Thanh Ảnh

Chương 6:Chuẩn bị ôm bánh bao thứ mười



Editor: Trang Kiều

Beta: Mều Chan, Raph

Trong bữa ăn không hề có tiếng nói chuyện, hai người chỉ chuyên tâm dùng cơm. Thanh Thương mặc dù không câu nệ, nhưng cũng chỉ ăn một chút. Lạc Thừa Ảnh trước giờ đều không khách sáo với hắn, cũng không cần thiết phải như vậy, thấy hắn ăn ít cũng không hỏi thăm quan tâm, những vấn đề tinh tế trong chuyện tình cảm như thế này đối với y mà nói, đúng là có chút xa vời. Nhưng sau đó, Lạc Thừa Ảnh dường như nhớ ra cái gì, không chút do dự liền mở miệng.

"Thanh Thương, bản tọa đã luyện thành Ngô Thiên Quyết tầng thứ chín."

"Thuộc hạ chúc mừng giáo chủ." Nghe được lời này, Thanh Thương trong lòng co rút mãnh liệt. Ngoài miệng nói lời chúc mừng, nhưng trong lòng một chút vui vẻ cũng không có. Tầng thứ chín luyện thành có nghĩa là... lập tức bắt đầu muốn tu luyện tầng cuối cùng...Quả nhiên, chưa để Thanh Thương nghĩ xong, Lạc Thừa Ảnh nói tiếp, "Bổn tọa quyết định, bắt đầu từ ngày mai tu luyện tầng thứ mười, ngươi chuẩn bị một chút, tối ngày mai bắt đầu độ tinh."

Thanh Thương tay trái bưng bát run rẩy, thìa cùng bát cơm va vào nhau phát ra tiếng "keng keng", Thanh Thương ảo não nhanh chóng khắc chế chính mình, nhưng một loạt biến hóa rất nhỏ này lại không qua được mắt Lạc Thừa Ảnh.

"Làm sao? Ngươi không muốn?" Lạc Thừa Ảnh ngữ khí không đổi, xưa nay hỏi đều trực tiếp như vậy, một chút cũng không nể mặt. Thanh Thương lập tức buông chén cơm quỳ gối xuống, "Thuộc hạ không dám. Chỉ là giáo chủ vừa mới luyện thành tầng thứ chín, cách lần sinh sản trước cũng chỉ một tháng, nghỉ ngơi chưa đầy đủ, thuộc hạ lo lắng thân thể giáo chủ sẽ không chịu nổi."

Thanh Thương nói vô cùng khẩn thiết, Lạc Thừa Ảnh cũng là người biết lí lẽ, y biết rõ tu luyện Ngô Thiên Quyết công lực càng cao, độ khó lại càng lớn. Bởi vậy, lo lắng của Thanh Thương là hoàn toàn hợp tình hợp lí, chính bản thân y cũng không phải chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Trước đó tu luyện một mạch mà lại thành công(qt: nhất khí a thành) khiến y thừa thắng xông lên, nhưng cũng không thể cứ cố gắng như vậy được. Nhưng giờ, lấy tình trạng của mình, đối phó với những vấn đề này cũng coi như đủ sức. Chuyện Thanh Thương và mình lo lắng, chỉ cần khi luyện công cẩn thận chú ý, sẽ không có vấn đề lớn. Hạ quyết tâm, tự nhiên lời nói cũng mang theo khí thế không thể lay động.

"Chuyện này, bổn tọa tự có cân nhắc, ngươi không cần quá lo lắng. Đứng lên đi, dùng hết cơm rồi nghỉ ngơi một chút, rồi cùng bản tọa luyện kiếm."

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Lời nói đến mức như vậy, mà y lại không cho Thanh Thương một chút an ủi nào. Thôi, thân phận của mình đã định trước chỉ có thể là nghe giáo chủ nói gì làm nấy.

"Thanh Thương, tâm trạng ngươi hôm nay rất không ổn định." Lạc Thừa Ảnh thu trường kiếm trong tay, lạnh lùng nói, lại ẩn ẩn có chút tức giận. Thanh Thương thầm nghĩ: mình trong chốc lát hốt hoảng dẫn tới sơ sẩy không đáng có, không chuyên tâm như thế, cũng khó trách giáo chủ tức giận. Sau đó y thu kiếm quỳ xuống: "Thuộc hạ biết tội." Lạc Thừa Ảnh không nói gì, sau một lúc lâu, tựa hồ ngầm thở dài một hơi. Vung tay lên: "Được rồi, những ngày này ngươi cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ đi, đừng quên chuyện đêm mai." Nói xong, Lạc Thừa Ảnh tự vào tẩm thất nghỉ ngơi. Chỉ để lại Thanh Thương một người một tay đỡ trụ kiếm, có chút run run, thật lâu cũng không đứng dậy...

Thời gian một ngày, nhanh như vậy đã trôi qua...

Ánh trăng chiếu rọi, Thanh Thương đi vào tẩm thất của Lạc Thừa Ảnh, không khỏi siết chặt nắm đấm, vén vạt áo quỳ xuống. "Thuộc hạ tham kiến giáo chủ."

"Vào đi." Vừa dứt lời, hai cánh cửa mở ra, Thanh Thương chậm rãi đi vào, Lạc Thừa Ảnh đang ngồi trên giường, hoặc là nói, y đang đợi hắn. Nâng mắt nhìn lên, Lạc Thừa Ảnh chỉ choàng một kiện sa y mỏng màu trắng, cũng không biết là thuận tiện cho ai... Thanh Thương đi đến trước cửa sổ, nhìn biểu tình bình tĩnh hai mắt nhắm lại của Lạc Thừa Ảnh, đáy lòng nổi lên một chút tự giễu: thật chưa thấy qua ai lúc này mà còn có thể bình thản (qt: lão tăng nhập định) như vậy...

Chậm rãi cởi bỏ từng kiện áo treo lên giá y, Thanh Thương ngồi xuống bên cạnh. Lạc Thừa Ảnh gần ngay trước mắt, lại như một tòa núi băng, xa không thể chạm. Một tay đỡ lấy eo y nhẹ nhàng thả xuống giường, nhìn khuôn mặt không chút phòng bị cũng không hề có chút phản ứng, trong lòng Thanh Thương đau đớn: từ trước đến nay không hay, cùng người mình thương yêu một chỗ, vậy mà cũng sẽ đau lòng... Từng lớp lụa trắng buông xuống cũng không dậy nổi bất cứ tác dụng gì, nụ hôn nhỏ vụn đồng thời rơi xuống cần cổ thon dài của Lạc Thừa Ảnh. Thanh Thương chỉ chăm chú hôn, hôn, hai tay bảo hộ Lạc Thừa Ảnh ôm vào lòng, nhưng không thể có quá nhiều động tác, hết thảy đều là dựa theo quy định mà tiến hành. Bởi vì, dù có là cận thị, cũng tuyệt đối không thể khinh nhờn giáo chủ!

Người chính mình luôn tâm tâm niệm niệm không hề phòng bị nằm trong lòng, Thừa Ảnh, ta đã nhiều lần muốn gọi tên ngươi, nhưng ta không thể; nhiều lúc không nhẫn nhịn muốn yêu ngươi, nhưng ta không thể; nhiều lúc ta nghĩ muốn cùng ngươi trải qua những đêm ân ái triền miên, nhưng ta không thể! Ta cả đời này cũng không thể! Thừa Ảnh, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều như thế nào không? Ngươi có biết, ta nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ không?...

Rốt cuộc cũng không thể bỏ qua thứ gì đó trên người mình đã trở nên cứng rắn, Thanh Thương cúi người, tách hai chân Lạc Thừa Ảnh, y cũng thuận theo co lại hai chân, thuận tiện cho Thanh Thương tiến vào. Không muốn lại phân tâm suy nghĩ loạn thất bát tao, chỉ muốn cho giáo chủ có giây phút tốt đẹp nhất, đây cũng là bổn sự của y. Đưa tay lấy chiếc bình nhỏ màu tím dưới ám cách cuối giường, mở nắp bình, ngón tay quệt lấy lượng lớn cao dược, một tay nâng eo Lạc thừa Ảnh, tay có cao dược đưa đến phía sau Lạc Thừa Ảnh, cẩn thận khai phá. Thủ pháp của Thanh Thương vô cùng dịu dàng và chậm chạp, thế nhưng Lạc Thừa Ảnh vẫn có chút khó chịu nhíu mày. Lúc này trong lòng Thanh Thương có chút đau xót, bọn họ làm chuyện này mười năm, Lạc Thừa Ảnh từ trước đến nay đều như vậy tâm không tạp niệm lãnh tĩnh tựa băng sơn, có dược vật tốt nhất, sao hắn lại không phản ứng cho được, hơn nữa Lạc Thừa Ảnh lại có chút không tự nhiên, khiến cho huyệt động phía sau co rút. Đây thật sự là...

Mười năm, đều là như thế này...

Thanh Thương trong lòng oán thầm, nhưng lại cái gì cũng không nói, động tác cũng thả chậm, từng chút một kiên nhẫn khuếch trương. Còn tiếp tục như vậy nữa, y cũng sắp nhịn không được. Liều mạng xem nhẹ chỗ đã phát đau, hiện tại chỉ có thể tập trung tinh thần lên người Lạc Thừa Ảnh. Không còn cách nào khác, một tay nhàn rỗi bắt đầu vuốt ve trên đầu vai, lưng, để giúp hắn bớt khó chịu, nhưng cũng chỉ giới hạn tại địa phương này, an ủi qua loa như vậy, y cũng không cảm thấy gì, chỉ khổ hắn. Cũng may, cuối cùng cũng không phí công, cố gắng hồi lâu rốt cuộc đem ba ngón tay toàn bộ đưa vào.

"Ưm..." Ngón tay rút ra, Lạc Thừa Ảnh vô thức rên rỉ một tiếng, Thanh Thương giống như ý thức được cái gì, lấy tay mở hai chân của người dưới thân ra một chút, hơi chuyển thân, thứ cứng rắn ở bụng dưới chống đỡ trước cửa huyệt. Sau đó mấp máy đôi môi khô khốc, thanh âm khàn khàn trầm thấp lên tiếng: " Giáo chủ, thuộc hạ phải... tiến vào."

Lạc Thừa Ảnh tùy ý gật đầu, Thanh Thương chậm rãi đẩy vào, đồng thời chú ý chặt chẽ đến biến hóa của Lạc Thừa Ảnh. Thân thể giáo chủ vừa mới tĩnh dưỡng, lại vừa mới sinh, không thể quá nhanh, giáo chủ sẽ chịu không nổi...

"A..." Mới tiến vào một chút, Thanh Thương được bao vây trong một nơi ấm áp nóng ướt khiến đầu có chút mê muội nhưng vẫn phải kìm chế chính bản thân mình bình tĩnh, dù sao bây giờ giáo chủ còn phải dựa vào mình. Rốt cục cũng đưa được toàn bộ đi vào, Lạc Thừa Ảnh nhắm hai mắt, hai tay siết chặt ga giường. Lòng Thanh Thương chợt lạnh: mình đã ôn nhu như vậy, mà... vẫn còn đau sao...

Âm thầm hít sâu một hơi, Thanh Thương chậm rãi ma sát vật dưới thân.Mặc dù lúc này hai người đều không muốn, Thanh Thương vẫn ở trong cơ thể y tiếp tục bành trướng, ai bảo người trước mắt này là Lạc Thừa Ảnh cơ chứ... Chỉ thấy y dường như không biết điều cử động thân thể, muốn tìm một tư thế thoải mái nhất, vội cắn môi dưới, lông mày nhăn lại một chỗ, vô cùng khó chịu. Thanh Thương nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng không khỏi ảo não, thầm mắng mình, quả nhiên là lo lắng nhiều, mình lo trước lo sau không chú tâm làm mới có thể khiến giáo chủ không thoải mái. Bỗng nhiên phía sau Lạc Thừa Ảnh co rút lại, Thanh Thương hung hăng bị kẹp lấy, giật mình. Cuối cùng hạ quyết định, không lo lắng nhiều như vậy nữa, phóng túng thân thể mình, mạnh mẽ chạy nước rút.