Thánh Địa Vùi Thây

Chương 82



“Aaa! Chết tiệt!”
Tôi ném mạnh ba lô, tay trần nện liên tiếp lên mặt đất. Hốc mắt tôi bắt đầu cay xè, cơn uất ức dâng cao vút khiến nỗi đau thể xác chẳng còn là gì cả.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
Tôi vừa gào vừa lảo đảo đứng dậy chạy về phía cầu thang. Trong đầu tôi không có suy nghĩ nào ra hồn, chỉ cảm thấy nhất định phải thay đổi khốn cảnh. Nhưng tôi có thể làm gì đây? Nhóm Hai Tý đã sớm đi rồi, tôi biết đuổi theo tìm họ ở đâu?
Tôi chạy qua tầng hai nơi chúng tôi nghỉ tạm, mọi thứ đều đã được thu dọn sạch sẽ. Tôi nhìn xuống tầng một, thấy bên dưới tối om, tôi vội bật đèn pin rồi chạy xuống, mới phát hiện nơi đây căn bản không có lối thông ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Đoạn cầu thang dài gấp rưỡi so với từ tầng hai đi lên mái, chứng tỏ chiều cao tầng này phải gấp rưỡi tầng hai, chẳng có cửa sổ hay ô thoáng, thảo nào tối đến thế. Đèn pin của tôi chiếu bốn góc, thấy trên tường toàn là những hình vẽ tương tự trong hang ăn thịt lúc trước, nhưng nội dung có hơi khác. Rốt cuộc khác ở điểm nào thì với tinh thần bây giờ, tôi không thể đưa ra nhận xét được.
Ở giữa sàn có một kiến trúc đắp bồi nhô lên, hình dáng tương tự miệng giếng. Tôi đứng từ xa khua đèn, chiếu thấy vách đất nhưng không chiếu được bên trong miệng. Tôi tiến lại gần hơn, thay đổi vị trí, vẫn chẳng thấy gì. Không, miêu tả chính xác hơn thì hẳn giống như đang nhìn vào lỗ đen vũ trụ vậy, quá tà môn.
Đặt vào bình thường chắc tôi sẽ sợ, có khi còn chần chừ trên cầu thang không dám xuống. Nhưng giờ tôi cuống lắm rồi, chẳng hề do dự mà nhảy mấy bước đến bên miệng giếng đen. Trong môi trường kín như bưng ở tầng một thì chỉ có mỗi nơi đó là giống “lối đi”.
Bên trong rất tối, tối đến nỗi tôi còn chẳng biết là có “bên trong” thật hay không. Cảm giác cái màu đen này như rất gần mình, lại cũng rất xa mình.
— QUẢNG CÁO —

Tôi vươn tay khua khoắng thử, đúng là có một khoảng không thật. Tôi định tìm viên sỏi vứt xuống thăm dò, nhưng mặt sàn ở đây sạch sẽ khác thường, chẳng vương một viên sỏi nào. Thế là tôi móc luôn quả trứng chim vừa nhặt thảy vào trong miệng giếng.
Đèn pin của tôi vậy mà chiếu được quả trứng chim, quả thật bất ngờ. Tôi nhìn theo thấy nó nhỏ dần rồi mất hút mà không hề có âm thanh vọng lại.
Đây có thể là lối đi, cũng có thể không phải, nhưng dù nó là gì tôi cũng chẳng dám nhảy xuống.
Đầu tôi bắt đầu choáng váng, những vết trầy xước trên người nóng rát bất thường, tính thời gian thì cũng khoảng mười lăm phút kể từ khi bị cắn, chắc độc phát đến nơi rồi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng lắm nhưng vẫn có chút chưa muốn bỏ cuộc. Vậy là tôi ngồi tựa vào thành giếng, khua đèn pin tìm kiếm lần nữa.
— QUẢNG CÁO —

Đèn của tôi khua tới trần nhà, soi ngay phải một mặt người.