Thanh Thanh Dẫn Nhĩ

Chương 10



Thời gian giải lao giữa các tiết rất ngắn, chỉ có năm phút. Cơ hồ là khi Thẩm Du vừa nói xong, tiếng chuông đã vang lên. Chu Từ Dẫn hoàn toàn không có ý định muốn đi về chỗ, vẫn đứng trước mặt cô.

Nhận thấy xung quanh đều đã an tĩnh lại, Thẩm Du thúc giục anh nhanh chóng trở về vị trí.

Chu Từ Dẫn không hiểu sao lại nhếch môi, cả người người giống như biến thành một tên vô lại, sống chết không chịu đi. Anh cúi xuống, cà lơ phất phơ nói: "Này, bạn cùng lớp. Cậu có muốn tớ cho cậu thấy một sự chủ động khác không?"

Tầm mắt Thẩm Du đặt ở cửa, nhỏ giọng nói: "Cái gì?"

Đầu anh cúi thấp hơn một chút, đối mắt với cô, phảng phất như tỏa ra ý xuân nhàn nhạt: "Sắc đẹp. Dụ hoặc này."

Giọng nói dịu dàng, không có một chút đứng đắn.

"..."

Nghe anh nói như vật, Thẩm Du trở nên nghiêm túc, "Ở đâu?"

Chu Từ Dẫn sửng sốt: "Hả?"

Thẩm Du: "Sắc đẹp. Dụ hoặc đâu?"

"..."

Chu Từ Dẫn trầm mặc vài giây, lần này cô còn chưa kịp thúc giục anh, anh đã tự động trở về vị trí.

Đợi anh vừa đi, Dư Tiêu Tiêu lập tức quay đầu nhìn về phía Thẩm Du, hạ thấp giọng, tò mò hỏi: "Cậu và Chu Từ Dẫn quen biết nhau lâu rồi sao? Nhìn hai cậu có vẻ có quan hệ rất tốt."

Câu hỏi này làm cô trở tay không kịp, vẻ mặt Thẩm Du sửng sốt.

Ngẫm lại một chút, năm nhất cô và Chu Từ Dẫn cùng lớp, nhưng cô không có ấn tượng gì về anh, bọn họ cũng chưa từng nói câu nào. Tính ra, kỳ thật bọn họ chỉ quen biết nhau trong thời gian ngắn.

Nhưng tính cách của Chu Từ Dẫn quả thật rất dễ ở chung, khi làm bạn với anh, cô luôn có một loại cảm giác mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Cô không biết phải trả lời như thế nào, chỉ có thể mỉm cười.

Không nghe thấy cô trả lời, Dư Tiêu Tiêu cũng không ngại, phảng phất như cô chỉ thuận miệng hỏi.

Tiết này là tiết Ngữ Văn.

Năm phút sau giáo viên mới bước vào lớp, với một chiếc khăn trên tay, lau mồ hôi: "Xin lỗi các em, đây là lần đầu tiên thầy đến lớp mười, nên không tìm thấy lớp học."

Thẩm Du ngẩng đầu nhìn giáo viên.

Là một người đàn ông trung niên hơi béo, trông có chút giống Phật Di Lặc*. Dường như là cực kỳ nóng, áo thầy ấy ướt hơn một nửa. Khuôn mặt mũm mĩm, cười rộ lên thịt trên mặt dồn thành một cục, thoạt nhìn rất bình dĩ gần gũi.

*Phật Di Lặc:

chapter content



Ngay sau đó, cô dường như nghe thấy một câu chửi tục không thể tin được của Chu Từ Dẫn. Đợi đến khi cô quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt anh lại như không chuyện gì xảy ra.

Thẩm Du nhìn chằm chằm anh, buồn bực nghĩ, mình nghe lầm sao?

Trong khi cô đang nghi ngờ, Lý Dục Đức đúng lúc này mở miệng, thu hút ánh mắt của Thẩm Du và Dư Tiêu Tiêu: "Bạn học à, vị bạn học này. Sao cậu có thể nói những câu bẩn thỉu như thế trong một tiết học thiêng liêng như vậy chứ?"

Chu Từ Dẫn chết không thừa nhận nói: "Tai nào của cậu nghe thấy tớ nói?"

Lý Dục Đức vô tội nháy mắt, giơ ngón trỏ lên, chỉ vào lỗ tai mình: "Cả hai đều nghe thấy."

"..."

"Nào, bắt đầu tiết học thôi." Giáo viên Ngữ Văn đặt cặp trên tay xuống, lấy bài thi bên trong ra, "Bây giờ, thầy đọc đến tên ai, người đó lên lấy bài thi lần này của mình, xem như để thầy nhận biết một chút."

Nhưng lời nói này khiến Chu Từ Dẫn cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, anh cau mày, gãi gãi đầu, thấp giọng nói với Lý Dục Đức: "Lát nữa cậu giúp tớ lấy đi."



Lý Dục Đức lập tức cự tuyệt: "Một mình tớ lấy hai bài? Đừng lười nữa."

Chu Từ Dẫn "chậc" một tiếng, lại gãi đầu, như có nỗi khổ không nói nên lời. Sau đó, anh lại đi cầu cứu Thẩm Du.

Nhìn dáng vẻ như đang ngồi trên đống lửa của anh, Thẩm Du buồn bực hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Không đợi Chu Từ Dẫn nói ra nguyên nhân.

Giáo viên trên bục giảng lấy ra một bài kiểm tra mới rồi kêu lên: "Chu Từ Dẫn."

Chu Từ Dẫn trong nháy mắt ngậm miệng lại, nhìn Thẩm Du thật sâu một cái. Anh bực bội gãi đầu, hung hăng chậc một tiếng: "Đúng là xui xẻo."

Chu Từ Dẫn đứng lên, điều chỉnh biểu cảm, đi lên bục giảng. Sau khi nhận đề thi thì lập tức xoay người, như là đang sợ bị giáo viên nhìn thấy mặt, anh lập tức đi về chỗ.

Thẩm Du không hiểu ra sao, cô quay đầu lại hỏi Lý Dục Đức: "Rốt cuộc cậu ấy bị sao vậy?"

Lý Dục Đức cũng không rõ nhún nhún vai.

Đi được một nửa, biểu tình của giáo viên như có điều gì suy tư, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bỗng cười ha ha hai tiếng, ý vị thâm trường nói: "Chu Từ Dẫn? Trùng hợp vậy, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Bước chân Chu Từ Dẫn dừng lại rồi quay đầu lại, làm như không có chuyện gì mà ngoan ngoãn gật đầu.

"Bạn học này thật thú vị." Giáo viên lắc đầu cười, trêu chọc nói, "Có vẻ bạn này không hài lòng về thành tích. Nghe nói đề thi là thầy chấm, hôm qua liền đến văn phòng tìm thầy, chất vấn thầy tại sao bạn ấy làm hết toàn bộ đề thi nhưng chỉ cho bạn ấy sáu mươi điểm, nói rằng hành vi này của thầy là đang nghi ngờ cậu ấy không phải là người Trung Quốc."

"Bất quá dựa vào trình độ ngữ văn của em, quả thật không giống lắm." Giáo viên lặng lẽ bổ sung một đao.

"..."

Cả lớp cười phá lên, Thẩm Du cũng nhịn không được cười thành tiếng. Nghĩ đến vẻ mặt tuyệt vọng vừa rồi của anh, ý cười trên mặt càng thêm không giấu được.

Chu Từ Dẫn bị nhục nhã xong quay trở lại vị trí, hít sâu một hơi, nghẹn một bụng tức giận nói với Lý Dục Đức: "Hôm qua ông già này trực tiếp đuổi tớ ra ngoài, tớ nghi ngờ ông ấy muốn để hôm nay nhục nhã tớ trước mặt cả lớp."

"..."

Lý Dục Đức cười muốn chết, "Sao lại là ông già, thầy ấy nhìn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi."

Nghe thấy động tĩnh của hai người bọn họ, Thẩm Du quay đầu lại, cầm lấy đề thi của Chu Từ Dẫn lên xem, sau đó thay giáo viên nói một câu công bằng: "Tớ cảm thấy giáo viên có thể cho cậu sáu mươi điểm là đã cho cậu chút mặt mũi rồi đó."

Chu Từ Dẫn trừng mắt nhìn cô, một lúc lâu sau mới dùng hai tay vặn đầu cô trở về, ai oán nói: "Cậu quay lên đi, bây giờ tớ không muốn nhìn thấy cậu."

Thẩm Du vô tội chớp chớp mắt.

Bởi vì chuyện này, không khí trong lớp náo nhiệt hơn rất nhiều, các bạn trong lớp phát ra tiếng nói ríu rít.

Bài thi của Thẩm Du bị đè ở dưới cùng, cô là người cuối cùng trong lớp nhận bài thi. Giáo viên lật qua bài thi của cô, đột nhiên phát hiện ra ở mặt sau của bài thi trắng trơn, ngạc nhiên hỏi: "Sao em không viết bài văn?"

Thẩm Du cúi đầu, chột dạ nói dối: "Em không cẩn thận ngủ quên.."

".. Em ngủ quên?"

Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc đến hóa đá của giáo viên, đầu Thẩm Du càng cúi xuống: "Em quá mệt mỏi.."

Giáo viên ho nhẹ hai tiếng, không còn rối rắm ở vấn đề này nữa, lại bổ thêm một đao: "Không tệ, không viết văn còn cao hơn Chu Từ Dẫn viết toàn bộ bài văn ba mươi điểm."

Chu Từ Dẫn không hiểu sao lại bị trúng đạn: "..."

Sau khi Thẩm Du trở lại chỗ ngồi, đột nhiên chú ý tới Chu Từ Dẫn lúc này đang rầu rĩ không vui. Tầm mắt cô dừng lại, lương tâm đang bắt đầu suy nghĩ cô có làm tổn thương lòng tự trọng của anh hay không.

Sau đó, cô lại quay đầu xem bài thi của anh, lần này không tổn thương anh nữa, an ủi nói: "Kỳ thật nội dung cậu viết cũng coi như đúng đề, là do chữ viết quá xấu, căn bản là không nhìn rõ cậu đang viết gì."



Chu Từ Dẫn nhìn về phía cô, nghi hoặc nói: "Vậy sao cậu có thể nhìn ra tớ viết đúng đề?"

"..."

Thẩm Du bị anh làm nghẹn á khẩu không nói nên lời, cô trầm mặc một lúc lâu, yên lặng lặp lại câu nói tối qua của anh, "Tớ vẫn là không nên an ủi cậu."

Chu Từ Dẫn bị cô chọc cười, tâm tình cũng tốt lên một chút, nhắc nhở cô: "Được rồi, đồ ngốc. Quay lên nghe giảng đi."

Sau giờ học, Chu Từ Dẫn bị giáo viên gọi đến văn phòng.

Bởi vì tối qua ngủ không nhiều, trạng thái trong lớp của Thẩm Du cũng không tốt lắm, buồn ngủ vô cùng. Tiếng chuông vừa vang lên, cô lập tức nằm sấp trên bàn ngủ một lúc, tỉnh dậy mới phát hiện anh đã trở lại.

Nhưng đã vào tiết nên cô cũng không hỏi anh đi đến đó làm gì, đợi đến khi hết tiết một lần nữa, cô cũng quên hỏi lại.

Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, tiếng chuông vừa vang lên, học sinh trong lớp ngay lập tức lao về phía căn tin như những con sói đói.

Nhưng trên thực tế, học sinh năm ba có nhiều thứ tiện hơn rất nhiều so với hai năm dưới.

Ví như khu dạy học cách căn tin rất gần, hơn nữa trường học còn sắp xếp một tầng trong căn tin dành riêng cho năm ba, chỉ có thẻ ăn của học sinh năm ba mới có thể sử dụng được. Ví như buổi trưa học sinh năm ba tan học sớm hơn mười phút so với các lớp khác.

Cho nên không cần phải gấp gáp như vậy. Bọn họ dường như chỉ làm theo thói quen, hoặc là muốn tranh thủ một chút thời gian.

Thẩm Du chậm rãi thu dọn đồ đạc, bỏ tất cả đồ dùng vào trong cặp sách, lấy hộp giữ nhiệt ra. Vừa định đi, lại phát hiện ba người bên cạnh cô vẫn còn ngồi tại cỗ, cô nghi hoặc nhìn lướt qua bọn họ, chào hỏi bọn họ xong mới đứng dậy.

Chu Từ Dẫn đã sớm nói với Lý Dục Đức, trưa nay ba người bọn họ cùng nhau ăn cơm. Lúc này im lặng ngồi tại chỗ, chỉ cảm thấy động tác của cô tương đối chậm, kiên nhẫn chờ cô mà thôi.

Thấy Thẩm Du không chút lưu luyến rời đi, Lý Dục Đức bên cạnh đột nhiên cười thành tiếng.

Chu Từ Dẫn lập tức tức giận, động tác nhanh nhẹn kéo đuôi tóc của cô, lạnh lùng nói: "Cậu vẫn không có nghĩa khí như trước."

Thẩm Du sờ sờ tóc, thấy tóc đã rối tung, cô dứt khoát tháo dây thun xuống, lấy tay chải tóc, kinh ngạc nói: "Không phải cậu đi ăn cùng Lý Dục Đức sao?"

Chu Từ Dẫn quay đầu lại gọi Lý Dục Đức rồi mới nói: "Chúng ta cùng nhau đi ăn."

Lúc này, Dư Tiêu Tiêu đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Du, đáng thương hỏi: "Tớ có thể đi cùng các cậu không? Ăn một mình rất buồn."

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, Thẩm Du hỏi: "Cậu không quen ai trong lớp sao?"

Nhắc tới chuyện này, Dư Tiêu Tiêu đột nhiên liếc mắt nhìn Chu Từ Dẫn một cái, vẻ mặt buồn bực: "Có thì có, nhưng không quá thân thiết."

Thẩm Du quay đầu lại nhìn hai nam sinh, thấy bọn họ không tỏ thái độ, nhưng cũng không có ý muốn cự tuyệt, lập tức đáp ứng.

Bốn người cùng nhau đi về phía căn tin.

Trên đường đi, Thẩm Du đột nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi Chu Từ Dẫn: "Đúng rồi, thầy Ngữ Văn bảo cậu đến văn phòng làm gì vậy?"

Chu Từ Dẫn gãi gãi đầu, nghĩ tới chuyện này lại có chút buồn bực: "Thầy để tớ làm đại biểu cho môn Ngữ Văn."

Lý Dục Đức vốn đang chơi điện thoại di động, nghe thấy câu này của anh thì bật cười, tiến lên đấm vào cánh tay anh, mập mờ đùa giỡn: "Coi trọng cậu sao?"

Chu Từ Dẫn nhớ tới bộ dáng giấu đao trong nụ cười của thầy dạy văn, sống lưng ớn lạnh, nhưng vẫn hết sức đồng ý với câu nói của anh ta: "Tớ cũng cảm thấy ông ấy thèm muốn nhan sắc của tớ."

Dư Tiêu Tiêu ban đầu vẫn luôn trầm mặc đi theo phía sau Thẩm Du cũng cười đồng ý: "Cậu rất đẹp trai."

Nghe vậy, Thẩm Du nhìn mặt Chu Từ Dẫn, không lên tiếng.

Chu Từ Dẫn nhíu mày nhìn cô: "Cậu có ý kiến gì có thể nói thẳng, tớ là người có tính tình tốt, không dễ tức giận đâu."

Lần này Thẩm Du không chút khách khí nhìn chằm chằm mặt anh nửa ngày. Chu Từ Dẫn cũng không ngại, vẻ mặt tự tin để cho cô nhìn. Một lúc lâu sau, cô nói đùa: "Rất có vốn làm tiểu bạch kiểm."

"..."