Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 14



Đề tài này diễn biến đến đây, khiến Lý Dục Đức trong nháy mắt ngẩng đầu, chửi bới anh: "Chu Từ Dẫn, cậu lấy đâu ra mặt mũi mà cho rằng mình có vốn liếng làm tiểu bạch kiểm chứ."

"Tớ, đã khiêm tốn nói mình là ban thảo." Chu Từ Dẫn khẽ xùy một tiếng, nâng cằm lên, thoạt nhìn kiệt ngạo bất tuân*, "Nhưng lão tử thật ra được công nhận là giáo thảo*, biết chưa?"

*Kiệt ngạo bất tuân - 桀骜不驯: Kiêu ngạo và cố chấp.

*Giáo thảo: Chỉ nam sinh đẹp trai nhất trường.

"Thẩm Du, cậu đừng nghe cậu ấy khoác lác." Lý Dục Đức không chút nể mặt anh, nhắc tới chuyện khác với cô, "Cậu có biết Tô Tại Tại của lớp chuyên Văn không?"

Thẩm Du không quá quan tâm đến những chuyện khác, nên các lớp khác cơ bản là không có người quen biết, thành thật trả lời: "Không biết, sao vậy?"

Lý Dục Đức: "Vậy câu còn nhớ Trượng Lục Nhượng không? Sau khi học hết năm nhất, cậu ấy chuyển trường."

Thẩm Du lập tức gật đầu, hồi tưởng lại.

Trong ấn tượng, Trương Lục Nhượng là một nam sinh rất lạnh lùng, nói rất ít, tình tình lại ôn nhuận lễ độ. Bộ dáng cực kỳ đoan chính, tóc mái ngắn mảnh nhỏ, đôi mắt đen láy sáng ngời như ánh sao, đôi môi đỏ mỏng lãnh đạm. Cùng Chu Từ Dẫn là một kiểu người hoàn toàn trái ngược.

Đúng là đang ở tuổi ham chơi nhất, nhưng Thẩm Du chưa từng thấy Trương Lục Nhượng xen vào chuyện khác. Cho dù là thời gian nghỉ ngơi, trong tay anh luôn cầm một quyển sách để đọc. Sau giờ học buổi chiều, anh không trở lại ký túc xá, mà thường là ở trong thư viện để học.

Là con nhà người ta điển hình, thiếu niên nghe lời không cần người lớn nói thêm câu nào.

Lý Dục Đức đột nhiên nở nụ cười: "Lúc học năm nhất, Tô Tại Tại cho rằng Trương Lục Nhượng là Chu Từ Dẫn, tới tìm cậu ấy một lần. Sau đó phát hiện ra mình nhận nhầm người, mỗi lần nhìn thấy Chu Từ Dẫn trước mặt Trương Lục Nhượng, cô ấy đều nhấn mạnh mấy trăm lần ---."

Thẩm Du tò mò: "Cái gì?"

Chu Từ Dẫn mặc dù biết chuyện này, nhưng cũng không rõ Tô Tại Tại lúc ấy nói cái gì, giờ phút này cũng nhìn qua.

Thật ra Lý Dục Đức cũng chỉ nghe qua một lần, nhịn không được cười thành tiếng, nắm cô họng học theo ngữ khí của Tô Tại Tại, nói: "Làm sao cậu ấy (Chu Từ Dẫn) có thể so sánh được với cậu (Trương Lục Nhượng) chứ! Trông không đẹp bằng một sợi tóc của cậu nữa!"

"..."

Nghe nói như vậy, Thẩm Du không hiểu sao cũng cười thành tiếng.

Trong đầu đột nhiên hiện lên lúc học năm nhất, có đôi khi cô lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, hình như quả thật là có một nữ sinh cao cao gầy gầy thường xuyên đi theo Trương Lục Nhượng.

Trên người tràn đầy sức sống, khi cười rộ lên khóe mắt cong thành trăng lưỡi liềm, như là trời sinh cô đã mang theo ánh sáng. Thích đi theo Trương Lục Nhượng, luôn cười hì hì, tựa hồ nói mãi không hết, cũng từ đó đến giờ đều rất có chừng mực.

Mà thiếu niên trong trẻo lạnh lùng kia, tựa như đã thích ứng với sự tồn tại của cô. Chưa bao giờ có một chút thiếu kiên nhẫn.

Cho bạn nào chưa biết thì Tô Tại Tại và Trượng Lục Nhượng là nam nữ chính trong bộ Cô Ấy Bệnh Không Hề Nhẹ của Trúc Dĩ nha.

"Hơn nữa lúc học năm nhất, có Trương Lục Nhượng, nhân duyên nữ sinh của Chu Từ Dẫn cơ bản là bằng không." Lý Dục Đức khoa trương nói, "Bằng không đó, cậu hiểu không? Cậu có biết khái niệm bằng không là gì không? Ít ra tớ cũng có một, Chu Từ Dẫn lại bằng không."

Chu Từ Dẫn cười lạnh: "Cậu câm miệng được rồi chứ?"

Lý Dục Đức không chịu: "Không phải đang nói bát quái thôi sao."

"Cậu lấy Trương Lục Nhượng so sánh với tớ?" Chu Từ Dẫn gõ ngón tay trên mặt bàn, mặt mày lưu loát dứt khoát, "Có thể nói ra loại câu nói này không phải là bởi vì trong mắt cậu mang theo bộ lọc sao?"

Nghe nói như vậy, Lý Dục Đức lại ngây thơ bổ sung một câu: "À đúng rồi. Thẩm Du tớ nói cho cậu biết, Trương Lục Nhượng chưa bao giờ để ý đến những lời này, bởi vì nhất định là đã định sẵn là người chiến thắng."

Lần này Chu Từ Dẫn ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, lạnh lùng nói: "Nhanh cút đi cho tớ."

"Được." Lý Dục Đức quay đầu nhìn về phía Thẩm Du, "Công bằng mà nói, Thẩm Du, cậu lấy ánh mắt của một người qua đường mà phán xét một chút, Chu Từ Dẫn và Trương Lục Nhượng ai có vẻ ngoài đẹp trai hơn."

Thẩm Du sửng sốt.

Thành thật mà nói, cả hai đều không phải cùng một kiểu người.

Một người kiêu ngạo ngông cuồng, một người lãnh đạm ít nói. Đứng cùng nhau, sẽ không có người nào chói mắt hơn, chỉ hấp dẫn ánh sáng từ các hướng khác nhau. Là hai sự hiện diện có vẻ ngoài hấp dẫn mắt người như nhau.



Lý Dục Đức chơi quá đáng, thích tổn thương Chu Từ Dẫn. Nhưng tất cả chỉ là một trò đùa.

Thẩm Du cười cười, không phối hợp với anh, nhưng cũng không đưa ra đáp án.

Cảnh tượng yên tĩnh trong chốc lát.

Vốn tưởng rằng đề tài sẽ trực tiếp trôi qua như vậy, nhưng Chu Từ Dẫn vốn vẫn đang có cảm xúc nhàn nhạt bỗng nhiên xù lông.

Giống như rất chờ mong đáp án của Thẩm Du, nhưng lại không thể đợi được câu trả lời của cô, sau đó trực tiếp coi sự trầm mặc này của cô là "cảm thấy Trương Lục Nhượng tương đối đẹp trai, nhưng lại ngại nói trước mặt anh".

Ánh mắt Chu Từ Dẫn trở nên sâu thẳm, như cái giếng đen sâu không thấy đáy, mang theo cảm xúc không tên. Anh đột nhiên cười ha ha một tiếng, kéo cặp sách đang treo ở một bên, động tĩnh rất lớn mò mẫm cái gì đó.

Không bao lâu sau, anh bỏ cặp sách lại chỗ cũ, nghiêng đầu nhìn Lý Dục Đức: "Có mang theo điện thoại di động không?"

Lý Dục Đức sờ sờ túi, lấy điện thoại ra, buồn bực nói: "Mang theo, cậu muốn làm gì vậy?"

Chu Từ Dẫn lấy điện thoại di động trong tay anh, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tớ muốn hỏi cho rõ, cậu ấy cảm thấy tớ đẹp trai hơn hay cậu ấy đẹp trai hơn."

Lý Dục Đức: "..."

Chu Từ Dẫn biểu tình cứng rắn, môi mím rất chặt, giống như không nhận được đáp án thì không bỏ qua, trong danh bạ tìm kiếm tên Trương Lục Nhượng.

Thẩm Du khoát tay, cắt ngang hành động của anh: "Đừng náo nữa, học bài đi."

Nghe vậy, Chu Từ Dẫn nhìn qua thần thái vẫn không tốt như cũ, nhưng ngược lại rất nghe lời ném điện thoại lại cho Lý Dục Đức: "Tớ gây sự vô lý chỗ nào?"

Thẩm Du: "..."

Cô nói câu gây sự vô lý khi nào?

Không nghĩ tới chuyện một bữa ăn sáng có thể kéo đến đây, Thẩm Du có chút đau đầu, cứng rắn đem đề tài kéo trở về: "Sau này tớ mang bữa sáng cho cậu, cậu mời tớ ăn cơm trưa?"

Biểu tình của Chu Từ Dẫn hiển nhiên tốt hơn một chút, không cam lòng nhìn nàng vài lần, cúi đầu đáp một tiếng. Không so đo với cô nữa, cúi đầu ăn sáng.

Lý Dục Đức nhìn tương tác của hai người, đột nhiên cười khẽ một tiếng.

"A, đàn ông."

Thẩm Du không nghe rõ lời anh nói, chỉ nghi hoặc nhìn qua.

Ngược lại Chu Từ Dẫn bên cạnh nghe được rõ ràng, mặt không chút thay đổi nhìn anh, đột nhiên giơ tay lên, ở trước cổ vạch một cái, làm ra một động tác muốn giết người diệt khẩu.

Lý Dục Đức không xen vào chuyện của hai người nữa, lật bài tập của mình ra làm.

Thẩm Du cũng không quá để ý, từ dưới ngăn bàn lấy ra một quyển sách Tiếng Anh, đặt lên bàn Chu Từ Dẫn: "Ăn nhanh đi, ăn xong thì học mười lăm từ, học xong lại làm cái khác."

Miệng Chu Từ Dẫn đang nhai thức ăn, không lên tiếng, chỉ gật gật đầu.

Thẩm Du lại bổ sung: "Mỗi ngày đều phải học mười lăm từ, ngày nghỉ cũng vậy."

Nghe thấy thế, Chu Từ Dẫn lại bắt đầu không có việc gì đi kiếm chuyện, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Thẩm Du, anh cực kỳ thù hận: "Nếu tớ không học thuộc thì sẽ thế nào?"

Vẻ mặt Thẩm Du dừng lại, buồn bực nói: "Sẽ rớt môn Tiếng Anh nha."

"..."

Chu Từ Dẫn đương nhiên làm như không nghe thấy, "Cậu cảm thấy Trương Lục Nhượng lớn lên đẹp trai hơn tớ sao?"

Thẩm Du rất cạn lời: "Hai chuyện này có liên quan gì nhau?"

"Không có." Chu Từ Dẫn nhìn chằm chằm cô, đồng tử nặng nề, rất nhanh liền rũ mắt xuống, "Xong, tớ thuộc rồi."

-



Như đã nghiện ghi thù, những ngày tiếp theo, Chu Từ Dẫn luôn không có việc gì liền nhắc đến chuyện này, mặc kệ lời nói có được đáp lại hay không, tìm đúng cơ hội liền tấn công.

Ví dụ, Thẩm Du mang cho anh bữa sáng, số phần ít hơn một chút. Anh sẽ nói: "Ồ, chắc là vì tớ ăn nhiều quá, làm cho cậu nghĩ rằng Trương Lục Nhượng đẹp trai hơn tớ."

Lại ví như, Thẩm Du giảng bài cho anh, nói hai lần mà anh còn chưa hiểu. Anh sẽ nói, "Xin lỗi, bộ não của tớ không thể trở lại, cần phải suy nghĩ rất lâu. Cho nên sẽ làm cho cậu cảm thấy Trương Lục Nhượng đẹp trai hơn tớ."

Ví như, trong một tiết học nào đó, Thẩm Du không nói chuyện với anh. Anh sẽ nói: "Tớ hiểu rồi, là bởi vì cậu cảm thấy Trương Lục Nhượng đẹp trai hơn tớ, nên không nói chuyện với tớ."

Thẩm Du bị tra tấn toàn phần, không chịu nổi.

Ngay cả Lý Dục Đức ngồi bên cạnh Chu Từ Dẫn cũng vì loại người này mà không nói nên lời. Một buổi chiều nọ sau giờ học, anh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trương Lục Nhượng nằm không cũng trúng đạn.

Vốn không trông cậy vào anh có thể trả lời điện thoại. Dù sao dựa theo năm Lý Dục Đức và Trương Lục Nhượng cùng phòng, hiểu được Trương Lục Nhượng chính là, khoảng thời gian này sẽ đến thư viện học bài, ở trong lớp học sẽ không mang theo điện thoại di động.

Nào ngờ, tiếng reo vang lên ba lần, đầu kia bắt máy.

Lý Dục Đức giật mình, vẫn nhanh chóng gọi anh một tiếng: "Trương Lục Nhượng?"

Giọng nói trong trẻo, lãnh lẽo theo micro truyền đến: "Ừm."

"Chu Từ Dẫn có chuyện muốn nói với cậu." Lý Dục Đức trợn trắng mắt, "Tớ đưa điện thoại cho cậu ấy đây."

Nhìn Chu Từ dẫn cầm điện thoại, Thẩm Du nhỏ giọng nói: "Hỏi thật à?"

Chu Từ Dẫn nhìn về phía cô, trên mặt không mang theo cảm xúc gì: "Cậu nói xem."

Nói xong anh liền dán lỗ tai lên điện thoại, ngữ khí thờ ơ lại không quá khách khí: "Trương Lục Nhượng, hỏi cậu một chuyện."

Chu Từ Dẫn và Trương Lục Nhượng làm bạn cùng bàn một học kỳ, một năm làm bạn cùng phòng, quan hệ coi như rất tốt. Chỉ là bởi vì sau đó Trương Lục Nhượng chuyển trường, hai người đều bận rộn nên mới ít liên lạc lại.

Trương Lục Nhượng không lên tiếng.

Chu Từ Dẫn đi thẳng vào vấn đề: "Cậu cảm thấy tớ và cậu ai đẹp trai hơn."

Đầu kia trầm mặc trong chốc lát.

Trương Lục Nhượng bắt đầu uyển chuyển tiễn khách: "Cậu còn chuyện gì khác không?"

Chu Từ Dẫn cười lạnh: "Bạn gái nhỏ của cậu hồi học năm nhất thì coi trọng tớ trước đúng không?"

Im lặng trong một khoảnh khắc.

Không biết nghe được cái gì, biểu tình của Chu Từ Dẫn có chút biến hóa. Anh hít sâu một hơi, lấy di động ra, dường như tức giận, lửa giận trong mắt ngày càng sâu, nhìn thẳng Thẩm Du.

Lý Dục Đức tò mò nói: "Cậu ấy nói gì đó."

Chu Từ Dẫn ném điện thoại di động lại cho anh: "Tên rắm thối đó không nói, cúp điện thoại rồi."

"..."

Cảm giác nếu như bản thân không nói gì đó, chuyện này phỏng chừng cả đời cũng không có cách nào bỏ qua. Thẩm Du rũ mắt suy nghĩ một lát, cảm thấy mình hoàn toàn không cần giằng co lâu với loại người tính tình như trẻ con này.

"Kỳ thật tớ cảm thấy như vầy, nhưng vẫn ngại nói." Thẩm Du khẽ thở dài một tiếng, "Tớ cảm thấy xét về phương diện vẻ ngoài này, Chu Từ Dẫn cao hơn một bậc."

Nghe vậy, mặt mày Chu Từ Dẫn trong nháy mắt giãn ra: "Nói thật thì có gì mà ngại nói?"

Thẩm Du: "..."

Tâm tình anh rất tốt, lại lấy điện thoại di động từ tay Lý Dục Đức, thì thầm nói: "À, tớ phải giải thích cho Trương Lục Nhượng một chút, miễn cho cậu ấy thật sự cho rằng đối tượng của cậu ấy coi trọng tớ."

"..."