Thất Thân Làm Thiếp

Chương 169: – ghen tức nổi lên



Khi Vãn Thanh và Ngân Diện trở lại Tuyết Thôn, cả thôn đã bắt đầu náo nhiệt, khói bếp bắt đầu bốc lên từ các mái nhà.

Mùi cơm chín xông vào mũi.

Vãn Thanh quay đầu, cười khẽ: "Ăn không?"

"Tại sao không!" Ngân Diện nói nhỏ, gương mặt đằng sau mặt nạ màu bạc, nở một nụ cười ấm áp. Đột nhiên hắn cảm thấy, hai người lặng lẳng ở chung một chỗ thế này, cũng là một loại hạnh phúc.

"Ta đi làm điểm tâm! Còn nhớ lúc ở trong cốc không? Là ngươi dạy ta làm cơm! Vẫn chưa báo đáp được sư phụ là ngươi!" Vãn Thanh mềm mại cười một tiếng.

Thời gian ngắn ngủi ở trong cốc, là thời gian nàng bị trầm cảm nặng, nỗi đau hôn nhân, nỗi đau mất con khiến nàng mất hết ý chí chiến đấu để sinh tồn, chỉ vì báo thù mà tồn tại.

Là Ngân Diện một mực ở bên cạnh nàng, mặc dù hắn không nói nhiều, nhưng hắn tỉ mỉ che chở cho nàng, mới khiến nàng không hoàn toàn thất vọng với thế nhân.

Những điều hắn dạy nàng, nhiều lắm.

Võ thuật, độc thuật, dịch dung thuật, còn dạy nàng cách sinh tồn nếu chỉ có một mình, dạy nàng phải dũng cảm đối mặt với cuộc sống như thế nào.

Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên hắn dạy nàng nấu cháo, bát cháo dính thành một khối, dùng thìa múc thì đen trắng hòa vào nhau, nhìn thì buồn cười nhưng thật sự thì nàng có một cảm giác vui sướng khó tả.

Chén cháo đó là chén cháo khó ăn nhất nàng từng ăn, nhưng cũng là chén cháo mà ăn xong cho nàng cảm giác hạnh phúc nhất, bởi vì, đó là bát cháo đầu tiên nàng tự tay làm, là bước đầu tiên trong hành trình độc lập của nàng, nàng, nếu không còn là kim chi ngọc diệp nữa.

"Đúng vậy, từ khi ra cốc, không được ăn cơm ngươi nấu nữa! Mùi vị cũng quên rồi!" Ngân Diện thở dài, nhớ lại quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng đã lấp đầy lòng hắn.

"Đi thôi, ta làm cho ngươi một bữa điểm tâm thật thịnh soạn!" Vãn Thanh vừa nói vừa đi trước.

May là trong phòng bếp cái gì cũng có, nàng làm rất nhẹ nhàng, khi còn ở trong cốc, nàng đã luyện được sự nhanh nhẹn gọn gàng, nấu một bữa điểm tâm chỉ là chuyện vặt.

Không lâu sau, một nồi cháo thịt rất thơm đã được hoàn thành.

Vãn Thanh bê ra khỏi phòng bếp, đặt lên bàn, múc cho mình và Ngân Diện mỗi người một chén.

Ngân Diện nhận bát cháo, cười nhạt, lướt qua mũi khẽ ngửi, vô cùng hân hoan nói: "Rất thơm! Vẫn giống trước kia, xem ra mấy tháng không chạm vào nồi niêu, cũng chưa bị lụt nghề!"

"Ta vẫn nhớ ban đầu là ngươi luôn chê khó ăn." Lúc đó, Ngân Diện luôn nghiêm mặt, lần nào cũng nói cháo nàng nấu thật khó ăn, làm nàng bực lên quyết tâm luyện tập, mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

Ngân Diện cười nhạt, bắt đầu ăn bát cháo nóng hầm hập.

Cửa phòng nhỏ vẫn luôn mở -, Phượng Cô ở ngay phòng bên cạnh, gió thổi cỏ lay, nhất định đều biết hết.

Nàng nghĩ, lúc này chắc hẳn là hắn cũng biết rồi!

Vừa nghĩ đến đó, liền thấy hắn đẩy cửa phòng, vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, sau đó chậm rãi đi đến, cũng không chào hỏi, không nói dù chỉ nửa câu, đưa tay lấy bát cháo trước mặt Vãn Thanh, đưa lên mồm húp.

"Ngươi làm cái gì vậy?" Vãn Thanh tức giận nói, không ngờ hắn dĩ nhiên lại làm ra hành động bá đạo vô lễ như vậy.

"Nàng không thấy ta đang húp cháo sao?" Phượng Cô trợn mắt nói, trong lòng bị cơn bực lấp đầy, vừa nãy hắn ở phòng bên cạnh, cuộc đối thoại bên này, hắn nghe rất rõ ràng, càng nghe càng tức giận.

Bản thân hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cảm giác chua xót bốc lên, vì vậy không kiềm chế được nữa, đẩy cửa bước vào đây.

Nhìn vẻ mặt ngông cuồng tự cao tự đại của hắn, so với Phượng Cô trước kia thật không khác gì, đều khiến người khác muốn giận như nhau.

Chẳng qua chỉ trúng tình cổ, lại có thể phơi bày bản tính thật sự của hắn, bá đạo mà vô lễ, cuồng vọng ngông cuồng tự cao tự đại.

"Đương nhiên ta biết là ngươi đang húp cháo, nhưng cháo này là ta nấu -, hơn nữa bát cháo này ta múc để ta ăn." Hơn nữa nàng mới múc hai thìa, hắn thản nhiên húp hết, mặt Vãn Thanh đỏ ửng, là xấu hổ là tức giận.

"Không phải nàng từng nói, trước kia chúng ta từng có rất nhiều chuyện sao? Thế nên, cùng húp một bát cháo, có ăn nhằm gì đâu." Phượng Cô híp mắt, thở nhẹ nói, chặn lời Vãn Thanh.

Vãn Thanh giận mà lại không thể nói, nàng đã biết từ lâu, đấu võ mồm với kẻ dẻo mồm như Phượng Cô, chỉ đâm đầu tìm thua -, hắn căn bản là một con hồ ly ngàn năm, vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt.

"Nhưng tất cả chuyện đó đều bị ngươi phủ nhận!" Vãn Thanh lại nói.

"Chính nàng cũng nói, ta trúng tình cổ, nàng muốn ta khôi phục kí ức về nàng, vậy nàng phải có hành động gì chứ. Nấu cháo, không mời ta ăn cùng, lại ở chỗ này cùng một nam nhân khác khanh khanh ta ta ăn cháo, đá ta sang một bên, bảo ta phải tin tưởng ta và nàng từng có gì với nhau? Hay nàng cũng trúng tình cổ nên quên hết rồi?" Hắn nói, ngữ khí hơi mỏng mang theo lửa giận, người nghe loáng thoáng thấy có vị chua trong đó.

Đôi phượng nhãn hẹp dài, nhìn thẳng vào Vãn Thanh, mang theo sự tà vọng.

Vãn Thanh đang muốn nói gì, nhưng thấy Ngân Diện đưa mắt, hiểu được ý của hắn, vì vậy chuyển giọng, nhẹ nhàng nói: "Sáng nay, có lẽ ta vẫn muốn người thoát khỏi sự khống chế của tình cổ, nhưng lúc này, ta cảm giác được chuyện đó…. không cần thiết nữa."

"Cái gì!" sau khi Phượng Cô nghe xong, lòng bùng lửa giận, chỉ muốn bóp cổ Vãn Thanh, nhưng không động thủ, hắn có cảm giác không thể rời xa nàng, chỉ có thể dùng đôi phượng nhãn, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, như muốn dùng ánh mắt chém nàng bị thương

Nàng dĩ nhiên nói ra những lời đó!

Là bởi vì nam tử trước mắt này, hắn nhận ra, tên này là Ngân Diện, võ lâm đệ nhất sát thủ.

Hắn phát hiện, khi nhận ra điều này, toàn thân hắn muốn nổ tung!

Đôi mắt Phượng Cô cháy phừng phừng, không ngừng tóe lửa.

"Là bởi vì nam nhân này?" Phượng Cô nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.

"Bởi vì hắn hay không, căn bản không phải vấn đề trọng yếu lúc này, hôm nay người cũng thích Mộc Cáp Nhĩ, nếu đã như thế, thuận lý thành chương coi như là một chuyện tốt, có lẽ là tác dụng tình cổ, có lẽ không phải, nhưng không phải chuyện trọng yếu –, mọi người ai có phận người nấy, chẳng lẽ không phải chuyện tốt." Vãn Thanh khẽ nói, đôi mắt trong veo không có nổi một gợn sóng, dường như không chút để ý câu hỏi của hắn Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

Ngữ khí đạm bạc, khiến lửa giận trong lòng Phượng Cô, càng bốc to hơn.

Đây, đúng là hiệu quả mà Vãn Thanh mong muốn.

Chỉ có ép đến đường cùng, hắn mới có thể nhớ lại mọi chuyện.

"Nàng đừng tưởng bở, nếu nàng từng là nữ nhân của Phượng Cô ta, bất luận kẻ nào, cũng đừng mơ tưởng cướp nàng từ tay ta!" Phượng Cô bắt lấy tay Vãn Thanh, bóp chặt, tạo ra một vết đỏ, hung hăng nhìn nàng và Ngân Diện: "Coi như ngươi là võ lâm đệ nhất sát thủ, cũng đừng mơ tưởng cướp nữ nhân của ta!"

Ngân Diện vẫn một mực lẳng lặng húp cháo, rốt cục ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, chỉ tỏa ta hàn khí, chậm rãi nói: "Nữ nhân của ngươi, rốt cục ai mới là nữ nhân của ngươi, ngươi còn chưa rõ ràng! Một con hổ phẫn nộ không có lí do, thì không có chút uy lực nào!"

Một câu nói nhẹ nhàng, tứ lạng bạt thiên cân, đủ để moi hết lửa giận trong lòng Phượng Cô ra.

Đúng lúc này, thanh âm ngọt ngào như gạo nếp của Mộc Cáp Nhĩ vang lên: "Phượng đại ca, người tỉnh chưa, ta mang điểm tâm cho ngươi!"

Vừa nói cầm lấy cánh tay không tóm tay Vãn Thanh của Phượng Cô, rồi sau đó nở nụ cười khả ái mà đơn thuần như hoa: "Phượng đại ca, tại sao người lại tóm tay của Thượng Quan cô nương! Mau thả ra! Người thô lỗ như vậy sẽ làm đau cô nương nhà người ta mất!"

Vừa nói vừa tự động kéo tay hắn.

Phượng Cô chỉ lẳng lặng đứng đó, không nói gì thêm, nhưng trong lòng bắt đầu suy nghĩ, những lời Vãn Thanh nói tối hôm qua, vốn đã khiến hắn phải suy nghĩ, phản ứng của chính hắn sáng nay, càng khiến hắn rõ ràng hơn.

Mặc kệ hắn có trúng tình cổ hay không, đích thực là hắn có tình cảm với Thượng Quan Vãn Thanh, điểm này, hắn vừa cảm nhận được một cách vô cùng sâu sắc.

Chỉ có điều rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đưa ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Mộc Cáp Nhĩ đang kéo tay hắn.

Cô ta, thật sự là người hắn thích sao?

Mặc dù trái tim hắn một mực khẳng định điều đó, nhưng lý trí hắn lại nói cho hắn, điều đó là giả.

Bởi vì, khi cô ta kéo tay hắn, hắn không cảm nhận được cảm giác không muốn rời xa, nhưng vừa rồi khi hắn tóm tay Vãn Thanh, mặc dù là là vì nhất thời phẫn nộ mà tóm-, nhưng hắn lại có cảm giác không thể rời xa.

Cảm giác này, quá đặc, đến mức hắn không thể xem thường.

Mộc Cáp Nhĩ thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phượng Cô, trái tim rớt xuống đất "lộp độp", cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vẫn bị tình yêu phá tan, bèn cười một tiếng: "Phượng đại ca, tại sao người lại nhìn ta như vậy!"

"Không có gì." Phượng Cô lắc đầu, rồi sau đó thần sắc dĩ nhiên về lại trạng thái bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng bạo long gầm rú một khắc trước.

"Phượng đại ca, mau tới ăn đi! Ta làm điểm tâm cho ngươi, có sủi cảo nhân thịt, bánh bao nhân rau, còn có một chén cháo hạt sen, sáng sớm ăn là tốt nhất!" Vừa nói vừa quay sang Vãn Thanh và Ngân Diện: "Các ngươi cũng ăn đi! Ta mang nhiều lắm."

Vừa nói vừa tha thiết bày bánh bao và cháo lên bàn.

Đối với người đột nhiên xuất hiện là Ngân Diện, cô ta không lộ chút kinh ngạc nào, giả vờ như thể đã biết trước.

Thọat nhìn, thật đúng là bộ dạng đơn thuần khả ái vô tri.

Vãn Thanh chỉ nhìn cô ta thật lâu, một mực nhìn cô ta, nàng đang suy nghĩ, bản thân nhìn cô ta như thế, xem cô ta có thể kiên trì cười đến lúc nào.

Rốt cuộc cô ta nghiêng đầu nhìn Vãn Thanh: "Thượng Quan cô nương, ngươi cũng nhanh ăn đi! Thân thể ngươi… đơn bạc, nên ăn nhiều một chút, cháo hạt sen này, có tác dụng bảo dưỡng dung nhan rất tốt."

Nhìn thần sắc của cô ta, cũng không tươi tỉnh nữa, mà đã có chút nói không ra lời dù chỉ là rất nhỏ.

Chỉ chốc lát lại chuyển về vẻ tươi tỉnh, cô ta thật giỏi diễn kịch.

Vãn Thanh cũng không nói gì, có một số việc, không thể nóng lòng, từ từ thì Phượng Cô đã bắt đầu hoài nghi, cứ như vậy, với sự thông minh tài trí của hắn, muốn tra ra chân tướng, cùng không phải việc khó.