Thanh Gia Muội Tử Khuyết Điểm Bạc

Chương 22: Thử làm mấy cây kẹo



Mắt thấy thời tiết càng lúc càng lạnh, trong nháy mắt liền bắt đầu tuyết rơi, Thanh Hinh hưng phấn la hét muốn ăn tết, Thanh Hoa cảm thấy kỳ " ăn tết không phải năm nào cũng ăn sao? nhìn muội vui như vậy"

Thanh Hinh cười mị mị nói " Không giống a, ăn tết phải ăn no, năm nay không giống năm trước, chúng ta có bạc"

Thanh Hoa thế mới biết Thanh Hinh thèm thuồng điều gì, nhà nghèo thôn nhỏ ăn uống đều đơn giản, Thanh Hoa gần đây không đi vào thành, những thực phẩm xanh xanh đỏ đỏ cũng ít mua về, Thanh Hinh thích ăn, nhưng nàng thường cùng Thanh Hoa nói rằng phải tiết kiệm chút bạc, những đồ ăn vặt chỉ nên mua một ít, hai tỷ muội phân chia nếm thử chút chơi

Nhưng ăn tết thì khác biệt, có thể ăn nhiều một chút, năm nay lại có bạc, Thanh Hinh có thể không cao hứng sao.

Thanh Hoa nhìn bộ dạng này của nàng, đoán chừng không có tâm tư may áo váy, liền nói " Vậy được rồi, thân tỷ liền đi vào thành kiếm ít tiền về, cuối năm làm một bàn thịt lớn cho muội"

Thanh Hinh liền hỏi " Chẳng lẽ thân tỷ muốn đi bán khô dầu?" gần đây số người nhập hàng ngày càng nhiều, tất cả mọi người kiếm được không ít.

Thanh Hoa hừ cười nói " Ăn tiết tự nhiên phải bán khác đi, Điền Chân, Điền Chân!"

Điền Chân đang muốn đi vào thành liền bị Thanh Hoa gọi lại, quay đầu nhìn muội tử kia chạy tới chỗ cô, khuôn mặt vốn tràn đầy sát khí trở nên nhu hoà mấy phần " Chuyện gì?"

Thanh Hoa giữ chặt cô liền nói " a tỷ vào thành mua cho ta chút đường, mua nhiều mấy cân cũng không cần gấp, ta làm ít kẹo ngọt"

Điền Chân nói " Đường "

Hiện tại Thanh Hoa vẫn còn chút bạc, liền thừa dịp không ai thấy, đem hai lượng bạc nhét vào tay Điền Chân " Nhiêu đây đủ không?"

Khoé mắt Điền Chân trông thấy Thanh Hoa nhét cái gì vào, sắc mặt biến hoá, tiểu muội tử nơi nào có hai lượng bạc, nhưng Thanh Hoa đập vào ngực cô hai lần, ngửa đầu nói " Chớ có làm mất, cho a tỷ mấy văn làm chân chạy được không?"

Tiểu muội tử này thiệt là...Không có chút nào giữ khoảng cách, ngực a tỷ có thể loạn đập hay sao? Điền Chân không nói gì, cô làm chân chạy cũng tốt, Thanh Hoa thô lỗ thật khiến người ta lo lắng " Đủ rồi, phí chân chạy liền không cần, cùng đường cũng không có gì bất tiện"

Thanh Hoa liền không có cùng cô kỳ kèo mấy văn, lên tiếng nói " Vậy thì tốt, a tỷ tối nay sang dùng cơm đi, làm chút kẹp cho a tỷ ăn"



Điền Chân đã đến Thanh gia ăn cơm mấy lần, đến bây giờ cũng không cho rằng Thanh Hoa không hợp quy củ, hài tử ở nhà nàng tập viết, phụ mẫu cùng tiên sinh dùng cơm cũng không có ý kiến nói đi nói lại, thậm chí đợi đến lúc trăng lên giữa trời mới ôm Điền Thiện buồn ngủ trở về.

Thanh Hinh ở phía sau nghe thấy không ngăn được cười " Ban đêm ăn kẹo sao? thân tỷ làm kẹo hả?"

Điền Thiện cùng Ngô Uyển cũng muốn ăn kẹo, nghe có đồ ngọt liền nhớ tới món ăn vặt ngon ngọt kia, chu miệng nhỏ muốn chảy nước miếng.

"Ta làm chút kẹo chắc chắn ngon hơn kẹo tròn kia " Thanh Hoa không cho Điền Chân mua kẹo tròn, mà mua nhiều đường, còn muốn mua hoa quả cùng chút sữa.

Nàng muốn làm chút cam ngọt, hoa quả ở nơi này không quá ngọt nhưng phong vị cũng không tệ

Điền Chân đồng ý liền đi vào thành, đằng sau là một hàng dài mười người, đều gánh khô dầu đi vào thành bán, hiện tại người trong thành đều biết khô dầu này, quyết định đến Đại Hà Thôn mua về bán, mấy người khác cũng bán khô dầu ngàn tầng nhưng bóp mở đều không có mùi thơm của Đại Hà thôn.

Điền Chân sau khi đi rồi, Thanh Hoa liền đi cầm một rổ trúc vào, thứ này nàng đặc biệt làm thêm, kỳ thật nàng dự định muốn bán kẹp, nhưng nàng định chờ năm sau mới làm, xem ra hiện tại bắt đầu cũng được rồi.

"Thân tỷ, đây là rốt cuộc là gì?" Thanh Hinh thấy Thanh Hoa đem rổ trúc đi vào, cũng không biết là cái gì, liền thấy thân tỷ nàng mấy ngày vừa đi vừa về lắc qua lắc lại một lọ nước tro, lúc này mới vớt lên phơi khô.

Thanh Hoa cười nói " Đây là soda, tối làm kẹo ăn"

Thanh Hinh nghe là làm đồ ngọt, nhịn không được nếm thử một ít, khuôn mặt nhỏ lập tức nhíu lại " Thân tỷ, cái này vừa đắng vừa chát, ăn không ngon"

Thanh HOa nhìn nàng vội vàng đi uống nước liền cười ra tiếng " Cái này không phải ăn như vậy!"

Đến tối, Điền Chân đem đồ Thanh Hoa muốn mua về, Thanh Hoa lay túi nhìn xem, đường không phải đường tinh luyện, nhìn màu sắc có chút thô cũng không trắng, bất quá không sao, Thanh Hoa cảm thấy đường này làm ra càng thêm thơm.

Điền Thiện cùng Ngô Uyển hôm nay cả ngày đều nghĩ đến đồ ngọt, nơi nào có tâm tư tập viết, trơ mắt nhìn đường trên bàn, hận không thể trực tiếp ăn.

Điền Chân liếc mắt nhìn nữ nhi của mình, Ngô Uyển là muội tử không nói, Điền Thiện là một a tỷ lại không biết quy củ, đường mắc như vậy, Điền Thiện cũng không thể ăn nhiều.



Cô chính là đưa mắt nghiêm khắc nhìn Điền Thiện, lại bị Thanh Hoa cắt ngang " Tới tới tới, mỗi người một ít đường"

Điền Thiện nhìn a mẫu nhà mình, lại nhìn Thanh Hoa cười tủm tỉm, tình thế khó xử năm giây...quơ chân ngắn nhỏ chạy về phía Thanh Hoa.

Điền Chân hơi nheo mắt lại, cảm thấy Điền Thiện đúng là ngứa mông, bên trong miệng Điền Thiện còn ngậm kẹo liền rụt cổ một cái, Thanh Hoa liền vỗ cánh tay Điền Chân " Đi xách ba con cá tới, đêm nay cùng nhau ăn tối nè" Điền Chân sức ăn mạnh, một người có thể ăn hết một con.

Trong thời gian chờ cá mang tới, Thanh Hoa bắt đầu nhóm lửa, nàng muốn làm hai loại kẹp, đều là dễ làm, loại thứ nhất là kẹo sữa bò, cái này đơn giản, sữa bò thêm đường nấu chín, lúc này cũng không có chế biến sữa bò nhiều, hàm lượng dầu rất cao, nấu một hồi sẽ biến nâu, vị ngọt cùng sữa ngập tràn, sợ dính nên Thanh Hoa liên tục khuấy đều

Sau đó liền rải lên mâm chờ nguội.

Trong tay không có công cụ phù hợp, bất quá hình dạng này cũng chấp nhận được, nhìn kẹo sữa bò ngọt ngào đang chờ nguội xuống, giữa mùa đông đoán chừng sẽ mau lạnh, ăn cơm tối xong liền có thể cắt viên.

Điền Chân xách không chỉ ba con cá mà tới năm con, khoé miệng Thanh Hoa co rút " Có phải nhiều quá không, sợ xử lý không kịp"

"Không sao, ta đã xử lý rồi" Điền Chân nhấc cá lên, Thanh Hoa xem xét đúng là như thế, cá đã được mổ bụng, vảy cũng đã được cạo hết.

Cái này đỡ cho Thanh Hoa không ít chuyện, lập tức đem mấy con cá đi hấp, thêm chút gừng ớt dễ dàng ăn với cơm, nhất là nước cá chảy ra, Ngô Uyển thích xối ít nước cá ăn cùng cơm, thường thường đem chén cơm trộn thành một màu nâu, ăn đến môi trơn bóng.

Lại xào một chén rau xanh, rau xanh cắt ngắn thêm ít thịt heo trộn chung, Thanh Hoa chọn một ít thịt ba rọi, cắn vào quả thực rất tuyệt, Điền Chân liền có thể ăn được hai bát cơm lớn.

Gần đây bên Ngô thẩm bận bịu, người muốn bán bánh ngày càng nhiều, một ngày làm hơn mấy trăm cái quả thực không dễ dàng, nhưng nói gì thì hai lão cũng không chịu ngừng, nháy mắt sắp tới ăn tết, lúc này không kiếm thì chờ lúc nào? dậy sớm làm việc càng thêm có tinh thần, lại không có thời gian tới ăn chung.

Thanh Hoa khuyên hai lão nghỉ ngơi chút, cũng có thể hỗ trợ chăm sóc Ngô Uyển, để tiểu hài đến ăn cơm cũng không sao, tiểu muội tử ăn cũng không nhiều, chút chuyện nhỏ Thanh Hoa cũng không để ý.

Không nghĩ tới mới mấy ngày Ngô Uyển đã trở nên tròn trịa.

Đối với bàn ăn trừ cơm trắng cùng thịt, còn có một nồi canh sườn củ cải sôi ùng ục, thêm rau thơm ngon không kém bàn thịt nào.