Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu Manh

Chương 80: Cô sợ cái gì?



Cô tin tưởng hắn thật là có thể làm ra chuyện này, loại người máu lạnh như ma cà rồng có chuyện gì mà làm không được?! Nhưng mà trong lòng khó tránh khỏi tức giận bất bình……

Cô thật ghét bị hắn gây khó dễ giống như nắm mì vắt bị hắn đùa bỡn,cô tên là Nguyễn Miên Miên nhưng mà cũng không phải loại người ta vuốt ve như đóa hoa……

Lam Dạ Ảnh đắc ý nhíu mày,cô gái này…… Coi như là biết điều nhưng vẻ mặt bất mãn của cô thật đúng là thú vị, xem ra trong lòng rất là khó chịu đây……

Việc của hôm nay coi như là trả lại việc ngày hôm qua cô hất mì lên mặt hắn……

Cô gái này quả nhiên là cần phải cho biết tay, bằng không cô ta thật là có thể giẫm trên đầu người khác…… Hắn nhíu mày xấu xa đi đến ôm bả vai của cô nói:“Đi thôi……”

Nguyễn Miên Miên tức giận bất bình trừng mắt liếc hắn một cái, tắt máy tính, yếu ớt nói:“Đi làm thì được nhưng tôi không muốn cùng Lam tổng có quan hệ mờ ám,cũng không muốn làm trợ lý hay thư ký,tôi muốn làm ở bộ phận nghiệp vụ thôi……”

Lam Dạ Ảnh nhíu nhíu mày,“Bộ phận nghiệp vụ?!”

Cô gái này…… Hay là không muốn ở bên cạnh mình?! Nhưng cô cũng không đồng ý đứng bên cạnh Lam Dạ Hiên,……Trong lòng cô không thiên vị ai…

Nhưng nếu hắn và cô thật có quan hệ, còn không muốn canh chừng cô sao?! Hắn làm sao có thể thất bại dưới tay Lam Dạ Hiên.

“A,bằng không tôi sẽ không trở về, anh muốn kiện thì kiện đi,ngồi tù tôi cũng không sợ……” Nguyễn Miên Miên hiên ngang lẫm liệt nói xong.

Mẹ ơi……

Lam Dạ Ảnh đột nhiên nở nụ cười,cô gái này đối với mình thật sự là mạnh dạn nha, cũng không hài lòng cách sắp xếp của hắn, như vậy rất tốt……

Tính cách của cô,ngoài mặt có chút yếu ớt thoạt nhìn dễ ăn hiếp, nhưng mà, cô rất biết trả giá nha,thú vị…..

“Được, tôi sẽ điều cô về bộ phận nghiệp vụ, nhưng……” Lam Dạ Ảnh cũng không muốn cô ra rời tầm mắt của mình xa quá,“Nếu cô không thể làm tốt, một tháng sau, phải về bên người tôi……”

Nguyễn Miên Miên do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu.

Làm việc bên đó, vốn là xem về thành tích ……

Lam Dạ Ảnh đột nhiên kéo cô vào trong lòng mình, trầm thấp hỏi:“Cô đang sợ cái gì? Sợ cùng tôi ở chung một chỗ lâu quá sẽ phát sinh tình cảm sao?Cho nên mới muốn trốn chạy khỏi tôi sao?”

Giọng nói dịu dàng mang theo từ tính còn rất êm tai.

Nguyễn Miên Miên bừng tỉnh sau đó lập tức giãy, sắc mặt có chút mất tự nhiên đỏ hồng.