Thánh Đường

Chương 140: Vây khốn



Một phía khác trong rừng rậm. “Đều đánh, đánh tinh thần lên cho ra, lần này tới là Thánh Tu, hơn nữa tỉ lệ rất tốt. Sư tôn rất cao hứng, một người cũng không thể buông tha. Bắt sống thưởng hai quả Huyết Hồn Đan, chết, một quả, bắt sống nữ tu thưởng ba quả huyết hồn đan.”

“Ha ha sư huynh yên tâm, Thánh Tu là đồ ăn, một đám cừu non, lần này chúng ta phát đạt rồi.”

“Biết là tốt rồi, cơ hội khó có được, 20 thánh tu này, chúng ta nhất định có đồ ăn cho cả năm!”

Đám ma tu cười hô hố “đồ ăn” là cách nói khác của thuốc dẫn với bọn họ.

Đám ma tu không chút kiêng nể mà tìm tòi, đối với bọn họ mà nói, có thể giải phóng sát ý đi săn bắt, là một trò chơi, giãy dụa cũng đều phí công.

Lúc này Tác Minh bị một đám ma tu điên cuồng tấn công: “Đánh ngã hắn, đánh cho ta, bắt lấy gia súc này.”

Kiếm khí, phù lục ầm ầm đổ xuống Tác Minh, Tác Minh cơ bản không có cơ hội công kích. Vài lần phá vây đều bị cản trở lại, thể tu trừ phi có pháp khí đặc thù, nếu không căn bản không thể bay, hơn nữa chạy chậm rì rì cũng không có bất luận giá trị nào, chỉ có thể trở thành bia ngắm.

“Sư huynh, người rất kiên trì chịu đánh nha!”

“Ta không tin hắn mình đồng da sắt, chỉ cần lưu lại một hơi là được rồi, chạy thì không cần bắt sống!”

Tác Minh buồn bực không nói nửa lời, hay tay nắm chặt song chùy vững vàng phòng thủ. Hắn hiện tại chính là Thể Tu phòng ngự, phối hợp đoàn đội chiến đấu tuyệt đối lợi hại. Một mình đấu cũng rất mạnh, nhưng sợ nhất là bị đánh hội đồng thế này.

Bất động thì tiêu hao, chạy thì không được.

Tác Minh cũng không lo lắng sinh tử, vững vàng phòng thủ, bất kể ai cũng không giết hắn dễ dàng được, chưa kể đám Ma Tu này rõ ràng muốn bắt sống.

Tác Minh bước chân lảo đảo một cái, một ma tu lập tức tới gần. Rất rõ ràng hắn muốn cường công, một đạo kiếm khí lạnh thấu xương đánh úp lại. Tác Minh không lùi mà tiến tới, thân thể cứng rắn chống lại kiếm khí, kêu lên một tiếng trầm đục, trong tay cầm búa trực tiếp đập tới đầu ma tu: “Sát!~~~”

Não văng ra bốn phía.

“Vây quanh hắn, con mẹ nó không ai được liều lĩnh, cho hắn mệt chết, đều có thưởng.”

Đệ tử đầu lĩnh đám ma tu cao giọng quát, đồng thời lấy ra một pháp khí dạng hồ lô màu đỏ như máu, trực tiếp cắm lên trên ngực đệ tử đã chết. Máu của hắn như tìm được nơi hướng tới vậy, dũng mãnh tiến vào trong hồ lô, nguyên lực cũng theo đó mà di chuyển, đệ tử ma tu dường như nhìn mà tiếc hận.

Trong nháy mắt, thi thể kia biến thành một khối thây khô.

Lần này các đệ tử ma tu cũng học được rồi, thể tu bọn họ đụng tới thật không ít. Nhưng thể tu không sợ chết như vậy, lại là thánh tu thì thực hiếm thấy.

Huyết Hồn Đường không cho phép nhất chính là “lãng phí!” tất cả người tu hành đối với bọn họ đều là con mồi, coi như là tài nguyên của mình.

Lúc những người này quyết định vây khốn Tác Minh, Tác Minh thực cũng không có biện pháp thi triển. Nhưng trong từ điển của Tác Minh không có hai từ buông tha, cho dù là tiêu hao hết, hắn cũng phải giết chết một người.

“Chúng ta bên này phải nhanh lên một chút. Nghe nói bên phía đại sư huynh đã đạt được một muội tử tương đối mọng nước.”

“Nhị sư huynh, hắn có thể bắt một, chúng ta bắt hai.”

“Đồ con lợn, nhiều nhất 20 người, có thể có bao nhiêu nữ nhân, nhanh lên.”

“…A, phía trước có nguyên lực phản ứng.”

“Lên, vây quanh, nếu ai bại lộ đừng trách ta không khách khí.”

Huyết Hồn Đường ngoại trừ đệ tử hạch tâm ra, những người khác đều là đệ tử bình thường. Nắm giữ quyền sanh sát đệ tử hạch tâm là trong tay của Vạn Cốt Chân Nhân Lưu Hiểu, còn mệnh của đệ tử bình thường là do đệ tử hạch tâm nắm giữ trong tay.

Lý Thiên Nhất liếm liếm môi, lộ ra vẻ tươi cười nói: “Tội gì phải vậy?”

Trên mặt đất đã có năm sáu đệ tử Ma Tu nằm xuống, tất cả đều một kiếm trí mạng.

“Ô, lại có người tới chịu chết, lần này không ngờ lại có niềm vui bất ngờ.”

Lý Thiên Nhất đứng chờ tại chỗ, chạy loạn không tốt, nếu chẳng may người ta tìm không thấy thì làm sao bây giờ.

Hoàng Hồng thấy thi thể đầy đất cũng ngây ngẩn cả người nói: “Những người này đều là ngươi giết?”

Lý Thiên Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Chẳng lẽ là ngươi sao?”

Hoàng Hồng cẩn thận phất tay, ra hiệu mọi người đề cao cảnh giác, tại sao lại có cao thủ như vậy tiến vào.

“Các hạ là ai, vì sao xâm nhập địa giới Huyết Hồn Đường ta?”

Lý Thiên Nhất thở dài: “Các ngươi thực không chuyên nghiệp, tu luyện pháp thuật cấm kỵ không phải đều là những người điên cuồng rất trực tiếp sao? Các ngươi tự mình động thủ, hay là để ta tới.” Nguyên lực truyền vào mũi kiếm.

Hoàng Hồng sắc mặt ngưng trọng lập tức chuyển thành cười hô hố nói: “Tiểu tử, đây là ngươi tự tìm, cẩn thận pháp khí của hắn, lên cho ta, chặt tay chặt chân, lưu lại một hơi thở của hắn là được!”

Đám đệ tử ma tu nhất thời lao lên, mà Hoàng Hồng thì xuất ra pháp khí cắm vào những thi thể trên mặt đất hấp thu máu huyết. Thời gian tử vong hơi lâu, nguyên lực cơ bản đều tiên tan, máu huyết cũng chỉ còn một nửa, tuy nhiên có còn hơn không.

Thu được một nửa, bỗng nhiên có người vỗ vai hắn, Hoàng Hồng sợ tới mức lui vội về phía sau.

Năm đệ tử đi theo hắn đều vô thanh vô tức ngã xuống đất, trên trán chỉ có một điểm đỏ.

Hoàng Hồng trong lòng hoảng sợ, đối phương chỉ có nguyên lực nhiều lắm mười sáu tầng, làm sao có khả năng …

Một giọt máu rốt cuộc ngưng tụ trên kiếm của Lý Thiên Nhất chảy xuống dưới đất theo mũi kiếm. Điều này làm cho Lý Thiên Nhất hơi thất vọng, xem ra kiếm pháp của hắn vẫn chưa hoàn mỹ, nếu không tuyệt không có máu.

Hoàng Hồng nhìn tử trạng của thủ hạ, trong đầu hiện ra một cái tên --- Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm.

“Ngươi… là người của Lý gia Thánh Đường?”

Lý Thiên Nhất hơi hơi vui mừng nói: “Ngươi cũng nghe nói qua sao?”

Lý Thiên Nhất ngược lại không nghĩ ra đối phương lại từ tử trạng mà nhìn ra được. Xem ra uy danh của Thánh Đường Lý gia thật là bốn biển đều biết.

“Ha ha, tiểu tử ngươi cũng quá cuồng, người của Lý gia cũng không phải quá giỏi!” Hoàng Hồng quả thực bị cái tên Lý gia làm hơi kinh ngạc một chút. Nhưng hắn nghĩ tiểu tử này tuy là một thế hệ trẻ tuổi của Lý gia, nhưng lấy nguyên lực 25 tầng của mình, ngược lại đối phó một tiểu tử 16 tầng không phải dễ như trở bàn tay sao.

Hai tay mở ra, xuất hiện phù lục đỏ như máu: “Ta ngược lại muốn nhìn xem kiếm pháp Lý gia có phải huênh hoang như đồn không --- Huyết Hải Vô Nhai!”

Một loạt phù lục oanh ra, trong nháy mắt đã bao phủ phạm vi mấy chục mét thành biển máu đỏ rực.

Thuật tu trận pháp.

Bóng dáng Hoàng Hồng biến mất bên trong ánh hồng, Lý Thiên Nhất đứng yên tại chỗ.

Lý gia hậu đại, máu huyết và nguyên lực khẳng định tinh thuần, hơn nữa bắt sống đệ tử Lý gia, chẳng những sư tôn cao hứng, rơi vào tay tổng giáo cũng là một công lớn nha.

Lần này phát đạt.

Bên trong Huyết Hải Vô Nhai tràn ngập khí tức bạo ngược, chẳng những ánh mắt bị lạc, mà cảm giác cũng bị lạc, loại này đối phó với cao thủ trẻ tuổi đúng là rất tốt.

Hoàng Hồng lặng yên không tiếng động đi tới phía sau Lý Thiên Nhất, trong tay chuẩn bị tốt Âm Lôi Đan. Rất nhiều ma tu căn bản không có kiên nhẫn tu hành kỹ xảo, mà thích dùng loại ám khí như Âm Lôi Đan này. Bọn họ cảm thấy Thánh Tu …đều là một đám ngốc, phí sức. Cướp nguyên lực của người khác, sau đó nghĩ biện pháp chế tạo một số pháp khí, ám khí có sức sát thương mạnh, hoành hành thiên hạ, đây mới là thích.

Hoàng Hồng cười cười, âm lôi đan chuẩn bị bắn ra, hắn không tính toán giết Lý Thiên Nhất, nhưng oanh kích tàn phế thì cũng được. Tên khốn này giết chết hơn mười huynh đệ của hắn, thật là lòng lang dạ sói.



Lý Thiên Nhất sờ sờ mũi nói: “Tội gì phải vậy!”

Trường kiếm vô cùng tinh chuẩn xuyên xỏ qua trái tim, Hoàng Hồng trợn mắt há mồm, nhìn kiếm trong ngực mình, nguyên lực từ trong kiếm truyền ra trong nháy mắt phá nát mệnh ngân của hắn. Hai nơi yếu hại gặp phải vết thương trí mạng, cho dù là Ma tu mạnh nhất bí pháp cũng không thể cứu được tính mạng của hắn.

“Ngươi… con mẹ nó…so với…chúng ta còn độc hơn.”

Hoàng Hồng tay cầm kiếm của Lý Thiên Nhất.



Lý Thiên Nhất thu kiếm lại, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Một đám phế vật, chẳng có chút màu sắc gì cả.”

Hoàng Hồng này cũng không đáng kể, tưởng rằng pháp thuật của mình có thể mê hoặc Lý Thiên Nhất. Đương nhiên nếu hắn biết Lý Thiên Nhất là ai đã không tới mức khinh địch như vậy, đáng tiếc thế giới này còn không có hối hận đan.

Lý Thiên Nhất cảm thấy nhàm chán, thật phải đi tìm sao, bằng không bị người khác giết sạch rồi thì khó có cơ hội luyện kiếm.

Có một số ma tu đã lầm, kiếm pháp của Lý gia thời điểm luận bàn không thể phát huy hết thực lực. Lý Tu Văn là sát tinh trong mắt ma tu và tà tu, cũng không phải là một vị Lý tổ sư ôn hòa trong mắt các đệ tử.

Lý Thiên Nhất vội vàng đi tìm ma tu, những người khác lại không may mắn như vậy.

Cho dù là Minh Nhân cũng sát thương ba đệ tử ma tu sau khi lao ra khỏi vòng vây. Đương nhiên Minh Nhân càng thong dong, hắn không muốn giằng co, mà muốn mau chóng tìm các sư đệ khác.

Lý Thiên Nhất bá đạo và hùng mạnh, hiển hiện không sót chút nào trong thời điểm này.

Liễu Mi và Chu Khiêm vẻ mặt cay đắng, hai người muốn phá vây, kết quả không một ai chạy thoát. Tất cả đều bị bắt giữ, vài đệ tử Ma Tu nhìn bộ dạng Liễu Mi mà hận không thể nuốt vào một ngụm.

Tuy rằng một đám nước miếng chảy ra cả rồi, nhưng cũng không dám vọng động. Những đồ ăn này đều là của sư tôn, sư tổn hưởng dụng xong mới phân cho bọn hắn. Cho dù là có khát vọng hơn nữa cũng không dám đi trước sư tôn.

“Lần này thích thú rồi, vốn tưởng rằng chúng ta không được gì, ai ngờ lại có một!”

“Ha ha, sư tôn lão nhân nha thích hai, có đôi có cặp là may mắn, nhiều thêm một thì lợi cho chúng ta rồi.”

Ma tu nói, khiến Liễu Mi sắc mặt tái nhợt, ngay cả tâm tự sát cũng có. Nhưng thân thể bị hạ chú trói buộc vài vòng. Không biết những người này có phải cố ý hay không, nhưng những nơi bị trói đặc biệt rõ ràng.

“Cô bé này dáng người thật sự ngon lành.”

“Nghe nói, bắt được hai cũng không tồi, cô bé Thánh Tu tuy rằng công phu kém, nhưng nguyên lực tinh thuần, thích hợp thái âm bổ dương nhất!”

Một đám người không ngừng quét mắt Liễu Mi, Chu Khiêm thì tận mọi khả năng làm mình bình tĩnh lại, nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Tới nơi, Liễu Mi và Chu Khiêm mới phát hiện ra không phải chỉ có bọn họ xui xẻo nhất. Linh Ẩn Đường cũng có ba người bị bắt.

Trong đó nam đệ tử bị thương rất nặng, nhưng đám đệ tử ma tu trông giữ căn bản không thèm để ý. Chỉ cần không chết ngay, sẽ không kém, dù sao cũng là đồ ăn, nhưng thật ra có hai vị mỹ nữ, chỉ có chút vết thương nhẹ, thần sắc sợ hãi.

Liễu Mi vốn đang rất sợ hãi, nhưng không biết tại sao bỗng nhiên phát hiện ra lá gan của mình cũng không có nhỏ như mình tưởng. Nhìn sang bên cạnh, Chu Khiêm dường như cũng rất điềm tĩnh.

Bên ngoài rít gào một trận, đám ma tu đang trò chuyện vui vẻ trong phòng bỗng nhiên sắc mặt đại biến, đều chạy ra ngoài.

“Chư vị, ngàn lần bình tĩnh, đám người Vương Mãnh khẳng định sẽ tới cứu chúng ta!” Chu Khiêm lần nữa thở ra nhẹ nhàng nói.

Hai nữ đệ tử Linh Ẩn Đường chỉ có khóc, Chu Khiêm bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Liễu Mi sắc mặt tái nhợt nhưng coi như vẫn bình thường nói: “Sư tỷ, ngàn vạn lần đừng kích động, mọi sự phải bình tĩnh.”

Liễu Mi cắn răng nói: “Nếu ta không đợi được, giúp ta mang một câu cho mập mạp.”