Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 27



Chu Từ Dẫn đầu đầy hắc tuyến, nhìn cô cười hì hì đi đến quầy hàng kia, mới nhìn về phía bà cụ. Cậu đưa tiền trong tay cho bà, sau đó ăn một tiếng thịt trên cây xiên que, chậm rãi mở miệng: "Bà à, cháu và cậu ấy sau này sẽ ở bên nhau ạ."

Bà cụ vẫn hiền lành cười, không nói gì.

Cậu bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Du đang đưa tiền cho ông chủ ở xa xa, hơi mỉm cười, ngữ khí tin tưởng chắc chắn: "Sẽ ở bên nhau."

Thẩm Du chú ý tới ánh mắt của cậu, cong cong khóe mắt, giơ phần thức ăn trong tay lên, lắc lắc với cậu. Ý cười trong mắt Chu Từ Dẫn càng sâu thêm, cậu khẽ gật đầu chào bà cụ, vứt xiên tre vào thùng rác bên cạnh quầy hàng, đi về phía cô.

Hơn nữa, sẽ không chia tay đâu.

-

Khi bạn tập trung nghiêm túc vào một việc gì đó, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Thoáng cái, nửa tháng đã trôi qua.

Nửa tháng này, Chu Từ Dẫn ngày nào cũng chạy đến nhà Thẩm Du, ngoại trừ thời gian ở nhà tản bộ nói chuyện phiếm với ba mẹ, cậu căn bản không dành chút thời gian nào cho những người khác.

Cũng vì thế mà người vẫn luôn một mực hẹn Chu Từ Dẫn ra ngoài chơi, nhưng ngay cả một lần cũng không hẹn được, Lý Dục Đức vừa nhìn thấy cậu ở trong trường liền lập tức bộc phát, túm cổ áo cậu điên cuồng gào thét: "Nếu bây giờ cậu không cho tớ một lý do hợp lý! Tình bạn của chúng ta sẽ chấm dứt ngay lúc này!"

"..."

Đẩy khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận của cậu ra, Chu Từ Dẫn thờ ơ đi về phía trước, ngồi vào chỗ của mình, sau đó sung sướng vỗ tay, "Được thôi."

Lý Dục Đức tức giận đến nỗi nghẹt thở, không thèm để ý tới anh nữa, trực tiếp ra hành lang học thuộc từ vựng. Cậu nằm sấp trên lan can, ánh mắt híp lại, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Du đang trèo từ tầng một lên.

Lý Dục Đức nở nụ cười, lớn tiếng chào hỏi cô.

Nghe được giọng nói của Lý Dục Đức, Thẩm Du nhìn về phía phát ra giọng nói, vì trong tay ôm chồng sách, cô không đưa tay ra chào cậu được nên cười gât đầu với cậu.

Sau đó, Lý Dục Đức trở lại phòng học, đi đến bên cạnh Chu Từ Dẫn, thái độ đối với cậu vẫn không tốt lắm, nhưng vẫn vô cùng săn sóc nhắc nhở: "Này! Thẩm Du đến, cầm rất nhiều đồ."

Chu Từ Dẫn lập tức buông bút trong tay xuống, lười biếng đáp một tiếng "Biết rồi", sau đó liền đứng lên, đi ra ngoài phòng học.

Lý Dục Đức đi theo phía sau, âm dương quái khí nói cái gì đó, Chu Từ Dẫn liếc cậu một cái, cậu lập tức vừa tức giận vừa sợ giận không nói nữa.

Hai người cùng nhau đi về phía Thẩm Du.

Một người thay cô cầm theo chồng sách trong tay, người kia trực tiếp kéo cặp sách của cô xuống, đeo lên một bên vai.



Lý Dục Đức cầm sách đi trước, cậu hồi tưởng lại kỳ nghỉ hè bi thảm này của mình, muốn tìm kiếm sự đồng cảm, trong lòng không vui nói với Thẩm Du: "Thẩm Du, kỳ nghỉ này cậu có từng gặp Chu Từ Dẫn chưa?"

Kỳ nghỉ này, Thẩm Du tựa hồ lại gầy đi một chút, tóc cắt ngắn đến trước ngực, làn da trắng nõn mịn màng, tràn đầy sức sống. Trông đẹp hơn rất nhiều. Cô cúi đầu, kéo vạt áo vểnh lên của Chu Từ Dẫn xuống, thành thật nói: "Ngoại trừ ngày đầu tiên của kỳ nghỉ không gặp ra thì mỗi ngày đều gặp."

Câu trả lời bất ngờ này khiến Lý Dục Đức cứng đờ tại chỗ.

Thẩm Du nghi hoặc nhìn cậu, thấy bước chân của Chu Từ Dẫn không dừng lại, cô cũng không dừng.

Lý Dục Đức sững sờ nhìn hai người họ đi vào phòng hoc, sau khi phục hồi tinh thần mới nổi giận đùng đùng đuổi theo: "Hai người là có chuyện gì đây, sao mỗi ngày đều gặp mặt?"

Lúc này Thẩm Du và Chu Từ Dẫn đã tự ngồi vào chỗ.

Thẩm Du lục lọi cặp sách, lấy từ bên trong ra một chai sữa đậu nành đặt trên bàn Chu Từ Dẫn, chú ý tới vẻ mặt kích động của Lý Dục Đức, kinh ngạc nói: "Tớ giúp cậu ấy học thêm."

Nghe thấy câu trả lời này, cơn giận của Lý Dục Đức nhất thời tiêu tan không ít, nhưng vẫn có chút không vui: "Thẩm Du, cậu như vậy là không trượng nghĩa nha, học thêm lại không gọi tớ đi cùng."

Vẻ mặt Thẩm Du có chút khó hiểu: "Chu Từ Dẫn nói với tớ là cậu đăng ký rất nhiều lớp học thêm rồi."

Mũi nhọn nhất thời chỉ hết về phía một người, Lý Dục Đức cười lạnh, nhìn về phía Chu Từ Dẫn làm một động tác cắt cổ: "Tớ đăng ký lớp học thêm khi nào thế? Ngay cả bản thân tớ cũng không biết."

Chu Từ Dẫn cắm ống hút vào sữa đậu nành, uống một ngụm rồi mới mặt dày nói: "À, tớ nhớ nhầm rồi."

Đã biết rõ Chu Từ Dẫn thối này không biết xấu hổ từ sớm, Lý Dục Đức cũng không níu lấy vấn đề này nữa, anh nắm nhíu lấy tông giọng thô kệch của mình, nũng nịu với Thẩm Du: "Thẩm Du, vì sao Chu Từ Dẫn có sữa đậu nành mà tớ không có?"

Thẩm Du cười đưa chai trong tay cho anh, phản ứng này của cô khiến Lý Dục Đức có chút ngượng ngùng, ngại ngùng nói: "Tớ chỉ nói đùa thôi, cậu uống đi."

Chu Từ Dẫn trực tiếp lấy chai sữa đậu nành trong tay Thẩm Du đặt lên bàn Lý Dục Đức, sau đó lấy trong hộc bàn ra một lốc sáu chai sữa đậu nành, mở ra một chai, sau đó cắm ống hút vào đầu giấy bạc, đưa cho Thẩm Du. Nhẹ giọng mở miệng, giọng nói lại hướng về phía Lý Dục Đức: "Uống đi, chai cậu ấy uống là tớ mua."

Không gặp nhau trong một thời gian, chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ cũng không ít, ba người câu có câu không nói chuyện phiếm, bầu không khí hài hòa thân thiết, thật lâu sau vẫn không tiêu tán.

Một lúc lâu sau, Dư Tiêu Tiêu cũng đến trường.

Cô đi đến chỗ mình, đặt cặp sách lên bàn, chú ý đến sữa đậu nành trên tay ba người, mỉm cười, trìu mến hỏi: "Có phần của tớ không?"

Hai người còn lại không nói gì. Lý Dục Đức không rõ bầu không khí giữa bọn họ, chủ động chỉ chỉ năm chai còn lại trên bàn Chu Từ Dẫn.

Cùng lúc đó, Chu Từ Dẫn như là không nghe thấy hai người họ nói chuyện, mặt không chút thay đổi đem sữa đậu nành ném vào trong hộc bàn, động tĩnh không nhỏ, không cho cô chút mặt mũi nào.

Sắc mặt Dư Tiêu Tiêu cứng đờ, có chút không nén được lửa giận trên khuôn mặt.



Cô nhìn chằm chằm Chu Từ Dẫn một hồi lâu, tức giận cười lạnh một tiếng. Tâm tình cực kém nên động tĩnh kéo ghế ra rất lớn, phát tiếng cành cạnh, thu hút ánh nhìn khó hiểu của các bạn học xung quanh.

Thẩm Du nhìn Chu Từ Dẫn, lại nhìn Dư Tiêu Tiêu, cũng không còn hứng thú nói chuyện phiếm nữa. Cô lấy ra một bộ đề kiểm tra toán mới mua từ cặp của mình, đặt lên bàn của Chu Từ Dẫn, nói: "Cậu tùy ý lấy một đề làm. Bây giờ là bốn giờ, sáu giờ rưỡi dừng bút, khi nào còn nửa tiếng tớ sẽ nhắc cậu."

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn gật gật đầu, tùy ý rút ra một tờ đề thi. Cậu cúi đầu, không chút để ý liếc mắt nhìn câu hỏi đầu tiên, suy từ một lát, rất nhanh đã có đáp án. Lập tức cậu ngước mắt lên, nhìn về phía Thẩm Du lúc này còn chưa quay lên, vẫn nhìn chăm chú vào cậu, cậu nhếch khóe môi.

Thẩm Du đỡ trán, tựa như rất bất đắc dĩ: "Sai rồi." Nói xong liền quay lên.

"..."

Chu Từ Dẫn lại nhìn lướt qua, nhanh chóng sửa đáp án, ho nhẹ hai tiếng, muốn vãn hồi lại chút mặt mũi cho mình, "Hoa mắt, nhìn lầm đáp án thôi."

Sau khi Thẩm Du quay lên, Lý Dục Đức ở một bên đột nhiên tiến lại gần Chu Từ Dẫn, hạ thấp âm lượng, tò mò hỏi: "Này, cậu và Dư Tiêu Tiêu sao thế?"

Chu Từ Dẫn không trả lời câu hỏi của cậu, dùng tay trái không làm gì đẩy đầu cậu ra, giọng nói rất bình tĩnh: "Người anh em à, đừng quấy rầy tớ. Tớ không làm xong sẽ bị Thẩm Du đánh chết đó."

Còn mười phút trước khi kết thúc tiết luyện tập cuối cùng của buổi tối, giáo viên chủ nhiệm bước vào cùng với bảng điểm. Vì các lớp khác vẫn đang luyện tập buổi tối nên thầy không dùng micro để nói chuyện.

"Bây giờ sẽ đổi chỗ, toàn bộ đều ra ngoài hết. Thầy đọc tên ai thì người đó vào chọn chỗ cho mình trước."

Kỳ thi cuối kỳ lần này, Thẩm Du giành hạng nhất toàn khối. Lần đầu tiên người đứng nhất toàn khối không phải ở lớp trọng điểm mà là ở lớp thường mà trước đây chưa từng có. Khi đọc đến tên cô, biểu tình của giáo viên chủ nhiệm không hiểu sao lại mang theo chút kiêu ngạo.

Thẩm Du đi vào, không chút do dự chọn vị trí hàng thứ hai mà Chu Từ Dẫn nói, im lặng ngồi xuống.

Thành tích của Lý Dục Đức cũng không tệ, xếp hạng trong lớp cũng rất cao, chỉ là không thể so sánh với người trong lớp trọng điểm. Cậu xếp hạng ba trong lớp, sau khi vào thì ngồi ở phía sau Thẩm Du, cười hì hì nói: "Bạn cùng bàn với cậu tớ không cướp với Chu ca đâu, nhưng tớ vẫn phải ngồi gần đại thần như cậu một chút để ôm đùi."

Thẩm Du cũng coi như quen thuộc với cậu, giờ phút này rất vui vẻ, không bởi vì sự trêu chọc của cậu mà cảm thấy không được tự nhiên.

Theo sau là bạn học lục đục tiến vào, lại có một nam sinh có quan hệ không tồi với Lý Dục Đức ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người hưng phấn ôm lấy nhau, thoạt nhìn giống như là bạn cũ đã lâu không gặp.

Chu Từ Dẫn lần này cũng coi như phát huy không tệ, xếp hạng toàn khối tăng lên khoảng một trăm năm mươi người. Xếp hạng lớp vừa vặn xếp sau Dư Tiêu Tiêu.

Giờ phút này trong lớp đã có hơn mười người ngồi, Thẩm Du không quá đặt tâm tư ở điểm này, lại lấy ra một tờ đề thi để làm.

Ngay sau đó, giáo viên đọc đến tên Dư Tiêu Tiêu.

Mí mắt Thẩm Du giật giật, đột nhiên giương mắt nhìn về phía cửa. Vừa vặn đối diện với tầm mắt Dư Tiêu Tiêu, cô cong môi, đi về phía Thẩm Du, cười tủm tỉm hỏi: "Bạn cùng bàn, hai chúng ta tiếp tục ngồi cùng bàn nha?"