Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm

Chương 88: Vứt sạch



Khiến tình bạn đột ngột tốt lên có hai phương pháp, một là có chung kẻ thù, hai là có chung bí mật.

Từ sau đêm Minh Lan bị ép nghe một đoạn Tây Sương Ký, Như Lan đối vớinàng tình cảm hẳn lên, thường bắt Minh Lan ăn cơm chung, viết chữ chung, làm việc chung, còn có ngủ chung… việc này thì Minh Lan kiên quyếtkhông đồng ý.

Minh Lan nghiêm túc nhắc nhở Như Lan, trong lòng có thể thích, sau đóđến cầu hôn cũng là đạo lý đúng đắn, nhưng không cho phép tiếp tục hẹnhò, nếu không nàng lập tức đi tố cáo. Ai biết Như Lan lại đồng ý ngay:“Em yên tâm, anh Kính phải tham gia kỳ thi mùa xuân, không có thời gianra ngoài.”

“Anh ta đi ra được chả nhẽ chị liền chạy đi gặp?” Minh Lan không thể tưởng tượng nổi hóa ra Như Lan lại tình thánh như vậy.

Như Lan đỏ mặt đắc ý nói: “Một ngày không gặp giống như xa cách ba thu.”

Tình yêu quả nhiên vĩ đại, Như Lan bình thường không thuộc hết Tam TựKinh giờ lại có thể nói như sách, Minh Lan tức thì đỏ mắt nuốt nước bọtnói: “Vậy tốt nhất chị nên cầu thần khấn Phật cho anh ta trúng bảng luôn kỳ thi mùa xuân này, nếu không chị thật sự phải đợi ba mùa thu đấy.”

Hậu quả của câu nói này chính là Như Lan đột nhiên có nhiệt tình lớn với hoạt động tôn giáo, không chỉ tích cực hưởng ứng Vương thị đi thắphương bái Phật lại còn liên tục đi thăm Phật đường của lão phu nhân, làm cho lão phu nhân muốn lễ Phật một mình còn phải hẹn trước.

Thi hương qua mấy ngày liền có kết quả, lần này phong thủy nhà họ Thịnhtốt, không chỉ Trường Phong và Lý Úc cùng trúng, năm tú tài ở nhờ cũngtrúng ba người, con trai cùng con rể ứng cử đều có tiền đồ, Thịnh Hoànhvô cùng vui sướng.

Lại nói, từ khi dì Lâm bị đưa đi thôn trang, Trường Phong không thể tựchủ được sinh hoạt hàng ngày của chính mình. Vương Thị giữ chủ trươngmấy đứa hầu vẫn nên xinh đẹp, Thịnh Hoành nghi ngờ Vương thị có ý đồ đặc biệt. Hải thị cảm thấy nên trước khổ sau sướng. Trường Bách cho rằngtất cả phải do tự giác, nhóm dân chủ bốn người tập trung một lần rồiquyết định để Trường Phong nhận phân phối theo nhu cầu, tùy vào kết quảhọc tập thi cử mà nhận phúc lợi.

Minh Lan nghe xong vỗ tay khen hay, gia đình dòng dõi Nho học đúng là so với nhà với nhà quyền tước sáng suốt hơn. Nói suông có ích lợi gì? Phải uy hiếp có tính thực tế, nếu lúc trước Giả Chính cũng dùng chiêu nàyvới Bảo Ngọc, trói Tập Nhân cùng Tình Văn lại không cho thân cận, ngănchị Bảo và em Lâm không cho gặp, chỉ cho mấy bà hầu có gương mặt đángghét như già Lý phuc vụ, Bảo Ngọc còn không lập tức khổ luyện học hànhtrở lại?!

Có áp bức thì có đấu tranh. Trường Phong quyết chí tự cường, lần nàyquyết phải lấy về được ba đứa hầu gái dịu dàng xinh đẹp, có người bảoanh ta mà qua kỳ thi mùa xuân thì có thể khôi phục quyền chủ động lấytiền bạc ở phòng thu chi, vì thế anh Trường Phong lại tiếp tục cố gắng.

Mặc Lan cũng rất cao hứng về nhà mẹ đẻ khoe khoang một trận, trọng điểmlà cổ vũ Trường Phong không ngừng nghiêm khắc dũng cảm đổi mới cao độ.Vương thị lại bắt đầu phiền não, con vợ lẽ thành tài thì bà ta không cho là vấn đề, nhưng con vợ lẽ với mẹ cả có quan hệ không tốt thành tài thì bà ta nên làm gì?

“Quốc gia mỗi ba năm mới tổ chức kén người tài một lần, cử nhân là cóthể ra làm quan nhưng tiến sĩ mới có thể có chức quan to, xưa nay mỗikhoa lấy tiến sĩ nhiều thì ba bốn trăm người, ít thì ba bốn mươi người,tích lũy kinh nghiệm theo phảm cấp, từ từ mà thăng cấp, trong quá trìnhvẫn cần người nhà ra sức hỗ trợ, mẹ cứ yên tâm.” Hải thị dùng số liệuthống kê làm cho Vương thị hoàn toàn hôn mê.

Vương thị bị thuyết phục.

Minh Lan ngoài mặt thờ ơ, cảm thấy tính tình Thịnh lão phu nhân rất thúvị, bản thân bà khi làm vợ người ta cứng so với quả dưa còn cứng hơn,nửa phần cũng không chịu thỏa hiệp, giờ đến việc kết hôn của Minh Lanlại biến đổi, tư tưởng thông thoáng vô cùng dễ nói chuyện, suy nghĩ linh hoạt đáng sợ.

Kỳ thi mùa xuân mở vào tháng hai, Lý Úc vì tiện ôn tập nên đơn giản là ở lại nhà Trường Ngô, thỉnh thoảng chạy sang xin Trường Bách chỉ bảo thitừ văn chương. Mỗi lần Lý Úc đến đều qua chỗ Thịnh lão phu nhân thămhỏi. Lão phu nhân lúc nào cũng hiền lành dễ gần, hỏi Lý Úc cái này cáikia vô cùng ân cần. Lý Úc cũng hết sức phối hợp, giống như rất quenthuộc kéo tay lão phu nhân, vâng lời thẹn thùng xấu hổ như cô dâu mớicưới.

Nhưng người này trong lòng tuyệt đối rõ ràng, cách qua bức bình phong là có thể ngắm bóng dáng của Minh Lan, vừa cùng lão phu nhân nói chuyện,vừa quay về phía bức bình phong nhìn qua khe hở.

“Bà nội, bà xem xem, cậu ta cứ nhìn lén cháu.” Lý Úc vừa đi, Minh Lanliền chạy ra từ sau bức bình phong, lôi kéo tay áo lão phu nhân tố cáo:“Tên này không phải người tốt.”

Lão phu nhân ung dung hớp một ngụm trà: “Khi còn thơ bé, yêu kính chamẹ, biết thích cái đẹp, liền yêu mỹ nhân[‘], con người thế là bìnhthường.” Bà nhẹ nhàng đặt chén trà xuống nhìn Minh Lan nói: “Bác Vâncháu đã nghe ngóng, họ Lý gia đình trong sạch, cậu Úc trong phòng vẫnkhông có người, cậu ta đi học ở thư viện Tùng Sơn cũng đàng hoàng, chưa bao giờ cùng nhóm phong lưu trong trường nghịch ngợm.”

[‘] Trích lời Mạnh tử – vạn chương thượng, chương đầu tiên: nhânthiểu tắc mộ phụ mẫu, tri hảo sắc tắc mộ thiểu ngải, hữu thê tử tắc mộthê tử, sĩ tắc mộ quân, bất đắc vu quân tắc nhiệt trung. Đại hiếu chungmộ phụ mẫu, ngũ thập nhi mộ giả, dư vu đại thuấn kiến chi hĩ.

Giải nghĩa là: Khi còn thơ bé, chỉ biết yêu kính cha mẹ. Sau khi lớn lên hiểu được tình yêu nam nữ bèn khát vọng người con gái trẻ đẹp. Đến khicó vợ con liền lưu luyến vợ con mà sau khi làm quan, chỉ lo lấy lòngquân chủ, không khiến cho quân chủ vui vẻ, trong lòng sẽ nôn nóng. Chỉcó người tài nhất là người một lòng hiếu thuận cha mẹ, người mà tới tuổi năm mươi vẫn luôn yêu kính cha mẹ, ta mới gặp được ở thời vua Thuấn.

“Vậy thì sao ạ?”

“Không có gì, bà già rảnh rỗi hỏi một chút thôi mà.”

Đang nói chuyện, ho Hạ đưa thư đến. Hạ lão phu nhân mời đi dùng trà Ngân Nha, lão phu nhân không nhịn được nhíu mày, Minh Lan bĩu môi. Lúc đếnphủ Hạ, thời tiết mát mẻ nhưng hai bà cháu cũng mất hứng, chỉ nghiêm mặt ngồi hai bên trái phải trong xe ngựa, ở giữa có cái bàn gỗ nhỏ.

Đến phủ Hạ, vào thẳng trong chính viện, bác hai Hạ đang đứng cạnh Hạ lão phu nhân ở vị trí chủ nhà. Thịnh lão phu nhân đi vào, bác hai Hạ lậptức ra đón. Hai bà cháu nhà họ Thịnh ngồi xuống, Thịnh lão phu nhân vừamới ngồi vào chỗ mình liền liếc mắt hừ hừ nói: “Trà đâu, không phải gọitôi đến uống trà sao?” Hạ lão phu nhân mấy ngày nay cũng không thoảimái trong lòng, lườm lại một cái: “Gấp cái gì? Trà mới phải ngâm mớitốt, đợi lát nữa thôi! Khi nào về tôi cho chị mấy túi mang về.”

Hai bà bạn già trừng mắt nhìn nhau đến nửa ngày, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Bác hai Hạ lại ngồi ở giữa nói vài chuyện cười, không khí liềnhòa hợp lại, bác hai Hạ nói “thất lễ”, gọi bưng trà cho chủ nhà vớikhách lên xong liền đi ra ngoài, hai bà già mới nói chuyện vài câu, hỏiđến Hạ mẫu, Hạ lão phu nhân thở dài nói:

“Từ lúc...... sau đó chưa bao giờ dứt bệnh, ngày ngày nằm ở trên giường.” Thịnh lão phu nhân cũng thở dài.

Một đứa hầu đi vào từ cửa bẩm là Hạ mẫu nằm trên giường không tiện gặpkhách, cũng không dám phiền trưởng bối đi thăm, chỉ nhớ nhung Minh Lan,muốn gọi Minh Lan qua. Thịnh lão phu nhân liếc nhìn Hạ lão phu nhân, chỉ thấy lão phu nhân không làm gì lắc đầu một cái, lại nhìn sang MinhLan, đã thấy Minh Lan không chút biến sắc gật đầu. Thịnh lão phu nhânngẫm nghĩ dưới, liền cho phép nàng đi.

Minh Lan vừa theo đứa hầu đi ra cửa, Thịnh lão phu nhân lập tức trầm mặt xuống, quay về phía Hạ lão phu nhân nói: “Chị rốt cuộc là có ý gì? Tôinói luôn cho chị biết, muốn cháu Minh nhà tôi chịu tủi thân không có cửa đâu!”.

Hạ lão phu nhân mệt mỏi thở dài nói: “Đã mấy chục năm rồi, chị còn không hiểu tôi? Tôi …bực mình nhất là tình thế như thế này. Không sai, thânthích là phải giúp đỡ lẫn nhau, có thể cho bạc đã cho, nhà ở cũng đãtìm hộ, cũng nhận lời ngày sau nhất định sẽ giúp anh em họ Tào lậpnghiệp, còn muốn thế nào?! Họ Hạ là họ Hạ, họ Tào là họ Tào, chả nhẽlại phải đảm bảo ăn uống ngủ nghỉ của già trẻ lớn bé nhà họ Tào mới coinhư hết sức?” Hạ lão phu nhân có vẻ kích động, thở hổn hển mấy hơi thở,dừng một chút tiếp tục nói: “Nói đi cũng phải nói lại, nếu như lãogia nhà họ Tào bị liên lụy, chịu oan uổng mới bị lưu đày ở Lương Châu,tôi cũng không nói gì, nhưng hắn ta...... Hừ, lúc tham ô bạc thìthoải mái thế nào?”

Hai bà có thể trở thành bạn thân khuê phòng cũng bởi vì tính tình giốngnhau, là người thẳng thắn nhanh nhẹn. Nghe xong lời nói này, Thịnh lãophu nhân trong lòng thoải mái hơn, lôi kéo tay Hạ lão phu nhân, nhẹnhàng nói: “Chị à, tôi biết chị không phải là người như thế, chỉ là...... Ai, chính tôi nếm phải vị đắng một lần, thực tình không muốn cáiMinh cũng phải nếm thử.”

Hạ lão phu nhân nhớ tới tuổi trẻ vất vả củ mình, cũng ngậm ngùi: “Ý củabà sao tôi không biết, tôi mấy thập niên gần đây không phải sống tốtsao. Không phải tôi khoe khoang, Hoằng nhi nhà tôi, luận nhân phẩm,tướng mạo hay tài năng thực sự là không có gì để soi mói, tuổi nhỏ đã tư mình vào Nam ra Bắc, đi theo chú bác anh em nhà đẻ tôi kinh qua khôngít việc, vài năm nay lần lượt thu được không ít bạc về nhà. Biết thươngngười, hiếu thuận săn sóc, từ sau năm ấy cùng bà nói về chuyện cái Minh, nó bèn toàn tâm toàn ý chờ, đừng nói đến tiệc rượu xa giao bên ngoài mà ngay cả hầu gái trong nhà cũng chẳng nhiều lời. Cái Minh cũng là đứakhông chê đi đâu được, tôi thường nghĩ, hai đứa này nếu có thể sống hòahợp, thật đúng là mối lương duyên trời ban, khỏi phải nói mỹ mãn thếnào, thế mà lại… Thôi, cho dù không làm cháu dâu tôi, tôi cũng thích đứa nhỏ này, thấy nó tốt lắm.”

Hạ lão phu nhân thở dài một tiếng, Thịnh lão phu nhân cũng cảm thán trên đời này, quả nhiên là mọi chuyện không toàn diện, tại sao chuyện mườiphân vẹn mười, thì luôn phải có dớp mới thành nhỉ, cũng đành thở dài một hơi.

Có điều, nếu bàn về thở dài, trong thời gian này Hạ mẫu sợ là vô địch,vừa yết bảng thi hương, Hạ lão phu nhân liền không khách khí nói với bác ta: “Con tưởng con gái nhà người ta chỉ có thể gả cho mỗi con trai con? Nhìn xem, học trò trong nhà họ Thịnh xét mọi thứ gia thế, học vấn, cóai không làm được con rể họ Thịnh?!”

Hạ mẫu lo sợ bất an, chỉ sợ mất đi mối hôn nhân tốt, làm lỡ dở cả đờicon trai, mẹ chồng không chịu nhả ra, chị ruột mình lại suốt ngày khócsướt mướt không yên, bác ta vốn không phải là người quyết đoán, mấy hômnay bị dằn vặt đến kiệt sức, nghĩ tới nghĩ lui hay là tìm Minh Lan nóichuyện trước.

“Cháu ngoan, Hoằng Nhi đã nói ý của cháu với bác, cháu không nên giậnnó, nói đi nói lại đều là bác không phải!” Hạ mẫu tựa trên giường, đầuquấn mấy vòng khăn, sắc mặt úa vàng, hai mắt thâm quầng, gò má lún sâu,cả người tiều tụy không ra dáng vẻ gì, “Nhưng mà… cháu Cẩm cũng khôngcòn cách nào khác, bác biết cháu là đứa bé ngoan, cháu xem xem, nó đángthương, thương khoan dung cho nó.”

Minh Lan trước khi đến đã biết sẽ như vậy nên không kinh ngạc, chỉ quayđầu nhìn Hạ Hoằng Văn đứng cuối giường với đôi mắt tràn đầy áy náy hướng về Minh Lan, nhìn sang phải thấy bác Tào đang ngồi ở giường đối diện,Tào Cẩm Tú đứng ở bên cạnh, hai mẹ con đều sưng đỏ viền mắt, sắc mặt ảmđạm.

Bác Tào lúc này không son phấn càng lộ sắc mặt đen vàng thô nám, bác tathấy Minh Lan không có phản ứng cũng tới kéo tay Minh Lan, trầm giọngbuồn bã cầu khẩn: “Cháu ngoan, ta biết trong lòng cháu không thoải máinhưng Cẩm nhi nhà ta thực sự không có cách nào, tình hình nó như vậy thì làm sao có thể cưới người ngoài, chỉ mong cậu Văn nhớ đến tình cảm thân thích, có thể trông nom nó là tốt rồi.”

Nói đến nói đi đều là Tào Cẩm Tú đáng thương thế nào, sẽ an phận thếnào, sẽ không cùng Minh Lan tranh sủng ra sao. Minh Lan nghe xong nhưngmột câu cũng không nói, cuối cùng Hạ mẫu ép, Minh Lan chỉ lạnh nhạt nói: “Hôm đó Minh Lan ăn nói linh tinh, sau khi về, bà nội đã dạy dỗ MinhLan, chẳng qua là trưởng bối nói chuyện đùa, không tính là gì. Anh Hạmuốn cưới ai, nào có cùng cháu liên quan.”

Hạ mẫu cùng Hạ Hoằng Văn đồng thời kinh ngạc. Hạ mẫu đột nhiên nhớ tớilời Hạ lão phu nhân, trong lòng nhảy loạn một trận, mềm yếu tựa ở đầugiường. Hạ Hoằng Văn cũng là kinh hoàng, tay chân luống cuống nhìn Minh Lan.

Bác Tào giận, giọng căm hận nói: “Nói cũng đúng! Xưa nay cưới con dâuđều do mẹ chồng quyết định. Mẹ chồng đồng ý là xong! Đàn ông ba vợ bốnnàng hầu là lẽ thường, tại em gái ta quá rộng rãi, khiến người ngoàikhông biết điều! Chờ vào cửa, chẳng lẽ chỉ cho cậu Hoằng có một vợ thôihay sao?”

Minh Lan mỉm cười nghe, chậm rãi nói: “Bác Tào nói vô cùng có lý, coinhư chuyện có thể thành, Minh Lan còn mấy chỗ không rõ có thể hỏi mộthai câu?”

Bác Tào thở phì phò khoát tay. Minh Lan liền nói: “Câu thứ nhất, nếuđúng như bác Tào nói, sau này cô vợ cả sẽ coi bác là bác ruột hay là mẹcủa vợ lẽ? Nếu như là mẹ của lẽ, vợ cả vui vẻ có thể cho bác vào cửa gặp con gái, còn thưởng cho ít bạc vụn, nếu như vợ cả mất hứng còn có thểkhông cho nửa văn tiền đã đuổi ra ngoài.”

Lời vừa nói ra, mặt bác Tào biến sắc, Hạ mẫu cũng trợn tròn mắt; loại danh phận này thật tệ, khác nhau cũng lớn.

Minh Lan ung dung nhìn các bà, mỉm cười nói: “Thứ hai, chữ lẽ, phía trên là chữ “lập” (đứng), phía dưới là chữ nữ, chính là thân phận nửa ngườihầu phải đứng hầu hạ ông chủ bà chủ, nếu như chị Tào làm lẽ, vợ cả cóthể hô hoán gọi chị như đứa hầu hay vẫn là quan hệ em họ quý giá đây?

Bác Tào nhìn vẻ mặt ung dung của Minh Lan, hận cắn chặt răng: “Lẽ cũngcó quý thiếp (T.T) Ta cũng không tin, có em gái ta với cậu Hoằng ở đấy,ai dám đụng đến một cọng lông con gái ta?”

Minh Lan cười khe khẽ, ý cười không chạm đáy mắt “Bác Tào nói rất đúng,vậy thì đến chỗ quan trọng nhất. Thứ ba, quý thiếp cũng chỉ là lẽ, caohơn vẫn là vợ cả đi. Anh Hạ nói nhiều hơn hai câu, nhìn ít đi hai cáiđều do bản thân vui vẻ, sẽ không có bác ruột nào đến chỉ trỏ có phảingươi lại lạnh nhạt khiến con gái ta không thoải mái. Nhưng mà như thếnày, chị họ trên có bác Hạ che chở, dưới có dì đảm bảo, … ha ha, anh Hạà, vợ anh sau này chắc là không chịu nỏi đâu?”

Hạ Hoằng Văn sắc mặt cực kỳ khó coi, mắt bình tĩnh nhìn Minh Lan, MinhLan nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn lại. Nên nói nàng đều nói rồi,cảm xúc mãnh liệt của nàng đâu có nhiều như vậy, lần này lặp lại lời nói ở vườn đào khi trước nàng đã bớt kích động hơn, tinh thần cùng thể lựcđều có hạn, vẫn là tỉnh táo chút mới tốt.

Minh Lan đối mặt với Hạ mẫu, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu trịnh trọng: “Bác ơi, lời vừa rồi của bác Tào bác nghe thấy rồi đấy, chị Tào luônmồm nói muốn làm thiếp, thế nhưng … Có loại thiếp tôn quý được bảo hộnhư thế sao? Tương lai cuối cùng bác cũng phải cưới con dâu, bác có từng nghĩ, về sau mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng, thậm chí cả con dòng chínhcon dòng thứ làm thế nào sống chung với nhau không!”

Hạ mẫu có ngốc nghe cũng đã hiểu, bác Tào tức giận vô cùng, nhảy lên chỉ vào Minh Lan mắng to: “Con bé chết tiệt, mày nói thẳng, Cẩm nhi nhà tao vào làm loạn nhà cửa là được rồi! Ỷ vào gia thế khá, tiểu tiện nhânmày…”

“Bác!”

Hạ Hoằng Văn bỗng nhiên hét lên, cắt ngang bác Tào chửi bậy, trên tráncậu ta nổi gân xanh, hai mắt căm tức. Bác Tào cũng bị sợ hết hồn, chengực đứng đó. Nước mắt Tào Cẩm Tủ nhẹ nhàng lã chã rơi xuống, nghẹnngào, “Anh à...... anh đừng trách mẹ em, đều là em không tốt......, em chết ở Lương châu là tốt rồi, em không nên trở về, làm khó anh với dì......”

Nói xong, Tào Cẩm Tú liền quỳ xuống, liên tục dập đầu lạy, khóc muốn đứt tâm can, bác Tào cũng kêu một tiếng, nhào vào người con gái kêu trờikêu đất: “Con gái đáng thương của mẹ, đều là cha mẹ sai làm lỡ dở con,nghĩ trở về kinh thành anh họ sẽ chăm lo cho con, ai biết thời thế thayđổi, người ta đã trèo cành cao rồi, làm sao còn để ý sống chết của con!Con ơi, con với mẹ cùng nhau chết cho quên đi thôi, ai bảo con có dì với anh họ lòng lang dạ sói…”

Hai mẹ con gào khóc. Hạ mẫu sắc mặt tái nhợt, xụi lơ ở trên giường nhúcnhích không được, Minh Lan mặt trầm như nước, đứng tránh ra một bên.

Hạ Hoằng Văn tức giận xiết chặt nắm đấm, khuôn mặt tím lại, từ khi quaylại kinh thành, họ Tào một ngày ba lần đến tìm cậu ta, lúc là bác Tàokhông khỏe, lúc lại là Tào Cẩm Tú ngất, hận không thể trực tiếp làm choHạ Hoằng Văn ở lại nhà họ Tào. Một lúc lại gào khóc kêu trời kêu đất,nếu đổi lại là người thường sợ là đã sớm cảm động, nhưng bản thân cậu ta là thầy thuốc nên biết rõ bác cùng em họ chẳng qua là trong lòng tíchtụ khiến thân thể suy yếu mà thôi.

Cậu quay đầu nhìn mẹ ốm yếu không thể tả, bác Tào đang khóc rống ngaybên cạnh, trong lòng đột nhiên nổi oán giận, cậu ta đã vì họ Tào làm bao nhiêu chuyện, bây giờ họ Tào ép buộc, cậu không đáp ứng liền khóc lócsướt mướt chửi mẹ con cậu lòng lang dạ sói, đây là đạo lí gì?

Bên trong đang ồn ào, đứa hầu bên ngoài báo Hạ lão phu nhân và Thịnh lão phu nhân đến.

Hạ mẫu chật vật muốn hành lễ, Thịnh lão phu nhân vội giữ bác ta lại, bảo bác ta cứ nghỉ ngơi.

Hạ lão phu nhân nhìn hai mẹ con họ Tào đang khóc lóc trên mặt đất, không vui quát gọi đứa hầu: “Còn không vào! Các người đều là người chết à,mau đỡ dì lên, còn thể thống gì, không cần mặt mũi nữa à!”

Lời này không biết là mắng mấy đứa hầu không còn mặt mũi hay là chỉ câydâu mắng cây hòe. Bác Tào hơi đỏ mặt, ôm mặt chậm rãi đứng lên. Tào CẩmTú cũng không dám khóc nữa, chỉ thút thít nghẹn ngào.

Thịnh lão phu nhân dường như không nhìn thấy tất cả những việc này, chỉkéo cháu gái đến bên cạnh mình cười nói: “Đang nói chuyện gì mà náonhiệt thế.”

Minh Lan bộ dạng ngoan ngoãn, giọng điệu ngây thơ: “Vừa rồi bác Tào nóivề việc đưa em họ cho anh Hạ làm lẽ, mặc dù cùng cháu gái không liênquan nhưng cũng nghe được một tai.”

Thịnh lão phu nhân trừng mắt nhìn Minh Lan một lúc, quay sang nói với Hạ lão phu nhân nói: “Xem cháu gái tôi xem, từ nhỏ thường đến nhà chịchơi, cũng không coi mình là người ngoài, việc như thế này mà cũng nghe, truyền ra ngoài chẳng phải thành chuyện cười!”

“Không tính là chuyện cười, tôi cũng có ý với cháu Minh nhà chị.” Hạ lão phu nhân tươi cười, “Có điều, mới chỉ là nói mồm, danh thiếp sính lễđều chưa có gì.”

Thịnh lão phu nhân đánh nhẹ Hạ lão phu nhân một cái, cười dỗi nói: “Chịcàng già càng hồ đồ, chuyện kết hôn đại sự cũng nói bừa được?” Lập tứcquay đầu cùng bác Tào cười nói, “Dì à, đừng thấy lạ, ta cùng với chị từnhỏ lớn lên cùng nhau, nói bậy quen rồi, dì cũng đừng coi là thật.”

Bác Tào lúng túng cười, cũng không biết nói gì tiếp, nhìn Hạ Hoằng Vănđứng một bên hồn bay phách lạc chỉ nhìn chằm chằm Minh Lan, trong lòngnổi giận, đang muốn nói hai câu buồn nôn, Thịnh lão phu nhân lại mởmiệng.

“...... Lại nói, dì cũng là có phúc, sau khi được đại xá còn cóthể trở về kinh thành, còn có người thân giúp đỡ.” Thịnh lão phu nhânbỗng nhiên nói ra một câu như vậy, giọng điệu tự nhiên, vẻ mặt quan tâm.

Trong lòng bác Tào đột nhiên trầm xuống, Thịnh Lão phu nhân nói lời nàychính là lời chết tâm, quan lại phạm tội giống họ Tào dù có đại xá cũngchỉ có thể về nguyên quán, gia quyến nhà quan phạm tội lén lút trở vềkinh thành cũng không phải là không có, chỉ cần không có ai tố cáo làkhông sao, nếu bị tố cáo sẽ bị phạt ngay lập tức, nhẹ thì phạt tiền,nặng thì tra tấn.

Hạ lão phu nhân lại gần, cười nói: “Bà đúng là phí lời, họ Tào có phúclà do tổ tiên tích đức, đương nhiên sẽ được bình yên thuận buồm xuôigió.” Thịnh lão phu nhân than thở: “Đúng vậy, tích đức nhiều chút, ôngtrời sẽ phù hộ.”

Hai bà già một xướng một họa, dì là người thông minh, làm sao nghe không ra ý tứ trong đó, nói cách khác, không cần biết chuyện Tào Cẩm Tú cóthành không, sau này Hạ Hoằng Văn cưới ai cũng không liên quan đến cônhà họ Thịnh. Nếu bà ta dám đi ra ngoài nói linh tinh, họ Thịnh cũng cóbiện pháp quản thúc, huống chi chỉ là nói miệng không có bằng chứng, một là hoàn toàn không có tín vật, hai là không có người làm mối, họ Tào dù có đi ra ngoài nói xong sợ là sau này cũng không có gì tốt.

Dì Tào căm hận im lặng, coi như bà ta đang tích khẩu đức; đột nhiên bàta nghĩ đi nghĩ lại, nhìn thái độ của Thịnh lão phu nhân thế này chẳnglẽ là không muốn cùng phủ Hạ kết thân? Dì Tào không nhịn được vui vẻtrong lòng.

“Thôi cứ như vậy đi, trà cũng đã thưởng thức, túi lớn túi nhỏ cũng đãcầm, cũng đã thăm con dâu nhà bà, bà cháu tôi phải về.” Thịnh lão phunhân thấy gần xong rồi liền kéo Minh Lan rời đi. Hạ lão phu nhân cũngcười tiễn khách.

–“Bác!” Một tiếng rống to vang lên.

Mọi người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy hạ Hoằng Văn đứng thẳng tắp ở đấy, quai hàm nghiến chặt, giống như đang quyết tâm rất lớn, cậu tanhìn thẳng bác Tào cùng Tào Cẩm Tú, bình tĩnh nói: “Bác, cháu tuyệt đốikhông cưới em ấy! Từ nhỏ cháu coi em âý là em gái ruột, sau này cũng chỉ có thể là em gái của cháu!”

Hạ Hoằng Văn hai mắt đỏ đậm, dì Tào chán nản ngã lăn xuống đất. Tào cẩmtú không dám tin nhìn cậu ta, sắc mặt xám xịt như người chết. Hạ lãophu nhân cùng Thịnh lão phu nhân hài lòng khẽ cười.

Minh Lan lẳng lặng đứng lặng ở cửa, chuyện này......coi như làthắng lợi sao, tại sao nàng không cao hứng chút nào? Khi xưa Tư MãTương Như làm lãng tử quay đầu, Trác Văn Quân thật sự có thể vỗ tay hoan nghênh, không đánh cho ông ta một trận, bắt quỳ bàn giặt hai đêm sao?Quá là rất ấm ức rồi.

* Thời Hán vũ đế, Trác Văn Quân là góa phụ trẻ vô cùng xinh đẹp và cótài đánh đàn làm thơ, Tư Mã Tương Như đem lòng yêu mến, đàn bài PhượngCầu Hoàng bày tỏ tình cảm, đêm hôm đó Trác Văn Quân và Tư Mã Tương Nhưtrốn đi cùng nhau. Tuy nhiên sau này Tư Mã Tương Như làm quan rồi muốnnạp thiếp, Trác Văn Quân viết bài thơ Bạch Đầu Ngâm khiến Tư Mã TươngNhư cảm động và bỏ ý định. Hai người sống bên nhau đến cuối đời.