Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 49:



Giọng nói của Cố Á vừa vang lên trong giấc mộng của cô ta, thì Cố Linh đang đứng trong nước, không hiểu sao một chân không vững, cứ vậy mà nặng nề ngã về phía trước.

Mà ngay phía trước Cố Linh lúc đó có mấy cục đá có cạnh sắc bén, nếu cô ngã thẳng xuống chỗ đá đó, nhất định sẽ bị thương!

Cố Linh không có chuẩn bị gì, cứ mạc danh kỳ diệu bị ngã về phía trước. Lúc đó Lý Hải Hà cùng Chu Thành đều nhìn thấy, hai người theo bản năng nhanh chóng chạy qua muốn đỡ lấy Cố Linh!

Tuy rằng bọn họ mới ở chúng với nhau chưa đến một ngày, Cố Linh nói không nhiều, nhưng những câu cô nói ra, làm cho hai người này ai cũng thích. Kể cả cô không nói một lời nào, thì với thần thái của cô, nụ cười của cô cũng đủ để cho trong lòng người khác sinh ra tín nhiệm và cảm giác yêu thích với cô.

Cố Linh chính là người như vậy, cô khi mở miệng sẽ không bao giờ nói lời vô nghĩa. Cô mang theo Lý Hải Hà cùng Chu Thành uống nước dừa, ăn xoài, lấy lá chuối, cỏ khô làm lều trại, còn lấy cây dây leo làm thành một cái lưới bắt cá…

Mỗi một việc Cố Linh chỉ cần tuỳ tiện làm thôi, nếu đặt vào Lý Hải Hà hay Chu Thành thì bọn họ đều cảm thấy tự bản thân bọn họ không làm được. Ví dụ như quả dừa kia, rất ít người có thể nghĩ được biện pháp mở ra như vậy. Lại ví dụ như cái nhà đã sập kia, nếu người bình thường thì sẽ nghĩ ngay đến việc tìm bộ đội xin giúp đỡ, mà không phải giống như Cố Linh, dựng tạm lều trại lên ở trước.

Cho nên Lý Hải Hà cùng Chu Thành theo bản năng đều đem Cố Linh trở thành người tâm phúc, chẳng sợ rằng ngoài miệng bọn họ chưa thừa nhận, thì trong lòng đã có suy nghĩ đó rồi. Cho nên bọn họ không hy vọng Cố Linh xảy ra chuyện.

Hai người này phi thân đều có ý nghĩ muốn bảo hộ cho Cố Linh. Nhưng Chu Thành là đàn ông, sức lực lớn, tốc độ cũng nhanh, vì vậy hắn ta nhanh chóng kéo Cố Linh qua một bên. Hai người bị quăng ngã trên bờ cát.



Mà Lý Hải Hà vì cứu Cố Linh, phi thân nhào qua, cũng thẳng tắp bị rơi vào trong nước biển rồi!

Lúc này trời đã bắt đầu tối, cả ba người đều bị ướt đầm, trong nháy mắt đầu cảm thấy cơ thể có chút lạnh.

Lý Hải Hà là người lớn tuổi nhất, cô ấy lập tức lên tiếng : “Không được rồi, nước biển có chút lạnh, chúng ta cần thay quần áo nhanh một cút, nếu không dễ dàng bị cảm mạo!”

Chu Thành liền nói: “Hai người các cô nhanh đi thay quần áo đi, tôi không sao cả, tôi là đàn ông, thân thể rất tốt!”

Tóc Cố Linh cũng bị ướt, nước nhỏ từ tóc xuống mặt, quần áo trên người càng ướt đẫm, dính chặt vào người, làm cho đường cong thân hình lả lướt toàn bộ đều bị nhìn thấy rành mạch. Cô quả thực trông rất chật vật.

Lúc này Cố Á đang ở trong bệnh viện, cô ta nghiêng đầu dựa vào ghế dựa, đắm chìm trong giấc mơ. Có Á nhìn Cố Linh chật vật như vậy không nhịn được mà cười. Ở trên bờ biển gió lớn, quần áo trên người bị ướt đẫm như vậy chắc chắn sẽ bị cảm mạo. Cảm mạo khi đã nghiêm trọng sẽ bị sốt cao, viêm phổi linh tinh. Mà lúc này, con thuyền dùng để lui tới từ đất liền và hải đảo đã bị hỏng rồi, những người ở trên hải đảo sẽ không có cách nào chữa bệnh, đến lúc này, Cố Linh chỉ có con đường chết.

Cho nên, sau khi nhóm thanh niên trí thức của Cố Á ở trên hải đảo không lâu đã bị chết vài người. Cố Á lúc này đang chờ Cố Linh bị cảm mạo, việm phổi, sốt cao rồi sau đó chính là cái chết.