Thanh Xuyên

Chương 25



Đến nới Thập tam A ca báo danh, khác với các hoàng tử khác đều là bối lặc, bối tử chỉ có hắn không có tước phong nên vẫn là Thập tam A ca.

Hắn cười khổ nói: “Mộc Thái, ngươi cũng bị sung quân sao?”

Ta không nói gì đáp lại.

“Kia vừa vặn, hôm nay chúng ta hai người thất ý cùng nhau uống rượu.”

“Vâng.”

Vị Thập tam gia này có thể ca có thể phú, tài hoa phong nhã, ta nghe không hiểu, đáp không được, bổn miệng chuyết lưỡi nhưng là thắng tại uống rượu sảng khoái. Này uống rượu hai người tựa hồ thật vui vẻ.

Không quá mấy ngày, Thập tam gia đem ta thăng lên thống lĩnh thị vệ, bởi vì phía trước thay đổi địa vị, vì tiền đồ của chính minh. Người trong phủ a ca thiếu rất nhiều, Thập tam gia cũng không nhượng ta tìm người tiến thêm vào, chỉ nói “hãy dùng người nguyện ý lưu lại”. Trong phủ cơ bản không có phòng khách, Thập tam gia cũng không xuất môn, người tuy rằng thiếu cũng miễn cưỡng đủ dùng.

Tâm của ta cũng từ từ kiên định. Kết quả cố nhiên là không thể thay đổi nhưng về phương diện khác, ta đem hắn trở thành bán bằng hữu cũng không nhẫn tâm tại thời điểm hắn thất ý rời đi.

Về phần sao lại là “bán hữu”, hắn dù sao cũng là hoàng tử, ta cũng không hi vọng xa vời cùng một hoàng tử trở thành bằng hữu tri giao, thân phận chênh lệch thể hiện rõ ràng cho nên vô luận hắn thất ý hay là đắc ý, ta vẫn nghiêm khắc tuân thủ toàn bộ lễ tiết “chủ tử cùng nô tài”.

Về nhà, thay đổi quần áo, trước đi cấp Mã Pháp thỉnh an. Hắn không có giống bình thường lưu ta lại hạ bàn cờ hoặc là nhượng ta đi làm việc của mình mà là mang ta vào nội thất mật đàm.

“Thời gian trước ngươi phiền toái không ngừng, tâm tình cũng không hảo cho nên ta vẫn không đề cập tới. Hiện tại ngươi nói cho ta nghe một chút, ngươi thường xuyên không trở về nhà có phải hay không bên ngoài dưỡng nữ nhân?”

Ta trầm mặc chốc lát: “….là Minh Hi”, ta không muốn nói dối Mã Pháp.

“Cái gì?” Mã Pháp ngừng lại trong chốc lát rồi chống quải trượng đi tới đi lui trước mặt ta vài lần mới nói: “Nếu mười năm trước, ta không đánh gẫy chân ngươi là không được. Nhưng hôm nay ngươi trưởng thành, ta cũng già, quản không được ngươi”.

“Tôn nhi không dám”, ta quỳ xuống.

Thật lâu sau, Mã Pháp thở dài nói: “Mà thôi, tiểu tử kia vận mệnh nhấp nhô, xác thực đáng thương. Ta mặc kệ ngươi cùng hắn thế nào nhưng ngươi cũng không nên vắng vẻ thê tử mình. Nàng vì ngươi quản hậu viện, chăm sóc hài tử, còn phụng dưỡng ta, không dễ dàng a.”

“…..Vâng, tôn nhi nhớ kỹ.”

“Được, đứng lên đi. Ta nói như thế nào ngươi trong phòng đã nhiều năm lại không cho ta thêm tôn tử. Sự tình ngươi cùng tiểu tử kia ta mặc kệ nhưng ngươi phải cho ta nhiều cái tôn tử, nghe hiểu chưa?”

“Này….tôn nhi đã muốn có ba nhi tử…”

“Còn có người ngại nhi tử cỡ này? Như thế nào? Ngươi vì hắn liền nối dõi tông đường cũng không làm? Phải hắn quản ngươi?  Ta nhớ rõ tiểu tử kia từ nhỏ liền xảo quyệt lợi hại.”

“Cũng không phải. Tôn nhi suy bụng ta ra bụng người mà thôi, hắn nếm qua đau khổ, khó tín nhiệm người khác, ta không muốn hắn khổ sở.”

“….Ngươi thật đúng là đối hắn dụng tâm. Ta hỏi ngươi, trong lòng ngươi, hắn cùng thê nhi ngươi bên nào trọng bên nào khinh?”

“Tự nhiên thê nhi trọng yếu”, đây là trách nhiệm cùng tình thân, với ta mà nói, trách nhiệm quan trọng hơn tình yêu.

Mã Pháp nhìn ta hồi lâu mới nói: “Tương lai ngươi cũng đừng quên lời hôm nay đã nói”, xoay người mở ra ám cách, bên trong xuất ra một hộp gỗ giao cho ta, “Đây là một ít ngân phiếu, điền sản, bất động sản cùng mấy chỗ sản nghiệp, ta tuổi lớn lưu lại cũng vô dụng. Ngươi A Mã mất sớm, cho dù ngươi là tôn tử ta thích nhất, ta sau trăm tuổi tước vị cũng không đến phiên ngươi kế thừa. Ngươi đi theo vị Thập tam gia kia tiền đồ còn chưa biết, Mã Pháp đem đồ này giao cho ngươi, cho ngươi thêm điểm phòng thân. Đó là tất cả vốn riêng của ta, chưa từng có trong công trướng của phủ, ngươi cũng không cần lo lắng có ngươi biết lại ghen tị.”

“……”, ta có chút xót xa, Mã Pháp hắn cái gì cũng nghĩ tới ta.

“Còn có, những người hầu hạ ta đều là lão nhân, ta giao cho ngươi tới an trí, ngươi khác ta không tin.”

“Vâng, Mã Pháp yên tâm”, ta trầm giọng nói.

“Đừng dùng khuôn mặt khóc tang như vậy, ta không thích xem. Đi tới chỗ tức phụ ngươi đi”, Mã Pháp trách mắng.

“Không”, ta lắc đầu, “Hôm nay ta muốn ăn cơm  cùng Mã Pháp”.

“Xú tiểu tử”, Mã Pháp tâm tình tốt cười mắng ta.

Dùng xong cơm chiều, trở lại trong viện hỏi việc học hành của ba nhi tử, về phần nữ nhi, ta không biết dạy nàng như thế nào, cũng không thể cứ sủng nịnh, yêu thương. Thời đại này nữ tử thật không dễ dàng, các loại quan hệ gia tộc đặc biệt phức tạp, hầu hạ cha mẹ chồng, quản gia, giúp chồng dạy con còn muốn cùng các nữ tử khác tranh đấu. Ta không có cách nào biết được trượng phu tương lai của nàng là cái dạng người gì cho nên nàng không thể giống nữ tử kiếp trước đơn thuần, vừa không thể kiêu căng lại không thể nhu nhược, phải có nội tâm và khả năng. Ta nghĩ mẫu thân nàng có thể dạy nàng bản sự đó.

Ba nhi tử trừ bỏ học văn, học địa lý, ta còn thỉnh thoảng nghiêm khắc dạy bọn hắn tập võ cùng kỵ xạ. Tại phương diện này, thái độ của ta và Mã Pháp giống nhau, nam hài tử vẫn là thân thể cường tráng, giỏi võ. Bất luận cái khác có học tốt hay không nhưng thân thể nhất định phải khỏe mạnh. Thời điểm bắt đầu, mấy tiểu tử ăn không ít khổ, thời điểm từng hài tử học võ, ta đều tự mình dạy bọn hắn một đoạn thời gian làm cho bọn hắn hình thành thói quen cố định. Trưởng tử Ngạch Đằng Y thật hiểu chuyện, cũng có phong phạm ca ca, có hắn làm gương, lão nhị, lão tam cũng đi theo hắn học tập. Cho nên tuy rằng ba nam hài tuổi tác khác biệt không lớn nhưng cũng không tranh cãi ầm ĩ.

Tại phương diện văn chương, ta có thể dạy bọn họ không nhiều lắm, xem bọn hắn hoàn thành bài tập, soạn ra bài văn liền cho hai đứa  nhỏ đi ngủ trước.

Ngạch Đằng Y đã muốn chín tuổi, ta chuẩn bị cho hắn một tiểu mã câu, để bồi dưỡng sự ăn ý từ nhỏ. Nhìn hắn vui sướng cùng tiểu mã câu một chỗ, ta không khỏi mỉm cười.

“Cám ơn A Mã”, thanh âm hắn non nớt, “Bọn đệ đệ không có sao?”

“Bọn họ còn nhỏ, chờ bọn hắn trưởng thành cũng có.”

“Kia Thụy An có không? Ta nghĩ muốn cùng hắn xem ai dưỡng tốt hơn.”

Thụy An là nhi tử của Minh Hi, thời điểm hắn sau tuổi ta liền đem hắn đưa vào trong học viện trong tộc cùng Ngạch Đằng Y cùng nhau đọc sách tập võ, bọn họ kết thành hão hữu, tựa như Minh Hi và ta lúc trước. Bất quá hắn vẫn đang ở tại biệt viện cùng sinh hoạt với lão quản gia. Ta đã sớm đưa khế ước cho lão quản gia, thân phận lão cùng dân chúng bình thường giống nhau. Bất quá hắn đã quen chăm sóc ta cho nên vẫn ở biệt viện chăm sóc sinh hoạt cho ta.

“Yên tâm đi, ta cũng tặng hắn một con”, ta đem hắn ôm vào lòng, Ngạch Đằng Y tính cách ôn hòa rộng lượng, so với ta trầm mặc ít lời hắn càng giống A Mã đã mất của ta.

“A Mã lần trước dạy ngươi đề số học, làm được chưa?”, ta dạy hắn một ít đại số đơn giản, tương lai không dùng đến nhưng có lợi cho việc khai phá trí lực.

“Học xong, A Mã muốn kiểm tra sao?”

Lại dùng nửa canh giờ dạy hắn số học, sau đem đuổi hắn về phòng, chính mình thong thả bước về phòng. Nghĩ nghĩ lời Mã Pháp nói, ta trời sinh không phải đồng tính luyến ái, tự nhiên thích nữ nhân. Nhưng trong lòng có Minh Hi, đối với chuyện này vốn không có như trước nóng bỏng.