Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 5



Sau khi hạ quyết tâm, Thẩm Gia Thụ lại có hi vọng.

Anh cầm liềm, kí tên và ra về với nụ cười trên môi.

Lý Thanh Thúy lén nhìn anh, mặt thoáng ửng hồng. Trong lòng lại có chút do dự.

Thẩm Gia Thụ là bạn học của cô ấy, cũng là nam sinh đẹp trai nhất lớp, bởi vậy cô ấy mới lén thích thầm anh.

Nhưng Thẩm Gia Thụ không bao giờ nhìn vào mắt cô ấy. Cho nên Lý Thanh Thúy cũng ngại không dám mở lời.

Chỉ là vừa rồi hình như Thẩm Gia Thụ nhìn cô cười. Trong lòng Lý Thanh Thúy nao nao, nhưng đồng thời cũng biết trong nhà sẽ không đồng ý.

Bởi vì Thẩm Gia Thụ không làm được việc, sau này cũng không có cách nào nuôi được cô.

Lúc này, Lý Thanh Thúy đang thầm nghĩ về việc liệu cô ấy có thể kết hôn với Thẩm Gia Thụ trong tương lai hay không, sau đó để cha mình tìm cho anh một công việc nhẹ nhàng với mức lương cao. Nhưng mà có vẻ không dễ, gia đình đã sắp xếp cho cô công việc này, không thể đem hết chỗ tốt đều cho cô được...

Haiz...

...



Lúc này Thẩm Gia Thụ không biết rằng nụ cười vô tình của anh đã làm rung động trái tim của một thiếu nữ.

Anh còn đang bận nghĩ về tương lai.

Mới vừa rồi anh đã tính toán được trong đội có rất nhiều vị trí công tác, phát hiện không có vị trí nào bị bỏ trống…Không một cái nào!

Thẩm Gia Thụ lén tìm anh thứ ba là Thẩm Gia Lương, người được chia việc chung một chỗ với mình.

Anh cũng không dại dột mà nói kế hoạch của mình, mà là nói tới cháu trai Thẩm Hữu Minh: “Anh ba, anh nói xem vị trí trong đội đều đầy đủ hết rồi, sau này cháu trai lớn của chúng ta học xong trung học cơ sở, thật sự có thể xin được một chân làm ghi điểm viên(*) sao? Tại sao…Tại sao em cứ cảm thấy không đáng tin kiểu gì ấy?!”

(*) Người ghi chép công điểm.

Thẩm Gia Lương liếc anh một cái: “Chú tin thật à? Đó là do mẹ tự lừa mình dối người thôi. Chỉ dựa vào việc tốn chút tiền rồi đưa chút đồ vật mà đòi làm chuyện lớn. Bộ người ta không có con trai chắc? Đến cả thủ kho còn chỉ đem công tác truyền cho con trai, con trai lại truyền cho cháu trai. Làm gì cần mấy đồ vật này của chú?”

Thẩm Gia Thụ: “…” Thời buổi này cạnh tranh việc làm cũng khốc liệt gớm.

Đã vậy còn là cha truyền con nối rồi thừa kế lại!

Thẩm Gia Lương thở dài nói: “Haiz, ai bảo mình không có một người cha tốt làm chi.”

“...” Thẩm Gia Thụ lại nghĩ thầm: Mình có. Cha của anh còn là người giàu số một số hai nữa là!



Thẩm Gia Lương nhìn vẻ mặt quẫn bách của em trai, đột nhiên nói: “Lão tứ, có phải chú lại có ý tưởng gì không ,” nhịn không được mà cười nhạo ra tiếng: “Đang là ban ngày ban mặt đấy, đừng có nằm mơ nữa.”

Thẩm Gia Thụ lại liếc nhìn hắn một cái: “Vừa rồi anh còn dám nói mình không có một người cha tốt, em sẽ ghi nhớ rồi lát về kể lại cho cha nghe.”

Nghe vậy, Thẩm Gia Lương trừng mắt nhìn. Sau đó hắn thấp giọng nói: “Đừng đừng, anh tùy tiện nói vậy thôi.”

“Lát nữa em cũng tùy tiện nói, cha có nghe hay không thì không chắc nha.”

Thẩm Gia Lương: “…”

Lão tứ này sao càng ngày càng nham hiểm vậy không biết?

“Chú muốn cái gì?”

“Xíu nữa anh phụ em làm việc chút, em sợ làm không xong lại chậm trễ mọi người.”

“Có cái rắm ấy!” Thẩm Gia Lương tỏ vẻ không hợp tác, hắn cũng không phải anh cả, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng tốt, sức lực lại lớn. Dù hắn được mẹ thương nhất trong đám anh em, nhưng lúc hắn lớn lão tứ lại mới sinh. Tất cả thứ tốt đều bị bà nội cho lão tứ hết.

Hiện tại Thẩm Gia Lương vẫn nhớ cảnh mình cho gà ăn còn lão tứ thì ngồi thảnh thơi ăn trứng gà ở bên cạnh. Nghĩ đến đây liền không nhịn được muốn đánh Thẩm Gia Thụ một trận.