Thanh Gươm Hổ Phách

Quyển 2 - Chương 79: Câu chuyện con cá và dòng nước xoáy (2)



Anditina nhìn gã trẻ tuổi khập khiễng rời đi và Yuura dáng vẻ bình tĩnh đứng cạnh Burlando, rốt cuộc không nhịn được nữa hỏi: "Ngài cứ vậy thả họ đi sao, thưa lãnh chúa?"

"Không thì có thể làm sao? Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện." Burlando đơn giản đáp.

"Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngài đang mưu đồ gì đấy." Tiểu thư quý tộc híp mắt, nghi ngờ lườm hắn.

Burlando cười khổ vuốt mũi: "Ấn tượng về tôi trong lòng các cô không tiêu cực như thế chứ? Tôi nhớ là những việc mà tôi làm trước đây đều quang minh lỗi lạc cơ mà."

"Phải, nhưng tôi cho rằng ngài lãnh chúa chưa từng làm việc gì đơn giản như bề ngoài, không phải sao? Ở Braggs, ngài sắp xếp tiểu thư Freya đi tới học viện hoàng gia — bề ngoài thì là che chở bạn bè, nhưng âm thầm trong đó, tôi cho rằng ngài đang chú ý tới cuộc tranh đấu giữa Vương đảng và quý tộc địa phương, đúng chứ?"

"Nếu không nhớ nhầm thì học viện kỵ binh hoàng gia nằm trong lãnh địa tư nhân của trưởng công chúa điện hạ; mà nghe đồn, trong các người con của đương kim bệ hạ cũng chỉ có vị công chúa trưởng này là kiệt xuất nhất. Tôi còn nghe nói rằng, công chúa điện hạ vẫn luôn đảm đương trách nhiệm làm chị, làm mẹ và cả người giám hộ cho người thừa kế vương vị duy nhất — vị vương tử nhỏ yếu đuối kia."

"Như vậy, dựa theo lệ thường thì sau thời của đương kim thánh thượng, công chúa điện hạ thuận thế nắm quyền to trở thành Nhiếp chính vương cũng không phải là không thể. Dựa vào đó, hành vi của ngài sẽ trở thành một sự đầu tư."

Roman bên cạnh nghe được hai chữ đầu tư liền vội vã gật đầu.

"Nói cách khác, sự đầu tư kín đáo này sẽ không sinh ra tác dụng ngay từ đầu. Chỉ khi nào ngài có được lãnh địa riêng, ngài sẽ tự nhiên trở thành một thành viên trong phe phái ủng hộ trưởng công chúa. Đương nhiên, người bình thường làm như vậy thì có lẽ tôi sẽ không nghĩ nhiều. Thế nhưng, từ hành vi của ngài lãnh chúa, có lẽ người khác còn không biết, nhưng không một ai thân cận với ngài mà lại không rõ — chí hướng của ngài hiển nhiên không chỉ đơn giản như vậy."

Anditina ngẩng đầu: "Đúng không, ngài lãnh chúa?"

Thiếu nữ một hơi nói xong. Kỳ thực những lời nàng nói chẳng qua là dốc ngược suy đoán mấy ngày nay từ trong đầu ra, bởi vì hành động trong thời gian gần đây của Burlando càng ngày càng khiến nàng không hiểu. Nàng không hy vọng bản thân lạc hậu quá nhiều so với ngài lãnh chúa của mình.

Nhất là làm phụ tá số một.

Burlando nghe xong, chớp chớp mắt: "Cũng gần như vậy."

Có điều, trong lòng hắn biết là cô tiểu thư xuất thân quý tộc lại không đoán đúng hoàn toàn.

Nói là đầu tư, nhưng hẳn nên nói là một loại liên hệ. Thực ra hắn cũng chẳng cần cái danh phận vì đại nghĩa này. Hắn chỉ cần vùi đầu cày cuốc là được. Người chơi dù sao cũng không giống với các lãnh chúa trong thế giới này, mà hắn còn nắm giữ vùng lãnh địa kia nữa.

Chỉ cần chờ nội loạn tiến vào giai đoạn mãnh liệt nhất, hắn có thể thừa cơ khuếch trương — mà đến lúc Madala bắt đầu toàn diện xâm lược Erewhon, công chúa điện hạ cũng không chống đỡ được nữa, hắn hoàn toàn có thể cướp lấy lợi ích lớn nhất.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Vì cảm tình đối với trò chơi mà hắn mới đưa vị tiểu thư Nữ võ thần tương lai tới cạnh công chúa điện hạ kia. Hắn tin rằng hai cô gái xuất sắc nhất trong lịch sử Erewhon nhất định sẽ không làm mình thất vọng. Như thế, cho dù dự đoán sai lầm, ít ra cũng sẽ không để lại nuối tiếc.

Chẳng qua hắn cũng không ngờ là quyết định của mình lại bị Anditina giải thích như thế, nhịn không được cười, không nói gì thêm.

Đoán được tới mức này đã chứng minh tài trí của nàng tiểu thư quý tộc.

Hắn quay đầu nhìn Roman, cô tiểu thư đây cũng đang nhìn hắn — giống như trò chơi này rất vui. Có điều, nàng không hề có vẻ ngoài ý muốn tí nào — bởi vì thậm chí không cần hiểu vì sao Burlando làm như vậy — tiểu thư thương nhân chỉ cần tận lực giúp hắn là được rồi.

Đây là chỗ khác lớn nhất giữa Roman và Anditina.

Burlando nghĩ, đôi khi quá mức tỉnh táo lại không hẳn đã được hạnh phúc. Bởi vậy, hắn nhìn Roman, nhìn gương mặt dường như vĩnh viễn đều mang vẻ đương nhiên, đó cũng là một loại lạc thú.

"Như vậy kế tiếp…" Anditina đáp."Tham gia hội đấu giá gom góp tài chính, giúp đỡ tiểu thư Roman nhúng tay vào công tác chuẩn bị lễ mừng sau chiến tranh, bề ngoài là chuyển hoán tài chính nhưng sau lưng lại là xâm nhập và thẩm thấu vào khu vực. Lần đầu tiên tôi phát hiện, tiền vàng đúng là thứ tốt. Cùng với sức mạnh không đâu không có của nó, xúc tu của tiểu thư Roman yên lặng không một tiếng động xâm nhập vào giới quý tộc vốn rắc rối và phức tạp, công hội đạo tặc khống chế thị dân hạ tầng —"

"Thậm chí không cần cố gắng duy trì kinh doanh, chúng ta cũng có thể nghe được âm thanh tới từ các phương diện. Ở Braggs tôi vốn muốn giao tiếp với hội Anh em đạo tặc để nhận được tin tức, lại không nghĩ rằng, trong mắt ngài đã sớm rơi vào tiểu thừa mà thôi." Nàng nói.

"Đây cũng là một trong các ước nguyện ban đầu khi thành lập thương hội." Burlando thành thực gật gật đầu.

"Chẳng qua không phải vì tiền tài mà là vì sức mạnh của lợi ích. Mọi người sẽ không tự chủ được mà gia nhập vào trong hệ thống đó. Cho dù chỉ xuất phát từ mục đích ích kỷ, nhưng thường thường việc làm cũng khiến người khác được lợi, giống như việc lưu thông hàng hóa vậy — đây vốn là một hiện tượng kỳ diệu."

"Thực ra thu thập tin tức không phải việc khó. Bác đã từng nói, lời đồn không đâu không có." Roman có vẻ rất hứng thú với đề tài này, lập tức nói thêm.

"Đó là bởi vì chúng ta không yêu cầu cao đối với chất lượng tin tức. Điều khó nhất trong xử lý tin tức không phải ở việc thu thập, mà là ở chỗ phân biệt tin tức hữu dụng trong đó. Việc này cần rất nhiều người chuyên nghiệp." Burlando cười nói.

"Đó lại là một chuyện khác. Cho nên mới nói, tôi nghi ngờ ngài lãnh chúa có mưu đồ khác chẳng phải bình thường sao? Ngài lãnh chúa, trước giờ ngài không hề làm chuyện không ưu việt." Hàng mi của Anditina rung rung, theo dõi hắn.

"Hai chuyện này cũng chẳng chứng minh được gì, chỉ là trùng hợp thôi." Burlando không định dây dưa về đề tài này với cô gái thông minh đây nữa. Dù sao thì hắn cũng có nhiều bí mật lắm, mà một lời nói dối thường cần rất nhiều lời nói dối khác để che đậy nó.

Nói nhiều tất sai.

"Như vậy, bề ngoài thì chuyện đoàn lính đánh thuê 'Rồng Đồng Đỏ' lui về phía sau là để làm việc khiêm tốn, nhưng sau đó cũng chứng minh cho hành động sắp xếp cho Freya tiến vào học viện hoàng gia. Dường như ngài vẫn luôn biết chuyện mấy suất vào học viện kỵ binh hoàng gia…"

Thiếu nữ chớp chớp mắt, càng nghi ngờ hơn: "Không, không chỉ có như thế. Dường như ngài càng nhìn xa hơn người thường. Khi chúng tôi còn đang rối rắm với lợi ích trước mắt, ngài lại như đã thấy được kết quả cuối cùng từ lâu… Tôi, tôi không biết đây có phải là một tài năng hay không, nhưng nếu như thế thì thật sự khiến tôi chịu áp lực rất lớn."

Nàng thở dài một hơi, oán giận nói.

"Được rồi, được rồi." Burlando vội vàng xua tay: "Tôi hiểu rồi, cứ coi như thế đi. Cô nói đúng, đây là một loại tài năng bẩm sinh. Chẳng qua một người cân nhắc vấn đề dù sao cũng có chỗ không chu toàn…"

Hắn ngẩng đầu nhìn trời. Chiến tranh trong đêm luôn luôn đi kèm với hỏa công. Lửa đã thiêu cháy doanh trại. Bầu trời phía bắc sáng lên, dần nhuốm một màu đỏ nhạt mỹ lệ.

Chiến đấu dần tiến vào giai đoạn gay cấn. Phương hướng mà bọn hắn đang đứng cũng dần không còn an toàn.

Dù sao thì cũng chỉ là một chỗ che chắn tạm thời mà thôi.

"… Nói chuyện ngoài lề nhiều quá rồi, nên rời khỏi chỗ này trước khi chiến đấu lan tới." Burlando nhìn quanh, nói sang chuyện khác.

Nói xong, hắn không đợi thiếu nữ có cơ hội truy hỏi tiếp đã xách thanh kiếm thiếu mất miếng chắn vì trận chiến lúc trước mà đi. Nói thật ra thì sự sâu sắc của Anditina vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Hắn rất lo lắng, để nàng tiếp tục hỏi tiếp như vậy có khi hắn phải chép luôn cả dãy số chứng minh nhân dân của mình ra mất… Trời mới biết vì sao hắn lại có thể biết trước những việc sẽ xảy ra trên thế giới này.

Chẳng lẽ phải nói hắn thuộc đảng xuyên việt? Lại còn không phải hạng thông thường?

Hiển nhiên Burlando sẽ không phạm phải sai lầm thấp kém này.

Tất nhiên là kỹ xảo đổi đề tài thô thiển không trốn được con mắt của Anditina, chẳng qua tiểu thư quý tộc dường như chợt nhận ra là mình nói quá nhiều. Nếu chẳng phải mấy ngày nay nàng có quá nhiều điều khó hiểu thì đã không hỏi luôn một tràng như vậy.

Nhưng nàng cũng hiểu là chỉ có mức độ mà thôi. Người bề trên nhất định có điều giấu diếm tùy tùng, cũng là tình huống đương nhiên. Huống chi, khả năng tiên tri của Burlando cũng là nguồn gốc lòng tin của nàng đối với đoàn thể nhỏ này.

Nghĩ tới đây, nàng liền ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng chuyện tới trước mắt vẫn không nhịn được, quay đầu lo lắng hỏi: "Tiên sinh Hổ Tước, chúng ta đi về phía đông không có vấn đề gì sao?"

Nàng nghĩ tới lúc Burlando nói vừa rồi, gã thanh niên tóc trắng tên là Redi kia rõ ràng có điều tránh tránh né né không muốn nói cho họ. Tuy rằng lúc ấy hầu như mỗi người đều chú ý tới Burlando, nhưng tiểu thư quý tộc cẩn thận lại không bỏ qua chi tiết này.

Hổ Tước nhìn nàng một cái, trong mắt đầy sự khâm phục.

"Đương nhiên." Anh ta đáp.

Dường như còn chưa đủ — anh ta vỗ cánh tay trái của mình, như một người miền núi Rubis chân chính cam đoan: "Tiểu thư Anditina, tôi chưa từng gặp người trẻ tuổi nào quen thuộc với 'lũ đáng bị đạp xuống đất' đáng chết kia như ngài lãnh chúa —"

"Nói không khiêm tốn, chúng tôi cũng thường xuyên giao tiếp với chúng. Thói quen xưa giờ của lũ giáo đồ Hắc Hỏa chính là dương đông kích tây, thế nhưng liếc mắt đã nhìn thấu bố trí của chúng lại không phải chuyện đơn giản." Lính đánh thuê lão luyện nhìn bóng lưng của Burlando, tán dương: "Dù là tôi, cũng phải nhìn từ phương hướng tấn công hiện tại của chúng mới có thể đoán được chúng mai phục ở hướng nam hay hướng tây, nhưng so với ngài lãnh chúa thì còn kém nhiều lắm."

Hổ Tước vừa trả lời, vừa hất hất cằm về phía Burlando: "Nhìn thấy tay của đại nhân không? Tôi dám cược là ngài ấy làm thịt con Ác ma khế ước cao cấp kia không cần đến một phút, không chừng chỉ trong vòng mười kiếm. Chỉ có người đầy đủ kinh nghiệm mới biết được phương thức công kích của lãnh chúa Xích Gai, sau đó nhanh chóng tiếp cận nó — sinh vật kềnh càng này có phạm vi công kích cực lớn, nhưng chỉ cần bị người tiến vào gần lập tức giảm mạnh sức uy hiếp."

Mặc dù Anditina nghe cái hiểu cái không, nàng vẫn có thể thấy được sự tôn sùng của người lính đánh thuê lão luyện này đối với Burlando. Ban đầu nàng còn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn kỵ sĩ trẻ tuổi tựa như không thèm để ý tới vết thương trên tay và lưng hắn — dường như nàng hiểu ra gì đó.

Theo nàng biết, con cháu của các quý tộc Erewhon hiện giờ đã có quá ít người có thể chịu thương chịu khổ được như tổ tiên của họ.

Anh dũng mà cơ trí, quyết đoán mà cứng cỏi.

Lãnh chúa là như vậy sao?

Thật muốn xem xem hắn sẽ đạt được thành tựu gì.

Anditina nhịn không được khẽ hít một hơi.