Thanh Hoa Trấn

Chương 4



“Tần Xán!”

Sầm Hi chạy một đường trở về, đẩy cửa phòng ra, Tần Xán đang ghé vào bên bàn ngắm nghía hạt châu xanh.

Không chờ Sầm Hi đến gần, Tần  Xán đã cau mày quay lại, “Sầm Hi, trước khi vào ngươi có thể dùng giấm chua khử người một chút không, mùi cả người người…….”

Tay Sầm Hi cầm một đoạn thảo diệp tử*, vỗ xuống bàn đặt trước mặt Tần Xán, “Ta tân tân khổ khổ tìm manh mối cho ngươi, ngươi còn có thái độ này?”

(*) Lá khô. Mà cũng không biết có phải lá khô không hay là thuốc gì đó T_T

Tần Xán thấy mình đã đắc tội Sầm Hi, vội vàng trưng ra bản mặt hòa nhã nịnh nọt, “Sầm Hi – là ta sai rồi! Ngươi đại nhân đừng tính toán với kẻ tiểu nhân, đừng nóng giận a, đến đến đến, ngồi xuống, ta cho người bưng trà rót nước bóp vai đấm chân……”

Sầm Hi căn bản nhìn không vô bộ dạng này của Tần Xán, đành để hắn xem vật để trên bàn.

Tần Xán nhặt phiến lá khô, vừa để gần một chút đã nhíu mày quay đầu đi, “Đây là thứ gì?”

Sầm Hi uống trà, đặt chén xuống, lấy tay lau vết nước bên môi, “Ta phát hiện trong dạ dày Vân nương.”

“Trong dạ dày…… Vân nương?” Tần Xán biến sắc ném lá khô kia ra, “Sao ngươi…… Sao ngươi……?” Vừa nói bộ dạng hệt như muốn nôn.

Sầm Hi cười,”Nếu ta không nói nó đến từ đâu, ngươi còn không cầm trên tay nhìn kỹ càng tới vậy?”

Tần Xán nhìn thứ kia cũng không dám đụng, “Cái đó có gì đặc biệt?”

Sầm Hi lắc đầu, “Ta cũng không biết.”

“Vậy ngươi vừa rồi……” Tần Xán chỉ chỉ cửa, lại chỉ chỉ trên bàn, đại khái là nghi hoặc bộ dáng vừa nãy còn hưng phấn như vậy.

“Chính vì không biết đây là cái gì nên mới hưng phấn, nói không chừng là manh mối hữu dụng……”

Sầm Hi nói rồi mới chú ý tới mấy viên hạt châu lục sắc Tần Xán để trên bàn, “Đây là cái gì?” Nhón tay lấy một viên lên xem, quay ra ánh sáng quan sát một hồi, sau lại phát ra tiếng tán thưởng.

“Oa… Phỉ thúy tốt thế này, ngươi lấy được ở đâu? Ta lâu rồi chưa thấy được phỉ thúy tốt như vậy, lúc trước còn tưởng chiếc nhẫn của Thái Hoàng Thái Hậu là cực phẩm thế trung, không nghĩ đến còn có vật hơn hẳn.”

So với phản ứng của Sầm Hi, Tần Xán quả thực bình tĩnh hơn, có lẽ đã sớm đoán được, “Đám tiểu  quỷ đang chơi thì ta đi qua hỏi bọn chúng, bọn chúng nói là ở sau núi trong lúc bắt cá chơi đùa thì nhặt được.”

Sầm Hi nhìn lại mấy viên hạt châu, phần lớn không khác lắm mấy viên tràng hạt là mấy, có mấy hạt thì lớn như quả nho.

“Cái này rõ ràng đã được gia công, ngươi xem ở đây còn được xuyên lỗ.” Sầm Hi đem lỗ thủng thắng tắp kia cho Tần Xán xem, “Ta cho rằng đây là vòng châu phỉ thúy…… Nhưng tại sao lại ở mé sông?”

Tần Xán nói: “Ta có hỏi thăm qua Ngu lão đại, sông nhỏ này kì thực chỉ là một khe nước cạn ở sâu trong núi Vân Long chảy ra. Lúc nước xuống sẽ trôi theo vài thứ đáng tiền, thậm chí còn mang theo quan ấn* ngân lượng, Ngu lão đại cảm thấy đây chính là sinh thần cương bị thất lạc.”

(*) Ngân lượng có ấn dấu của quan.

“Gã cũng từng mang người dọc theo khe nước lên thượng du tìm kiếm, nhưng đi thật lâu cũng không thấy nguồn, lại xét truyền thuyết sơn thần trong Vân Long sơn, bọn họ không dám tùy tiện đi vào.”

Hai người im lặng, chỉ thấy Tần Xán thống khổ nắm mũi quay đầu đi chỗ khác, “Sầm Hi, ngươi đi tắm trước một cái đi……”

Sầm Hi có chút bất đắc dĩ, “Tần Xán, nếu như không có ta giúp ngươi, ngươi chống đỡ được qua ba năm này?”

Tần Xán sửng sốt, muốn mạnh miệng đáp trả hai câu nhưng Sầm Hi đã đứng dậy ra ngoài tẩy rửa.

Tần Xán quay đầu thì thấy lá khô trên bàn tìm được trong dạ dày Vân nương.

Tuy rằng đến đây làm tri huyện chính là hắn, Nhan Tam cũng là để hắn tra khảo chuyện này, nhưng vội trước vội sau làm việc chỉ có mình Sầm Hi, mà Sầm Hi ở nơi này cũng là hắn cứng rắn kéo theo…. Bây giờ việc gì cũng đều ném cho Sầm Hi, chính mình có phải rất giống bùn nhão không đở nổi tường hay không?

Nhưng cảm giác áy náy và chột dạ lại không có một chút, Tần Xán nghĩ nghĩ lại tìm bậc thang cho mình đi xuống, cha Sầm Hi là Đại Lý Tự khanh, từ nhỏ Sầm Hi đã thích nghiên cứu thảo dược, phương pháp khám nghiệm tử thi, với hồ sơ vụ án các châu các phủ trình lên, nên đương nhiên loại chuyện phá án này hắn tương đối có kinh nghiệm……

Bất quá, bộ dạng sinh khí vừa rồi của Sầm Hi……

Tần Xán thở dài, từ trên ghế đứng dậy, nhìn sắc trời bên ngoài còn sớm, nghĩ không bằng mình đi vài vòng, biết đâu chừng đánh bậy đánh bạ còn có thể phát hiện ra điều gì.

Phòng óc trong Hắc Vân Cửu Long trại dựa vào thế chằng chịt mà xây, các đương gia và đám nhỏ ở trong hậu viện, những người khác thì ở hàng phòng thấp ngoài sơn trại. Dưới chân núi Thanh Hoa trấn cũng có không ít người của Hắc Vân Cửu Long trại, bất quá những người này không lấy cướp bóc mà sống, chỉ là dựa vào thế lực mưu của Hắc Vân Cửu Long trại.

Vân nương nấu cơm ở nhà bếp, bình thường ở trù phòng giúp làm chút việc, thỉnh thoảng mang ít vải lụa xuống Thanh Hoa trấn đổi chút son phấn hoặc vài thứ linh tinh, hẳn là vì vậy mà quen biết A Lương.

Tần Xán đến gian phòng lúc sinh tiền Vân nương ở, cửa khép hờ lại không có khóa, hắn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Bài trí trong phòng rất đơn gian, thậm chí có thể nói là rất đơn sơ, nếu không phải dưới khung cửa sổ có một cái bàn trang điểm cũ nát và bên kia gian phòng đặt một khung cửi, thì căn bản nhìn ra không đây là khuê phòng của một nữ tử.

Tần Xán đi đến chỗ bàn trang điểm, mở ra một ngăn kéo nhỏ, trong ngăn kéo có vài món trang sức và trâm cài rất trang nhã làm Tần Xán nhớ tới mấy cô nương khuê các trong kinh thành, các nàng thường đeo châu hoa tinh xảo đẹp đẽ, trâm cài tóc thế này căn bản không lọt nổi mắt xanh các nàng.

Còn một ít son phấn dư lại, Tần Xán có chút tò mò lấy hộp phấn mở ra nhìn xem, đưa đến trước mũi ngửi ngửi, mùi hoa đào nhàn nhạt ngấm sâu nhưng rất vừa phải, không làm người ta cảm thấy ngọt ngây, thoạt nhìn giống như tự mình nhặt cánh hoa để làm.

Không nghĩ tới Vân nương còn khéo tay như vậy……

Tần Xán ngửi một chút, đem hộp phấn thả về chỗ cũ, xoay người, tiếp tục ‘oa’ một tiếng kêu to, lui về phía sau thì đụng trúng bàn trang điểm của Vân nương.

Không biết khi nào thì có người đến, không tiếng động đứng sau lưng hắn, lúc Tần Xán xoay người lại, đối diện với một với một gương mặt già úa đầy nếp nhăn, dọa hắn sợ đến mức tim gan đều run rẩy.

Tần Xán đánh giá người đó từ trên xuống dưới, nhìn phía sau lão nhân còn có cái bóng thì lúc này mới yên lòng.

Sau đó hắn nhìn cái sạn trong tay lão nhân, linh quang trong đầu chợt lóe, nghĩ người là cha Vân nương thì khoa tay múa chân nói liên tục:

“Ta là tri huyện mới tới của huyện Long Đài, bị Tam đương gia của các ngươi cấp cho chỗ này giải quyết mâu thuẫn với Ô Tây Sơn, ta đến phòng nhi nữ lão là muốn xem xem có gì khả nghi có thể giải thích cái chết của nàng….”

Cũng không biết lão nhân này nghe có hiểu không, nhưng Tần Xán phát hiện lão hán sau khi nghe lời mình nói thì ánh mắt rõ ràng ảm đạm đi nhiều, đó ‘ách ách ách’ phát ra âm thanh, nhìn thế tay của lão, tựa như là muốn Tần Xán đem thứ vừa lấy để lại chỗ cũ, không thì nữ nhi của lão sẽ tức giận.

Tần Xán gật đầu liên tục, lão Hoàng câm thấy hắn đáp ứng thì không để ý đến hắn nữa, lập tức ra khỏi phòng.

Tần Xán nhìn chân lão nhân có chút run rẩy, cảm thấy lão rất đáng thương, nữ nhi không còn, mỗi ngày nhìn những thứ này ngẫm lại cũng rất khó khăn……

Tần Xán thu hồi tầm mắt, nhìn đến một bên ngăn kéo còn lại, đi qua mở ra, bên trong còn chút vải vóc chưa bán cùng với một ít quần áo thông thường.

Tần Xán vươn tay vào lật một cái, đột nhiên có gì rơi trên mặt đất, nảy lên rồi lăn nhanh như chớp, Tần Xán vội vàng đuổi theo vật đó.

Đó là một viên châu xanh biếc, lăn đến chỗ chân giường thì được chân giường ngăn lại, vì thế Tần Xán nhặt lên, vừa vuốt vừa quan sát.

Trắng trắng xanh xanh, bóng mượt, chính giữa còn chọc thủng một lỗ……

“Sao lại giống hạt phỉ thúy của đám nhỏ chơi thế này?”

Tần Xán ngồi xổm xuống, tầm mắt thoáng nhìn, ở dưới giường có một cuộn giấy.

Hắn nhặt lên mở ra xem, phát hiện giống như trang giấy được xé từ một cuốn sách, trên mặt viết một phương thuốc.

Bất quá hắn xem không hiểu, vì thế cẩn thận nhét vào ngực, định bụng mang về cho Sầm Hi nghiên cứu một chút, ngay cả hạt phỉ thúy kia thu vào, hắn muốn mang về nhìn xem hạt châu có phải cùng một loại với chuỗi vòng phỉ thúy mà đám nhỏ nhặt được ở sông nhỏ trong khe núi hay không.

Đang muốn đứng dậy thì động tác Tần Xán cứng ngắc tại chỗ, hắn vươn tay dò xét về phía trước, sau đó đứng lên, nhìn tìm xung quanh thứ gì đó, cuối cùng tầm mắt dừng ở ngọn đèn trên bàn.

Tần Xán vài bước đi qua châm ngọn đèn lên, lấy tay che ngọn đèn thật cẩn thận rồi bưng cái bệ đến chỗ hắn vừa ngồi, kề gần đến chỗ mới vừa dò xét.

Quả nhiên cảm giác của mình không sai!

Ngọn lửa lớn chừng hạt đậu chập chờn đung đưa, từ chỗ giường Vân nương có tia gió thổi qua, đem ngọn lửa thổi về phía cánh cửa.

Tần Xán quỳ rạp trên mặt đất, giơ ngọn đèn dầu đến đầu ngọn gió kia, đến cuối cùng cả người đều chui xuống gầm giường. Hắn buông ngọn đèn, dùng ngón tay gõ mấy cục gạch trên nền đất, phát hiện trong đó có một khối phát ra tiếng ‘thùng thùng’, thử di chuyển cục gạch kia, không ngờ tới nó có thể dời được.

Tần Xán đưa ngọn đèn qua chiếu sáng, bên dưới có một cái động chỉ vừa một người qua, đen không thấy đáy, còn có gió thổi đến. Do dự một chút Tần Xán vẫn quyết đi xuống nhìn xem, tuy rằng động này đối với hắn mà nói thì có chút nhỏ hẹp.

Khuỷa tay chống đỡ trên mặt đất, chỉ có thể dùng cánh tay và đầu gối di chuyển, phạm vi hoạt động hơi lớn nên sống lưng phải cọ sát vào vách động.

Mặc dù có gió nhưng lối đi bên trong thông đạo vẫn rất oi bức, một tay Tần Xán còn phải cầm đèn dầu, bò không bao lâu thì cả người toàn là mồ hôi, hô hấp cũng dồn dập, nhưng lại không thể lui về, chỉ có thể kiên trì lùi về phía trước, phía trước thông đạo không xa có chút ánh sáng, từng chút tiếp cận.

Tần Xán cũng không biết đã đi bao lâu,  bởi vì rất mệt, cả đầu đều cảm thấy chóng mặt, Tần Xán nhìn về điểm sáng phía trước đã gần trong gang tấc, liều mạng chút khí lực cuối cùng để bò ra ngoài, ngay sau đó cả người nằm úp sấp trước cửa động, từng hơi từng hơi thở dốc ra. Nếu chậm một chút, thật không biết có phải sẽ chết ngạt ở trổng hay không.

Tần Xán nằm thở thật lâu mới lấy lại khí, lúc này mặt trời đã ngã về tây. Hắn đem dây leo quấn trên người mình gạt qua, xoay người nhìn bốn phía một vòng, phát hiện thân mình đang trong một rừng cây, bên tai còn truyền đến tiếng vó ngựa và thanh âm lộc cộc của xe, đồng thời trên đỉnh đầu còn truyền đến đến giọng nói quen thuộc.

“Tam đương gia, dường như con mồi đã đến…”

“Hảo! Mọi người chuẩn bị động thủ.”

Trong lòng Tần Xán cả kinh, vội vàng bò đến bên kia vách động, sau đó ngẩng đầu thì thấy bên trên vách núi lờ mờ mấy đạo bóng người đứng bên sườn đồi, đá vụn dưới chân do ma sát mà rơi xuống, trường đao trong tay họ lúc ẩn lúc hiện phát ra ánh sáng cực kì gai mắt.

Tần xán quay đầu nhìn bên kia, thế này mới nhận ra được chính mình đang ở nơi nào.

Nguyên lai thông đạo này từ Vân Long sơn thông thẳng đến ngoài sơn đạo, giờ phút này dưới chân hắn chính là nơi lúc trước hắn và Sầm Hi đi qua sau đó đụng phải Nhan Tam rồi bị áp lên núi. Xa xa có đoàn nhân mã đang kéo hàng hóa chầm chậm đi lại đây.

Hảo a, Nhan Tam, ngươi dám không xem bản Huyện thái gia ra gì còn chặn đường cướp bóc! Hôm nay ta cam đoan không cho các ngươi đạt được!

Trong lòng Tần Xán nghĩ vậy, thân mình đã kề sát vách núi, chậm rãi di chuyển đến nơi bọn Nhan Tam không thấy, sau đó lặng lẽ chạy đến ôm cây bên vách núi, hô một tiếng về hướng đoàn xe cách đó không xa.

“Này! Này!” Một bên lên tiếng làm đối phương chú ý, một bên không ngừng phất tay để đối phương thấy mình, Tần Xán đưa tay lên miệng hô, “Mau dừng lại, phía trước có sơn tặc! Đừng tới đây……”

Nhưng đối phương tựa như không nghe hắn nói gì, Tần Xán “Ặc” một tiếng, tay ôm cây rồi vươn thân mình ra ngoài dò xét một chút.

“Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại nhanh một chút…. A a a a!” Dưới chân Tần Xán vừa trượt, cả người từ trên cao lăn xuống, mặt trực tiếp chấm đất.

Con ngựa hí lên một tiếng, trước khi Tần Xán bị đạp thì được người ghìm cương dừng lại, trên xe ngựa truyền đến tiếng nói.

“Làm sao?”

“Có người đột nhiên từ trên ven sườn núi lăn xuống đây, chắn ngang con đường của chúng ta…”

“Là, là người Hắc Vân Cửu Long trại đi?”

“A A? Hắc Vân Cửu Long trại? Đừng giết chúng ta, chúng ta để đồ lại, đừng giết chúng ta!”

Người trên mã xa bỏ vật chạy lấy người.

Tần Xán chịu đau vội vàng từ dưới đất bò dậy, quơ quơ hai tay gọi bọn họ trở về.

“Aiz! Đứng lại! Ta không phải sơn tặc! Các ngươi nhìn cho rõ ràng, ta không phải sơn tặc! Mau quay lại cho ta!” (nhưng mà mai mốt sẽ là vợ sơn tặc TTvTT)

Thế nhưng mấy người đó sớm chạy không thấy bóng dáng.

Tần Xán có phần ủ rũ buông cánh tay, lúc này mới cảm giác được hông mình bởi vì vừa rồi té từ trên núi xuống mà như muốn gảy.

“Yo, đây không phải Huyện thái gia sao? Ta còn đang nghĩ ai lớn gan như vậy, có dũng khí cướp hàng Nhan Tam ta coi trọng.”

Tần Xán quay lại, chỉ thấy Nhan Tam mang theo người từ trên sơn đạo đi xuống.

Nhan Tam mặc một chiếc áo thân đối không tay màu da trời, trên vai còn vác thanh độc đao phía chuôi có khắc hình hoa văn, cánh tay phải xăm hình đầu rắn như ẩn như hiện lộ ra bên ngoài cổ áo mở rộng và ống tay áo, nhìn vào có chút huyền bí, nhưng cũng làm người ta không khỏi sợ hãi trong lòng, quần dài, giày đế mỏng, mang theo màu ánh mây vàng sắc rơi vào trên người hắn, càng làm phần tuấn lãng hiên ngang khắc thêm sâu sắc.

Thủ hạ Nhan Tam lướt qua Tần Xán, đi đến bên cạnh xe ngựa, phóng người lên xe dùng đao cạy rương gỗ.

“Tam đương gia, là một xe tơ lụa.”

Đây là xe gấm vóc từ Giang Ninh tới, màu sắc gấm lộng lẫy tinh tế, mấy người kia cầm gấm vóc đo đo trên người, tơ lụa hoa lệ cùng với đám người ngoại hình thô nhân bọn họ tạo thành tương phản rất lớn, thoạt nhìn có chút buồn cười, ngay cả bọn họ cũng còn cười nhau.

Nhan Tam không có hứng thú với xe vải này, nói, ‘’Kéo về chia cho chị em tỷ muội và các huynh đệ, để các nàng cao hứng.” Nói xong xoay người đi về phía trước.”

Tần Xán đứng ở nơi đó, sau cũng đuổi theo.

“Nhan Tam, người ta như vậy ngươi cũng cướp? Ngươi không thấy hai người bọn họ mặc quần áo đơn giản, không giống như đám phú thương, nói không chừng tài sản của họ là nhóm hàng này, ngươi làm vậy còn không phải bức người đến tuyệt lộ?”

Nhan Tam quay lại, ánh mắt khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Ngươi thấy ta ra tay à? Là ai té tới trước mặt dọa bọn họ? Nhìn không ra Huyện thái gia rất có thiên phú làm sơn tặc.” Nói xong khóe miệng nhếch lên, cười cười lộ ra mi mày tuấn tú, tiêu sái tuấn lãng.

“Ngươi……?!” Tần Xán tức đến mở to hai mắt nhìn.

Thủ hạ Nhan Tam vội vàng kéo ngựa đến bên cạnh Tần Xán, có người cười nói, ‘’Huyện thái gia muốn xuống dưới trướng Tam đương gia không, làm Huyện thái gia thì một năm có bao nhiêu bổng lộc, đi theo Tam đương gia nhà ta muốn gì lại không có? Các ngươi nói đúng không?”

“Ha ha ha!”

Tần Xán tức đến mặt đỏ bừng, tay nắm thành đấm, bả vai không ngừng run run, nhìn bóng dáng bọn kia hi hi ha ha đi ở đằng trước chỉ muốn xông lên vật lộn với chúng đến ngươi chết ta sống. Sau một lúc lâu, vẫn là một hơi nhịn xuống, buông lõng vai, Tần Xán cất bước, hữu khí vô lực theo sau bọn họ về núi.

Chút tiền đồ này của Tần Xán Tần đại lão gia chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình một chút, năm đó Việt Vương Câu Tiễn chịu nhục, nằm gai nếm mật đến cuối cùng vẫn phá Ngô mà về, chỉ là Tần đại lão gia hắn còn chưa biết được đến khi nào mới có thể phá sơn trại.

Khi Tần Xán trở lại núi thì Sầm Hi đang đi tìm hắn, nhìn bộ dạng mặt xám mày tro của hắn giống như vừa bò từ vũng bùn lên, còn theo sau bọn Nhan Tam trở về thì mặt đầy kinh ngạc.

“Tần Xán, sao ngươi lại cùng một chỗ với bọn họ…… Còn có, ngươi xuống núi khi nào? Thủ vệ canh cửa nói không thấy ngươi.”

Tần Xán khoát tay, trở về phòng ngồi vào bàn, rót cho mình một chén trà.

“Ta vào phòng Vân nương muốn xem xem có tìm được manh mối nào không, kết quả dưới giường nàng phát hiện có một cái động, ta theo động đó đi ra bên ngoài, vừa lúc đụng phải Nhan Tam bọn họ…….”

“Bọn họ không thấy kì quái khi ngươi đột nhiên xuất hiện?” Sầm Hi hỏi.

Tần Xán lắc đầu, dùng chén trà che đậy chột dạ trên mặt, một hơi uống hết chén trà lớn, hắn mới không đem chuyện xảy ra trên sơn đạo nói ra.

“Trừ bỏ phát hiện kia còn có gì không?”

Ánh mắt Tần Xán sáng lên, buông chén trà xuống, sau đó thì đem cuộn giấy và hạt phỉ thúy lôi ra.

Sầm Hi nhìn hai vật này trên bàn, vươn tay cầm tờ giấy kia lên, nhìn thoáng qua thì lập tức nhíu mày, “Kỳ quái, đây là phương thuốc gì? Trên đó có vài vị thảo dược ta chưa từng nghe qua……”

Tần Xán sáp tới, “Không phải ngươi tìm được nửa đoạn thảo diệp tử* trong dạ dày Vân nương sao, nói không chừng Vân nương sinh bệnh gì, còn đây là phương thuốc trị bệnh, huống chi ngươi cũng không phải đại phu, không biết ít thuốc dân gian cũng là bình thường.”

(*) Lá khô.

Sầm Hi phủ định cách nói này của hắn, “Vừa rồi khi ta đi tìm người, sẵn tiện có hỏi qua mấy người trong sơn trại có tiếp xúc với Vân nương, nhưng không thấy ai nhắc tới Vân nương có bệnh, hay trước khi chết bị ốm phải uống thuốc……”

“Có phải là thuốc phá thai hay không? Vân nương với A Lương ám kết châu thai*, nhưng người trong sơn trại lại không cho phép họ cùng một chỗ, cũng không muốn sinh hài tử cho nên hạ dược Vân nương, nhưng rồi cố kị danh tiếng mới không dám nói ra ngoài.”

(*) Vụn trộm yêu rồi có thai.

Sầm Hi kéo kéo khóe miệng, “Ngươi nghĩ được ta cũng nghĩ được, nhưng ta thấy Vân nương vẫn còn nguyên vẹn.”

Tần Xán có chút ủ rũ hạ vai, Sầm Hi lại đem ánh mắt dừng trên hạt phỉ thúy.

“Ơ! Mấy hạt châu này không phải giống hạt đám nhỏ chơi sao?” Sầm Hi nói rồi đứng dậy cầm mấy viên châu trên bàn, cầm trong tay, so sánh với mấy hạt trong mâm rồi lẩm bẩm, “Sao Vân nương cũng có cái này.”

“Chắc cũng nhặt ở con sông sau núi.”

Sầm Hi gật đầu.

Tuy rằng hiện tại tra ra được một số chỗ đáng ngờ, nhưng vẫn như cũ không có biện pháp làm cho những thứ ẩn sâu trong cái chết Vân nương hiện rõ.

Sầm Hi đề nghị nếu Vân nương bên này vẫn không tra được cái gì thì nên đến chỗ A Lương kia nhìn một chút, chỉ là xét thấy ân oán giữa Hắc Vân Cửu Long trại và Ô Tây Sơn, nếu hai người bọn họ tùy tiện đi Ô Tây Sơn, nói không chừng bị xem là người Hắc Vân Cửu Long trại, sau đó trực tiếp bị người  a ném ra ngoài núi uy cho dã thú.

Nhưng là, nếu chuyện này không giải quyết, Nhan Tam cũng sẽ không thả bọn họ xuống núi……

“Nếu địa đạo ở trong phòng Vân nương, vậy không bằng hai ta độn thổ ra đi.”

Sầm Hi nghe Tần Xán nói vậy, liếc mắt nhìn hắn, “Bây giờ bọn họ không hạn chế ngươi ra vào đại môn sơn trại, nhưng nếu ngươi trốn, ngươi cảm thấy Nhan Tam sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”

“Nói không sai, chí ít ta nhất định sẽ bắt khỉ ngốc này trở lại.”

Hai người trong phòng vừa nghe tiếng, song song quay đầu thì thấy Nhan Tam ôm thanh độc đao đứng tựa vào cạnh cửa, trong tay cầm quả mà gặm.

Tần Xán vỗ bàn nhảy dựng lên, “Sao ngươi nghe lén người ta nói chuyện?”

“Chính các ngươi mở cửa ngồi nói, hơn nữa, có cái gì không thể cho ta nghe được?” Tóc mai Nhan Tam giống như tiễn vũ len trên tuấn mi*, hơi hơi hất khẽ, “Hay là… Ngươi đánh chủ ý quái quỷ gì lên Hắc Vân Cửu Long trại?”

(*) Tiễn vũ: tên mưa | Tuấn mi: mi mày thanh tú | Len: len lỏi.

Tần Xán nghẹn họng, sau đó trong lòng thầm nghĩ, đúng vậy đúng vậy, ta đang đánh chủ ý làm sao để phá sơn trại các ngươi! Chỉ là phần khẩu khí này chỉ có thể nhịn, vì thế Tần Xán như cá mắc cạn hất cằm trừng to mắt nhìn Nhan Tam, nhưng Nhan Tam vẫn ung dung nhếch môi, “rột roạt rột roạt” cắn một miếng lớn lên trái lê.

“Tam đương gia!”

Trong tay đám nhỏ đứa nào cũng cầm một tờ giấy, như bầy ong vỡ tổ bu lại đây, vây quanh bên cạnh Nhan Tam, phía trước phía sau đều muốn Nhan Tam xem.

“Tam đương gia, người xem con viết.”

“Không, xem con!”

Tần Xán ngưỡng dài cổ nhìn, phát hiện đám chữ trên giấy cứ như gà bới. Thấy Tần Xán đang nhìn, tiểu Tửu Nhưỡng cầm giấy chạy đến cạnh hắn, “Thái Thái, người xem con viết.”

Tần Xán ngồi xổm xuống tiếp nhận tờ giấy, rất nghiêm túc nhìn ngang nhìn dọc sau đó hỏi, “Trên này viết cái gì? Không phải là đang vẽ?”

Tiểu Tửu Nhưỡng dùng sức lắc đầu, “Là Tam đương gia bảo chúng con dựa theo viết…. Cái đó kêu là… Kêu là….” Tiểu Tửu Nhưỡng gải gải đầu, khuôn mặt tròn tròn nhăn tít lại.

“Là Tam Tự Kinh.’’ Nhan Tam trả lời thay nhóc.

“A, phải không? Vậy tiểu Tửu Nhưỡng đến đọc một câu.” Tần Xán sờ đầu nhóc nói.

Nhưng tiểu Tửu Nhưỡng quệt miệng lắc đầu, Tần Xán kì quái, “Không phải Tam đương gia bảo các con luyện à? Sao lại không đọc được?”

Tiểu Tửu Nhưỡng xoay người từ chỗ đứa khác cầm đến một quyển sách rách rưới, đưa cho Tần Xán, “Tam đương gia kêu chúng con dựa theo cái này mà viết, nhưng không ai chỉ phải đọc như thế nào.”

Tần Xán vừa thấy quyển sách thì ngẩn người, đây không phải là Cổ Lan kinh* sao? Tuy rằng đều là ‘kinh’, nhưng cũng là sai quá xa đi?

(*) Kinh Koran hồi giáo.

Đang muốn ngẩng đầu mở miệng nói, chỉ thấy Nhan Tam hơi hơi nheo mắt, hung tợn quét về phía này, vì thế Tần Xán lập tức hiểu ra một chuyện.

Nguyên lai Nhan Tam không biết chữ!

Trong lòng Tần Xán vui vẻ a, không biết chữ a… Khó trách lần trước cướp đồ trên người mình thì không thèm lấy ngân phiếu, nguyên lai là ngân phiếu từ trong kinh thành mang đến đây thì xem không hiểu.

Ha ha ha, bản tiểu Vương gia thế nhưng ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi có thể đọc Luận Ngữ, mãng phu rừng núi chính là mãng phu rừng núi, võ công tốt thì sao, có bản lĩnh thì chúng ta ngâm thi tác phú.

Tần Xán cười đến miệng toét tới mang tai, tiểu Tửu Nhưỡng nhìn hắn, có chút sợ từ trong tay hắn chạy đi, chạy đến chỗ Nhan Tam trốn phía sau ôm chân hắn, “Tam đương gia, Thái Thái cười đến thật khủng khiếp.”

Tần Xán hoàn hồn gặp tiểu Tửu Nhưỡng chạy đi, đến bên bé, “Tam Tự Kinh nha, ‘nhân chi sơ, tính bản thiện. Tính gần, tập tướng xa.’ Tam đương gia các con sẽ không đọc, không bằng ta dạy các con… Ngô!”

Nhan Tam giơ tay nhét quả lê hắn gặm còn dư nửa vào miệng Tần Xán, sao đó vội vàng đem đám nhỏ ra ngoài, “Đừng để ý tới con khỉ này, Gạo Nếp đi lấy cầu mây đến, Tam đương gia chơi cùng các con.”

“Hảo!”

“Ô ô!”

Tần Xán há miệng thật to, bị quả lê chẹn họng đến chảy nước mắt, nuốt lại nuốt không được, lấy lại lấy không xong, may mà Sầm Hi đem đao nhỏ đến giúp hắn cắt nửa quả lê mới lấy ra được.

Tần Xán dùng hai tay nâng cằm giật giật hàm dưới, vừa nãy cảm giác cằm mình muốn rơi xuống luôn, “Không biết chữ thì không biết chữ, làm gì thấy ghê vậy?”

Sầm Hi lại không đứng về phía hắn, “Ngươi xứng đáng, biết rõ Nhan Tam là lão hổ, ngươi còn thích giẫm đuôi hắn.”

Tần Xán xì một tiếng, nhưng nhìn thấy Nhan Tam ở bên ngoài chơi cầu mây với đám nhỏ lại không dám nói gì.