Thanh Ảnh

Chương 7: Ôm bánh bao thứ mười



Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

"Ưm... Ư... Ưm..." Thanh Thương không hề kiềm chế, lớn mật chuyển động. Qua làn sương, y thấy khuôn mặt Lạc Thừa Ảnh phiếm hồng nhưng vẫn thiếu kiên nhẫn như cũ, càng không cam tâm. Chẳng lẽ mình không có cách nào khiến giáo chủ vui vẻ sao? Nhìn hạ thể không hề có động tĩnh gì của giáo chủ, ai... Nơi cấm địa đó vĩnh viễn mình cũng không thể đụng vào!

Cận thị tiền nhiệm đã từng dạy mình, mặc dù là sinh hoạt vợ chồng, nhưng cũng không thể để giáo chủ hoàn toàn nhập tâm vào đó, càng không thể giúp giáo chủ động tình. Tu luyện Ngô Thiên Quyết tiêu hao sức lực rất lớn, nếu để giáo chủ cũng tiết ra, chẳng phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao? Huống hồ, nếu để giáo chủ động tình... Ha ha... Giáo chủ há sẽ động tình...

"Thanh Thương... Nhẹ... Nhẹ một chút!" Thanh Thương ở bên trong phóng túng như vậy, Lạc Thừa Ảnh có chút không chịu nổi. Trước kia cho dù cũng rất khó chịu, nhưng vẫn còn nhịn được, thế nhưng lần này... hắn cảm thấy rõ rệt Thanh Thương không giống mọi ngày, tựa như... Cực kì ra sức... Tựa như... Đang phát tiết cái gì. Tạm không nghĩ vì sao Thanh Thương lại như vậy, thế nhưng loại va chạm mãnh liệt này, chính mình không biết làm sao để xoa dịu, nơi đó... Đau quá, cả người đều không thoải mái.

Thanh Thương làm như không nghe thấy, hạ thân không thả chậm bao nhiêu, chỉ lấy tay giữ lấy những sợi tóc vương vãi của Lạc Thừa Ảnh, trong giọng nói có chút nôn nóng: "Giáo chủ... Lập tức liền... Ừm... tốt rồi..."

Người này vẫn đáng để tin tưởng, câu "lập tức tốt" vừa nói chưa lâu lắm, Thanh Thương liền đè nén rên lên một tiếng, tinh hoa đều bắn bên trong Lạc Thừa Ảnh, y cũng trong nháy mắt buông lỏng. Thanh Thương chống đỡ nửa cơ thể thở hổn hển, không dám để toàn thân đè xuống. Phân thân còn chưa rút ra, Thanh Thương đang nghỉ ngơi một lát để tiếp tục cuộc công kích khác, nhưng mà lúc này, Lạc Thừa Ảnh mặt mũi tràn đầy mệt mỏi đã mở miệng trước: "Đêm nay, đủ rồi..."

Nghe lời này, Thanh Thương hoàn toàn sững sờ. Lạc Thừa Ảnh cũng cảm thấy được, "Bản tọa... Rất mệt mỏi..."

"Vâng... Thuộc hạ tuân mệnh..." Không biết là không muốn hay là thất vọng, Thanh Thương lặng im một hồi, từ trong cơ thể của Lạc Thừa Ảnh lui ra. Từ trên giường xuống, giúp Lạc Thừa Ảnh thanh lý xong, chỉnh đốn giường chiếu, để Lạc Thừa Ảnh nghỉ ngơi. Sau đó mới bắt đầu chỉnh lí lại mình, trong suốt cả quá trình, y không sao lơ đi được một thân dục hỏa chưa lui, cứ lẻ loi đứng thẳng ở đó, tội nghiệp như muốn khẩn cầu điều gì, Lạc Thừa Ảnh lại làm như không thấy. Xem ra, đêm nay trở về lại phải tự mình giải quyết...

Liếc mắt một cái nhìn Lạc Thừa Ảnh thật sâu, đôi mắt trong suốt ấy vẫn nhắm chặt, không muốn cho mình lấy một ánh nhìn.

Vào trang chủ 3t.wordpress.com chuyên sinh tử văn/mpreg, để có cập nhật sớm nhất và chia sẻ buồn vui của bạn về bộ truyện đang đọc nhé. ^^–

Âm thầm thở dài một hơi, "Giáo chủ ngài nghỉ ngơi thật tốt, thuộc hạ cáo lui." Trong lời nói mặc dù có chút chua sót, nhưng vẫn không lộ ra rõ ràng. Không biết giáo chủ có nghe ra được hay không...

Không đợi hắn trả lời, cũng biết hắn sẽ không trả lời. Thanh Thương ra khỏi tẩm thất, ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh trăng lại đẹp đến mức thê lương...

Ba ngày một lần độ tinh lại bắt đầu, lại như rơi vào vòng luân hồi không có kết quả, không dứt ra được. Y không muốn chiếm hữu hắn như vậy, vào lúc y không nơi nương tựa, được nghe hắn đánh đàn, cùng hắn múa kiếm vô cùng khoái lạc. Không như mình, trớ trêu thay lại là cận thị của giáo chủ...

Gần đây không rõ là tại sao, tinh thần ngày càng không tập trung, cũng khó trách Lạc Thừa Ảnh lại không hài lòng, cũng đến hai ba tháng, Lạc Thừa Ảnh bình thường vốn không nói nhiều cũng phải nhắc nhở y vài câu, cứ tiếp tục như vậy, sợ là không được... Ít nhất hiện tại giáo chủ vẫn cần mình. Mình sẽ vì hắn mà cố gắng hết lòng!

Mãi đến một đêm sau khi độ tinh kết thúc, Lạc Thừa Ảnh nói một câu, đưa Thanh Thương rơi xuống địa ngục.

"Thanh Thương, ba ngày sau, chuẩn bị Lưu Ly."

Ngữ khí mệnh lệnh, không chất chứa nghi vấn.

Bất đắc dĩ, không còn cách nào khác, Thanh Thương vén áo quỳ xuống: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Chuẩn bị Lưu Ly, một lần cuối cùng. Mười năm trôi qua, cuối cùng ngày này cũng tới, càng ngày càng gần. Lạc Thừa Ảnh có lẽ cả đời cũng sẽ không bị tình cảm chi phối, như vậy quả là phúc khí, vậy mình cũng tình nguyện cắt đứt tình ý này. Bất đắc dĩ cười cười, chén Lưu Ly cầm trong tay không hề giống như chén thuốc mà là một chất lỏng trong suốt, mấy ngày này y không hề giống mọi khi, nhưng hắn lại không biết nguyên nhân vì sao. Lạc Thừa Ảnh đối với tình cảm mà nói, thật sự đơn thuần như trang giấy trắng...Nhận lấy chén không từ tay Lạc Thừa Ảnh, y cũng chẳng biết nói gì, như thường lệ cởi quần áo lên giường, bắt đầu làm tình với Lạc Thừa Ảnh. Cũng không biết nói sao, nếu ân ái cũng có thể coi là một nhiệm vụ, thì tình yêu của mình là cái gì?

Thanh Thương đêm đó cùng Lạc Thừa Ảnh cố gắng vì hài tử thứ mười, hai tháng sau, y chứng kiến Lạc Thừa Ảnh nôn mửa, cuối cùng cũng đã thành công rồi. Y vỗ nhẹ thân thể có chút run rẩy của hắn, không giống lần đầu tiên biết tin Lạc Thừa Ảnh mang thai y vô cùng mừng rỡ vì được làm cha, giờ phút này, trong lòng y lại tràn đầy chua chát. Trong vòng mấy tháng nữa, Lạc Thừa Ảnh lại phải bắt đầu quá trình thai nghén vất vả, thế nhưng bọn họ... Thế nhưng hài tử của bọn họ... Những sinh mệnh được thai nghén này... Tình yêu ư... Không, kết tinh tình yêu này hẳn phải được coi như sự tiến triển trong võ công của con người lạnh lùng kia. Ngay chính Lạc Thừa Ảnh cũng... không hề cảm thấy hài tử với Thanh Thương có bất cứ quan hệ gì khác...

Y cái gì cũng có thể chịu đựng, y đã chịu đựng mười năm, tại thời điểm mấu chốt nhất của Lạc Thừa Ảnh, bất mãn trong lòng cùng với sự thương tâm khổ sở điên cuồng nảy sinh. Y rốt cuộc nhận ra, y đối với hắn, là yêu đến thảm rồi.

Đợi thân thể Lạc Thừa Ảnh bình phục, một mình Thanh Thương ra khỏi Thí Kiếm Các, vòng vo mấy vòng, bất tri bất giác liền đi tới một nơi trong giáo gọi là Sơ Niên Uyển, đây là nơi sinh sống của những hài tử được giáo chủ sinh hạ, có sư phó chuyên dạy chúng văn học võ công. Sau khi chọn ra được một giáo chủ tân nhiệm, chín người còn lại liền trở thành cửu đại hộ pháp của thánh giáo.

"Thanh Thương công tử, hôm nay thế nào lại đến đây?"

"Ừm, không có chuyện gì liền tới xem một chút."

Người nơi này đều biết Thanh Thương, bởi vì y là cận thị giáo chủ, tuy trên danh nghĩa không có quyền lợi, nhưng lại là người thân cận nhất bên cạnh giáo chủ, thân phận đương nhiên cũng không phải tầm thường. Lúc này, bên trong Sơ Niên Uyển, các lão sư đang giảng bài cho các thiếu chủ, bởi mười năm qua Lạc Thừa Ảnh không ngừng mang thai rồi sinh con, cho nên đứa nhỏ lớn nhất năm nay mới chỉ mười tuổi, mỗi đứa bé chỉ chênh nhau một tuổi, đứa nhỏ nhất tất nhiên mới sinh không lâu. Bởi vậy, đó là khóa học cho hài tử bốn tuổi trở lên, mỗi người có tiến độ khác nhau, đều có sư phó thích hợp để dạy bảo.

Thanh Thương cũng không quấy rầy bọn họ, đứng ngoài cửa nhìn, nhìn hài tử của mình, đứa đang học chữ, đứa làm thơ lắc lư cái đầu nhỏ, bộ dạng tiểu đại nhân kia thật sự là đáng yêu. Xoay tới nhìn một gian ngoài cửa, đứa nhỏ mười tuổi cao giọng trả lời từng vấn đề của lão sư, nói là trả lời, không bằng nói là tranh luận. Nghe ngữ khí đứa nhỏ dựa lí lẽ biện luận cùng với phân tích đạo lý rõ ràng, Thanh Thương trong lòng ấm áp, khóe miệng không tự chủ giương lên. Cuối cùng, y tới chỗ nhũ mẫu xem hài tử qua mấy tháng lớn được bao nhiêu. Vật nhỏ đó cũng biết cười rồi... Bản thân ở trong trạch viện thanh tĩnh này, có thể... như người một nhà... cùng nhau ngày qua ngày thì tốt biết mấy...

Nghĩ nghĩ, trong lòng tựa hồ sáng tỏ nhiều điều, lại nghĩ tới hiện tại Lạc Thừa Ảnh đang mang thai đứa con của bọn họ, yêu thương cùng trách nhiệm dâng lên trong lòng y. Vô luận như thế nào, đó cũng là hài tử chung của hai người bọn họ, dù là ai cũng không thể thay đổi được quan hệ này. Thanh Thương thầm hạ quyết tâm, siết chặt nắm đấm: "Thừa Ảnh, ngươi không biết yêu, ta liền dùng thời gian còn lại này để dạy ngươi hiểu! Thừa Ảnh, ta phải có được ngươi, cả một đời!"