữa à?”

Động tác trên tay Minh Lan ngừng một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, đáp: “Cần tranh cháu gái đều tranh, bà nội nói phải, kết hôn vốn nên hai bên tình nguyện mới tốt, tóm lại cưỡng cầu đều không hay; hôn sự cháu gái vẫn là bà nội xem xét thôi, nên thế nào thì thế ấy! Họ Thịnh nuôi cháu khônlớn, mặc dù không thể làm rạng rỡ tổ tông, cũng không được làm nhục nhãgia môn.”

Thịnh lão phu nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt lại kiên định của Minh Lan,yêu thương dịu dàng nói: “Đứa bé ngoan, con hiểu là tốt rồi; bây giờtuổi con còn nhỏ, cứ quan sát từ từ thôi. Chúng ta đối với họ Hạ coi như là tận tình tận nghĩa, khuyên cũng đã khuyên, nói cũng đã nói, nếu cậuHoằng thật sự có thể thành công, vậy cũng coi như là nam nhi tốt, thìkết mối hôn này cũng không tệ; nếu không thành...” Lão phu nhân do dựmột chút, lập tức nói như chém đinh chặt sắt, “Trước mắt kỳ thi mùa xuân sắp tới, kinh thành không thiếu thanh niên tài giỏi anh tuấn, chúng tacũng không phải thấy người sang bắt quàng làm họ, đến lúc đó bà nội tìmcho cháu một người phẩm tính thuần hậu, chẳng lẽ không được hay sao.”

Minh Lan biết lão phu nhân hôm nay ưng Lý Úc, nhưng làn này lão phu nhân không dám lộ ra nửa phần ý tứ nữa, bây giờ nghĩ lại thật sự là hối hậnlúc trước đã để cháu gái và Hạ Hoằng Văn kết giao quá sớm.

Trong mắt Minh Lan không còn lệ nữa, khóe miệng hồng cong lên trên lànda trắng như tuyết, cười rộ lên hai cái má lúm xinh đẹp rung động lòngngười, ngọt ngào như mật ong ngấm vào lòng: “Vâng! Bà nội nói phải, chỉcần ngời thật thà, ung dung tự tại sống một đời đã là tốt lắm rồi.”

Trưởng thành là quá trình đau khổ, trưởng thành là không thể lựa chọn,nếu như có thể, cô gái nào không muốn cả đời làm công chúa kiêu ngạoxinh đẹp, người không phải là cây cỏ, cô gái nào không mong muốn đượchôn nhân hạnh phúc, không cần thiết kiểu cách giả bộ bình tĩnh và khôngquan tâm.

Nhưng đời người như một con dao, từng nhát từng nhát chặt đứt sự ngâythơ khờ hạo của người con gái, mài giũa nên sự sắc sảo, mài mòn ý chí,trở thành một người phụ nữ khuôn mẫu, châu ngọc vây quanh, áo gấm rựcrỡ, thu xếp cuộc sống, an bài thiếp thất, lo lắng hôn sự con dòng chínhcon dòng thứ, trong trong ngoài ngoài phải trông coi cả một đại giađình, cuối cùng được cung phụng trên bàn thờ gia tộc, trở thành khuônmẫu chuẩn mực.

Nàng không muốn bản thân thay đổi thành người phụ nữ như vậy, mỗi cô gái đối với chuyện một đời một thế chỉ đôi ta đều có mộng tưởng, có lẽ,nàng đối với Hạ Hoằng Văn là có chấp niệm, cho nên mơ mộng chút, ruộngđồng, non nước, câu cá, mỹ thực, còn có sách vở, không có thiên trườngđịa cửu đối với bất cứ người đàn ông nào, để dành nhiều vốn liếng, giáodưỡng con cái thật tốt, ngày tháng của nàng đã có thể trôi qua tốt rồi.

Hạ tuần tháng chín, Minh Lan đến tuổi làm lễ cập kê. Khách đến khôngnhiều lắm, Hạ lão phu nhân quả nhiên đánh một cây trâm vàng khảm ngọcphỉ thúy thượng hạng, tự mình cài lên búi tóc cho Minh Lan, có quan hệnhư vậy, sau này nếu có người nào đề cập đến việc qua lại với họ Hạ,cũng không liên quan đến chuyện đã qua.

Hoa Lan đưa tới một đôi thoa cài tóc bạch ngọc kim phượng ngẩng đầu ngâm châu. Mặc Lan đưa tới một bộ thi họa. Bình Ninh quận chúa đã lâu khônglui tới cũng đưa tới rất nhiều gấm vóc Nam Châu để chúc mừng. Như LanĐặc đặc biệt khách khí, lấy vàng vốn riêng ra, cố ý đến Thúy Bảo Traiđánh một bộ vòng tơ vàng hình đầu con ly (gần giống con rồng) rất nặng, nhìn xem mặt Vương thị tái mét rồi.

Minh Lan thừa dịp không có người chú ý, len lén kéo tay áo Như Lan, khẽnói: “Chị Năm không cần hối lộ, em sẽ không nói gì hết.” Như Lan liếcnàng một cái, cũng thì thầm: “Là anh Kính bảo chị đưa, anh ấy nói chịlàm chị gái, nên quan tâm đến em trai em gái; chị còn chia rất nhiều vải cho em Đống, để làm thật nhiều quần áo mới!”

Nhìn vẻ mặt hiền thục của Như Lan, Minh Lan lập tức nhìn họ Văn với cặpmắt khác xưa, Trương Sinh cũng có khả năng cải tạo người khác?!

Những ngày sau đó gió nhẹ mây thưa, Lý Úc cứ năm ngày một lần đến phủThịnh 'Lĩnh giáo học vấn', trước khi quay về đều phải ăn hết nửa bànđiểm tâm của Thịnh lão phu nhân mới bằng lòng rời đi, đôi mắt gần nhưluyện thành xuyên thấu, tấm bình phong gần như bị nhìn ra hai cái lỗnhỏ.

Nói thật lòng, Lý Úc ngoại trừ mỗi lần nhìn lén Minh Lan thật lâu, đúnglà tìm không ra khuyết điểm gì, mỗi ngày cùng anh Trường Ngô vùi trongsách vở, cũng không tùy tiện đi ra ngoài xã giao, cho dù có đi cũng rấtnghiêm túc, hễ là chuyện liên quan đến cái thắt lưng (gái mú), quan trọng là... ——năm người chị gái phía trên cậu ta đều đã gả đi, hai cô em gái còn chưa trưởng thành.

Vương thị vội vàng điều tra gia thế của những thanh niên sĩ tử này, Hảithị được chẩn ra lại có bầu, mỗi ngày đều cầm một hộp ô mai nôn oẹ, cậunhỏ đã học đi, thích nhất đi vòng quanh Minh Lan cười hì hì, hé ra cáimiệng nhỏ nhắn chảy nước miếng ròng ròng.

Phủ Hạ lục tục truyền tin, mới hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, dì Tào tìmchết một lần, Hạ mẫu ngất hai lần, em họ Cẩm Tú trọng bệnh ba lần, dượng Tào và anh họ Tào còn làm ầm ĩ tới cửa. Hạ lão phu nhân phát nộ, khôngchỉ sai gia đinh đuổi người ra ngoài, còn lập tức cắt đứt tiếp tế bạcchoTào gia, không cho phép người nhà họ Tào tới cửa.

Đến cuối tháng mười,dì Tào nước mắt nước mũi đầy mặt cầu tới nhà họ Hạ,miệng đầy lời xin lỗi, đau khổ cầu xin kể lể đều là nhà mình không phải, Hạ lão phu nhân không cần đuổi tận giết tuyệt, ít nhiều cho tôi chútbạc, vẫn như cũ không được, dì Tào lại đến gặp Hạ mẫu đang nằm trêngiường bệnh.

Hạ lão phu nhân xem như đã thực sự đảo lộn chuyện Minh Lan muốn làm mà chẳng thể làm.

Đương giữa thu quang đãng, thuận lòng trời quan phủ phát ra thông cáo,cáo rằng đại quân Bắc Phạt đại thắng trở về, một trận đánh tan quân chủlực Yết Nô, giết địch vô số, san bằng trại địch, đánh chết ba vị vươngtử Yết nô và Tả Cốc Lễ vương, bắt được vô số chiến mã quân tư, truy sátđám người Yết chạy bán sống bán chết, dọc theo đường truy kích lại đánhchết làm bị thương mấy vạn quân địch!

Có người nói, quốc cữu Thẩm Tòng Hưng quyết tâm muốn đem lại thể diệncho anh rể hoàng đế, cố ý hành quân suốt đêm, gấp gáp muốn đến kinhthành trước ngày giỗ tiên đế, dâng đầu chủ tướng Yết nô và đông đảo tùbinh bắt được lên tế điện!

Ngày hai mươi bảy tháng mười, cửa thành rộng mở, binh sĩ áo giáp đổi mới hoàn toàn, cầm trong tay trường thương có dây tua đỏ và roi da xíchsắt, ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, tạo thành một conđường lớn. Hoàng đế tự mình dẫn ngự lâm quân đón chào, bày ra mười támđội nghi trượng vệ sĩ, bách tính kinh thành sắp thành hai hàng bên đường hoan nghênh, kinh thành cách Bắc Cương vốn cũng không xa, ngày đêm bịdân tộc du mục uy hiếp, cho nên nói, đầu tướng quân Yết Nô có thể sánhvới công lao bình định to lớn.

Đến giờ lành, xa xa truyền đến ba tiếng pháo mừng, đại quân bình Yết Bắc phạt vào thành. Cam lão tướng quân dẫn đầu, Thẩm Cố hai người một tráimột phải theo sau, pháo trong thành nổ vang, thải kỳ* cao mấy trượng cắm đầy một đường, đón gió phấp phới, bách tính tranh nhau nhìn lên, cảthành lụa hoa ngợp trời, quân đội đi tới chỗ nào, chỗ đấy đều là trầmtrồ khen ngợi và vỗ tay.(*thải kỳ:cờ màu)

Đêm đó, hoàng đế ở ngự điện ban thưởng yến, làm một khúc khải hoàn gia phong quan tước cho một đám tướng lĩnh.

Trong đó, Cam lão tướng quân thăng lên làm Binh bộ Thượng thư,Thẩm TòngHưng ban thưởng tước Tảo Bắc hầu, vượt qua nhất phẩm, cha truyền connối, tấn vị trung quân đô đốc thiêm sự, Cố Đình Diệp tấn vị tả quân đôđốc thiêm sự, là chính nhị phẩm, hai người đều được ban thưởng một tòatrạch, những thứ khác ban thưởng vô số, quan quân sĩ tốt phía dưới cũngđều có phong thưởng.