Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển Đảo

Chương 42:



Lý Hải Hà trầm mặc một chút, nói: “Trước khi đến đây, tôi được biết, ở trên hải đảo này còn có bộ đội đóng quân. Chúng ta hoặc là tự mình nghĩ cách sửa sang lại phòng ở, hoặc là đi tìm nơi đóng quân của bộ đội, theo chân bọn họ chắp vá một chút.”

Rốt cuộc, bộ đội đóng quân trên hải đảo này đã có một khoảng thời gian dài, bọn họ chắc chắn hiểu biết rõ về nơi này. Hơn nữa, điều kiện sinh hoạt của bọn họ khẳng định tốt hơn nhiều so với bên thanh niên trí thức vừa mới đến. Nếu có thể tìm được chỗ đóng quân của bộ đội, tạm thời tá túc nhờ bọn họ là biện pháp tốt nhất.

Trong nháy mắt, bẩy thanh niên trí thức chia ra thành hai phe, bất đồng với nhau.

Một nhóm lấy Bành Hiểu Nguyệt làm người cầm đầu muốn đi tìm chỗ đóng quân của bộ đội. Bọn họ cảm thấy, khi tìm được chỗ đóng quân thì ít nhất, nơi ở, rồi vấn đề ăn uống đều sẽ được đảm bảo.

Còn Cố Linh lại kiên trì muốn ở lại chỗ này.

“Tôi muốn ở lại, sửa sang lại thật tốt chỗ ở của thanh niên trí thức này là được. Chỗ đóng quân của bộ đội chắc cũng không dư dả gì, cũng không biết bọn họ hiện tại có nhiệm vụ hay không? Nhỡ hiện tại bọn họ không có mặt ở trên đảo này, như vậy cũng rất khó tìm được nơi ở cụ thể của bọn họ.”

Còn nữa Cố Linh đã quan sát qua, là khi ở trên mặt biển, cô đã thấy rõ, phía khác của hòn đảo có những hòn đảo nhỏ. Cô có nghe nói qua, khi bộ đội đóng quân, không có khả năng chỉ dừng lại ở một hòn đảo, vạn nhất lúc này, bọn họ vừa lúc ở trên hòn đảo khác tuần tra thì sao?



Bành Hiểu Nguyệt cười lạnh: “Cô thích ở lại thì ở lại, cô có thể tu sửa thật tốt chỗ ở của thanh niên trí thức, vậy thì cô tu sửa đi. Phòng ở chỗ này đã bị sập, nước ngọt cũng không biết lấy ở chỗ nào, ăn cơm cũng trở thành vấn đề lớn! Ở lại nơi này, không biết có thể sống được mấy ngày!”

Cố Linh nhàn nhạt quét mắt liếc cô ta một cái, cô không cần nhiều lời, chỉ cần như vậy đã có thể làm cho mọi người thấy rõ sự coi thường của cô dành cho Bành Hiểu Nguyệt, cô chính là lười phản ứng với cô ta. Bành Hiểu Nguyệt tức giận vô cùng, đang muốn dỗi vài câu thì Lý Hải Hà đã lên tiếng.

“Như vậy đi, nhóm chúng ta chia làm hai đường, một bộ phận đi tìm bộ đội, một bộ phận ở lại sửa chữa phòng ở. Nếu nhóm đi tìm bộ đội tìm được bọn họ rồi, vậy thì lập tức nhờ bọn họ phái người đến đây giúp chúng ta sửa nhà, cũng hỏi bọn họ cách sinh hoạt hàng ngày trên đảo như thế nào, rồi hỏi một chút, nhóm thanh niên trí thức lúc trước có để lại vật tư gì hay không? Cố Linh muốn ở lại chỗ này, tôi cũng sẽ ở lại, còn có ai nguyện ý ở lại hay không?”

Ở lại chính là không có đồ ăn để ăn, nhà đã bị sập, khẳng định một ngày cũng không thể sửa chữa lại được. Vì vậy buổi tối có khả năng rất lớn là phải nghỉ ngơi ngay tại chỗ này..

Tuy rằng hiện tại đã là mùa hè, nhưng hải đảo về đêm vẫn khá lạnh, còn chưa nói đến mấy loại côn trùng như muỗi linh tinh khác…

Chỉ cần nghĩ như vậy, những người khác đều không tự giác mà dựa sát về phía Bành Hiểu Nguyệt, chỉ có nam thanh niên trí thức bị say sóng làm rơi hành lý của Cố Linh tên là Chu Thanh, gãi gãi đầu nói : “Tôi đánh mất hành lý của thanh niên trí thức Cố, nên ở lại chỗ này cùng cô ấy tu sửa nhà thôi. Như vậy cũng dễ dàng phân cho cô ấy một phần đồ ăn tôi có mang theo.”

Bành Hiểu Nguyệt thấp giọng mắng: “Chó săn!”