Thanh Mai Trúc Mã

Chương 1



1.

Sau khi thi đại học, bạn trai gọi điện chia tay với tôi.

"Chia tay đi, anh mệt rồi."

Tôi bình tĩnh đáp lại anh, "Chịu thôi, nói chuyện với tám người bận lắm."

Bạn trai: "???"

"Bảy người kia là ai?"

"Xuống tầng đến nhà ông đây nói cho rõ ràng, nếu không hôm nay không xong đâu."

Dưới giọng điệu chất vấn nghiến răng nghiến lợi của Tống Gia Lê, tôi phóng khoáng cúp điện thoại.

Vấn đề không lớn, chỉ chút chuyện nhỏ.

Bây giờ đến nhà anh ấy chẳng khác nào con cóc ngây thơ nhảy vào chảo dầu chỗ dầu, tự tìm đường ch.ết.

Đợi anh ấy bình tĩnh lại rồi tôi hẵng dỗ.

Không để ý đến tin nhắn đang điên cuồng nhảy ra, tôi chuẩn bị đi tắm.

Lúc này, cửa nhà đột nhiên bị gõ ầm ầm, đi kèm với giọng điệu đau buồn của Tống Gia Lễ.

“Sở Thời Nghi, mở cửa.”

Mẹ tôi nghe thấy động tĩnh hoài nghi thò đâu ra khỏi phòng.

“Sở Sở, đêm hôm khuya khoắt, con và Tiểu Lễ làm gì thế?”

“Không…không có gì, chỉ là anh ấy chơi không nhận thua, tức giận..”

Tôi lắp ba lắp bắp, hoảng sợ.

“À, thế hai đứa nói chuyện cho tử tế, bao lớn rồi mà ngày nào cũng cãi lộn ầm ĩ.”

Mẹ tôi lải nhải xong bèn đóng cửa đi ngủ.

Tôi vội vàng mở cửa, kéo Tống Gia Lễ đến một góc khuất trong hành lang.

Anh ấy đi vội vàng, còn đang mặc quần áo ngủ.

Đứng trước mặt tôi, anh ấy nhìn tôi với vẻ mặt không vui, quai hàm siết chặt, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Dáng vẻ có thể cắn người bất kỳ lúc nào.

“Chao ôi, đêm hôm khuya khoắt sao lại tức giận thế kia?”

Tôi cười hì hì nắm tay anh ấy, thấp giọng dỗ dành.

Tống Gia Lễ cười nhạt không thôi nhưng bàn tay lại nghe lời để tôi nắm.

“Anh không thể xem bảy người bạn trai khác của em là ai sao?”

“Em nói cái quái gì nhỉ, ai bảo anh chia tay với em.”

Tống Gia Lễ: “Ai bảo hai ngày hôm nay em không để ý đến anh.”

Tôi nắm lấy tay anh ngừng một lúc, ngay sau đó cười hihi haha.

“Hai hôm nay em đến tháng không thoải mái, nằm nhà ngủ suốt thôi.”

Tống Gia Lễ vừa nghe, cũng không thèm tức giận nữa, hàng mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

“Còn khó chịu à, anh đi mua thuốc cho em.”

“Không khó chịu nữa rồi, anh mau về đi, nếu không lát nữa mẹ em ra.”

Anh ấy không vui véo má tôi.

“Ngày nào yêu đương cứ như đang vụng trộm vậy, cũng không biết lúc nào mới cho anh danh phận…”

Tôi bực bội cười hai tiếng, vội vàng bảo anh về nhà ngủ.

Nhìn bóng lưng anh, cái miệng của tôi vừa cười toe toét dần dần chùng xuống.