Thập Niên 70: Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 16: Cố Nhân



Người đàn ông trước mắt, chính là Lý Quang Lượng, ánh mắt phức tạp nhìn Sở Đình, anh ta và Sở Đình Trần Mỹ Phương còn có Lý Kiến Quốc là cùng một nhóm xuống nông thôn, tất cả mọi người từ những thành phố khác nhau hội tụ đến nơi này, cùng một nhóm có khả năng bao giờ cũng cảm thấy có lẽ thân thiết hơn những người khác thời kỳ một chút, nhất là anh ta còn cùng thành phố với Sở Đình, chỉ là không ở cùng một huyện.

Anh ta vốn nghĩ nếu không thể trở về thành phố, đến tuổi phải kết hôn vậy Sở Đình đều cùng là đồng hương ở chung một chỗ càng thích hợp, ai ngờ người này đột nhiên lập gia đình, trước đó bọn họ cũng không nghe thấy tiếng gió gì, bà cụ đó đã tới cầu hôn.

“Cô là, bị ép buộc sao? Nếu vậy, chúng ta có thể đến thành phố tố cáo, không cần sợ người trong đội.” Lý Quang Lượng cảm thấy Sở Đình vô cùng có khả năng là bị ép không biết làm sao, bởi vì bọn họ thật sự dù một chút cũng không nhận thấy cô và tên phá phách trong đội đó có liên hệ gì với cô, kết quả đi ra ngoài một chuyến bị ôm về lập tức lập gia đình, thấy thế nào cũng giống bị ép buộc, dù sao cũng không phải cam tâm tình nguyện.

Sở Đình nhìn người đàn ông trước mắt này vẻ mặt phức tạp, ánh mắt vừa có đồng tình vừa có đáng tiếc, có hơi sững sờ. Cô đã nhận ra đây là thanh niên trí thức cùng tốp xuống nông thôn với nguyên chủ Lý Quang Lượng, hai người còn là đồng hương, vấn đề là bọn họ căn bản không quen biết, nói chuyện cũng chưa được mấy câu, sao người này làm giống như hai người có mờ ám gì vậy.

Nhưng mặc kệ thế nào, nói vẫn phải nói rõ ràng: “Không phải bị bắt, tôi tự nguyện lập gia đình.” Sở Đình thành thực lắc đầu, nguyên chủ quả thật tự nguyện.

“Vậy cô có biết đó là người nào hay không? Cả ngày không làm việc vào trong thành phố vớ vẩn lăn lộn khắp nơi, hơn hai mươi tuổi còn dựa vào cha mẹ nuôi, ngay cả trường học cũng chưa từng đi, chúng ta dù sao cũng là người trong thành phố từng được nhận giáo dục đi học, cô lại nguyện ý gả cho tên nhà quê như vậy?” Lý Quang Lương kích động nói, Sở Đình tự nguyện lập gia đình làm cho anh ta càng khó chấp nhận.

Thật ra đây là sai lầm mà rất nhiều người cho rằng, Dương Vũ vừa không làm việc cả ngày vào trong thành phố lại không có công việc, mọi người đương nhiên cảm thấy anh còn đang bám víu cha mẹ, nhưng từ khi anh ở riêng đã tự mình nghĩ cách kiếm tiền khắp nơi, căn bản không phải như người khác nghĩ.

Mặt Sở Đình không chút thay đổi nhìn người này, trong lòng lại nhổ nước bọt, anh là ai, anh là vị nào, anh dựa vào cái gì quản tôi, chuyện người khác ít nhúng tay vào bộ không biết sao, đọc sách thêm hai ngày xem anh có thể làm cái gì! Cô phiền nhất người khác quản chuyện của cô, ngoại mẹ viện trưởng cô chính là một người không có gì cả ở trên đời, ai có tư cách đến trước mặt cô nói này nói kia. Đời này lại như thế, đừng nói cha mẹ của nguyên chủ gì đó, chuyện nguyên chủ kéo cô đến nơi này cô còn muốn mắng chửi người đây!



“Đây đều là chuyện của tôi, đồng chí Lý vẫn đừng xen vào việc của người khác.” Tuy rằng nội tâm oán thầm, nhưng ngoài miệng Sở Đình không nói ra, cô chỉ là nghĩ lắm mồm lại ngu dốt như thế, hơn nữa cho tới bây giờ cô cũng lười nhiều lời với kẻ đáng ghét.

Nói xong, không liếc mắt nhìn biểu tình của Lý Quang Lượng nhiều hơn một cái, Sở Đình xoay người bước đi, giây phút này cô thật sự rất muốn quay về nơi hai căn phòng nhỏ đó của Dương Vũ, bởi vì cô đột nhiên phát hiện ngoại trừ nơi đó mình không còn nơi nào có thể đi.

Đương nhiên, nếu bên trong không có một người như hổ rình mồi muốn vào động phòng đang chờ thì tốt rồi.

….

Trên đường về nhà Sở Đình vốn đang còn suy nghĩ phải ứng phó với Dương Vũ như thế nào, khi về đến nhà thì phát hiện anh vẫn còn ngủ trên giường, trông có vẻ đã ngủ một buổi chiều. Sở Đình cũng thèm muốn được ngủ cả buổi chiều mà không cần phải làm gì như thế.

Nhưng việc này là không có khả năng, cô đành đi rửa tay rồi xuống bếp xem buổi tối ăn gì. Buổi trưa ăn cơm chung dưới ánh mắt rối rắm của cả nhà thật sự không tiện lắm, cô không ăn quen nên ăn rất ít. Buổi chiều lại phải làm việc, bây giờ bụng đã đói kêu vang cả rồi.

Bếp lò vẫn nguyên dạng như buổi trưa sau khi cô rời đi, hai củ khoai lang trong nối đã vớt ra để riêng, thời tiết bây giờ không quá nóng nên qua một buổi chiều vẫn còn ăn được chưa bị hỏng. Nước ở trong thùng cũng không còn. Sở Đình nhìn thấy mà phiền muộn, cô ngồi trên băng ghế, không biết phải làm sao bây giờ.