Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 9: Cả lớp cùng có một suy nghĩ



***

Giọng Thời Bất Phàm không lớn cũng không nhỏ, khí phách thiếu niên tràn đầy, Quý Diễm Bình cảm thán trong lòng tuổi trẻ thật tuyệt vời, sau đó phạt hắn chạy mười vòng quanh sân thể dục.

Thời Bất Phàm cũng không có ý kiến gì.

Nhưng phía sau bỗng truyền đến âm thanh: "Đầu cậu ấy đang bị thương... Không thể vận động mạnh được."

Quý Diễn Bình vừa quay lại liền nhìn thấy ánh mắt khiếp đảm của Chân Nguyên Bạch, cậu chưa từng phản bác lại giáo viên, bình thường gặp mấy chuyện thế này của Thời Bất Phàm cũng đều trốn rất xa, thế mà hôm nay lại chủ động nói hộ cho Thời Bất Phàm, thật sự dọa Quý Diễm Bình giật mình.

Nhưng những gì cậu nói cũng là sự thật, Quý Diễm Bình chỉ muốn dạy cho Thời Bất Phàm một bài học chứ cũng không phải muốn cái mạng nhỏ của hắn, liền nói: "Thế thì phạt đứng, hai tiết học."

"Sắp vào học rồi, em mau về lớp đi." Cô nói xong thì đang định đi, kết quả Chân Nguyên Bạch lại do do dự dự, cẩn thận đi đến bên cạnh Thời Bất Phàm: "Cậu ấy mang cơm vào trường... Em cũng ăn."

Hai con ngươi trong mắt Thời Bất Phàm lóe lên, khóe miệng không nhịn được cong lên, vui không chịu nổi,

Mí mắt Quý Diễm Bình nhảy lên một cái: "Em cũng tham gia?"

Tuy không trèo tường ra ngoài cùng, nhưng ăn cũng không ít đâu, cũng coi như cùng tham gia nhỉ?

Chân Nguyên Bạch vô cùng khẩn trương gật gật đầu: "Em, em mấy ngày nay không đến nhà ăn ăn cơm... Em ăn mấy món mà cậu ấy mua."

Được.

Quý Diễm Bình hiểu rồi, cô không nhịn được oán hận trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm, còn chưa kịp nghĩ xem giải quyết học sinh ưu tú này thế nào thì Lương Trọc lại chạy đến: "Chân Nguyên Bạch, sao em lại ở đây? Sao không mau vào lớp đi học đi?"

Sau giây phút vui vẻ ngắn ngủi, Thời Bất Phàm cũng nhẹ giọng nói: "Cậu không cần giúp tôi, tôi không sao đâu."

Chân Nguyên Bạch căn bản không nghe hắn nói cái gì, cậu lúc này thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn hai vị giáo viên: "Em, em cũng sai, em nên bị phạt cùng cậu ấy."

Lúc ăn, Chân Nguyên Bạch cũng không nghĩ đến việc sẽ xảy ra tình huống này, ăn xong mới thấy hối hận, nhưng cậu cũng không thể để Thời Bất Phàm chịu phạt một mình được, tuy bây giờ đang đứng trên sân thể dục nhưng cứ như đứng trên chảo dầu vậy, mặt cậu đỏ bừng, trong lòng cảm giác xấu hổ không thể kiềm chế lan dần ra.

Lương Trọc cũng sững sờ luôn, ông tức giận đến mức mỡ trên cằm cũng run lên, vẻ mặt không thể tin nổi, há mồm thét lên: "Một học sinh ngoan như em cùng Thời Bất Phàm...."

Quý Diễm Bình kịp thời kéo ông lại, cô liếc nhìn Chân Nguyên Bạch đang xấu hổ, nói: "Được, nếu Chân Nguyên Bạch muốn cũng chịu tội với em thì hai đứa cùng chịu phạt, đứng một tiết đi."

Bây giờ là cuối thu mát mẻ, ánh nắng không quá gay gắt nhưng cũng không thể nói là dễ chịu được, Chân Nguyên Bạch lẳng lặng cúi đầu đứng bên cạnh hắn, ngón tay trắng như tuyết nắm lại trong tay áo, lông mi rũ xuống, không nói lời nào.

Chuông vào học vang lên, những thiếu niên đang chơi bóng trên sân chạy về phía tòa nhà dạy học, có người đi ngang qua cách họ không xa, cảm thấy mới lạ mà thảo luận: "Sao Chân Nguyên Bạch cũng bị phạt đứng thế?"

"Mẹ kiếp, giờ cậu ta với Thời Bất Phàm đúng là ngồi cùng một thuyền rồi à?"

"Chậc chậc, Thời Bất Phàm đúng là trâu bò, kéo được cả thiên sứ xuống địa ngục luôn... Người ta lúc trước rõ ràng là một đứa trẻ ngoan mà."

"Đúng vậy, tiêu đề của báo trường tuần tới có khi là "Vì sao một học sinh gương mẫu lại sa ngã?" đấy, cậu ta lại được lên tiêu đề báo rồi."

Mấy người cùng nhau cười hì hì rồi rời đi, sau đó vẫn có mấy người chạy qua trước mặt họ, tất cả đều nhìn Chân Nguyên Bạch với ánh mắt ngạc nhiên không thể tin nổi."

Thời Bất Phàm dù mất trí nhớ nhưng da mặt vẫn rất dày, hắn nhét tay vào túi, ánh mắt đầy kiêu ngạo giống như không phải đang bị phạt đứng mà đang ngồi trên ngai vàng vậy.

Rất nhanh sau đó sân thể dục không còn ai nữa.

Mặc dù ngoài miệng Thời Bất Phàm bảo Chân Nguyên Bạch nên chăm chỉ học tập, nhưng trong lòng rất vui vẻ khi cậu cùng mình đồng cam cộng khổ, đợi đến lúc sân thể dục không còn ai nữa, hắn xoay qua nhìn Chân Nguyên Bạch, vừa nhìn một cái lập tức sửng sốt.

Đầu Chân Nguyên Bạch vẫn luôn cúi gằm, chóp mũi trắng như tuyết hơi hơi đỏ lên, lọn tóc mái hơi xoăn trên trán rũ xuống chạm mi mắt, một giọt nước không đi qua bên má mà rơi thẳng một đường vuông góc, nện xuống đường chạy màu đỏ trên sân thể dục.

"..."

Bầu không khí bất chợt yên tĩnh lại, trên sân thể dục dường như cả cơn gió cũng không có.

Thời Bất Phàm chạm nhẹ vào cậu: "Nguyên, Nguyên Nguyên?"

Cả đời này Chân Nguyên Bạch chưa bao giờ bị người khác vây xem như thế này, lúc đầu cậu còn yên lặng nhưng bị Thời Bất Phàm gọi một tiếng bỗng nhiên không nhịn nổi nữa, môi mím lại, nước mắt rơi lã chã.

Thời Bất Phàm nhéo nhéo lỗ tai, chân mày cau lại, hắn không thoải mái liếm môi, vươn tay kéo Chân Nguyên Bạch qua: "Thật là, cậu khóc cái gì... Có gì đâu, không phải chỉ là bị phạt đứng thôi sao? Thời Ca cũng đang bị phạt đây này? Đúng không?"



Miệng Chân Nguyên Bạch méo xệch, cậu quay đi không quan tâm đến Thời Bất Phàm, nhưng hắn cũng lập tức đi tới trước mặt cậu, tay với vào trong túi áo sờ sờ, lấy ra một cái kẹo mút Alpenliebe vị dâu: "Đừng khóc nữa, này, cho cậu ăn."

"Cậu vẫn còn nghĩ đến ăn!" Chân Nguyên Bạch nhìn thấy viên kẹo liền tức giận đến nghẹn ngào: "Chúng ta bị phạt đứng là do thèm ăn... thế mà cậu, cậu vẫn..."

Cậu nói không lên lời nữa.

Thật mất mặt.

Cậu sống mười mấy năm trời chưa bao giờ bị phạt đâu, hôm nay không chỉ bị phạt mà còn vì ăn mà bị phạt, lại còn bị phạt cùng "Không thể trêu vào".

Cậu càng nghĩ càng thấy mất mặt, còn sợ chuyện này sẽ truyền ra khắp trường, thậm chí có khả năng đến tai ba mẹ cậu, càng thêm buồn bã, nước mắt cũng không ngăn nổi nữa.

Đúng lúc này, có âm thanh lộn xộn vang lên, là một lớp nào đó đến sân học thể dục, tay Chân Nguyên Bạch như muốn nhũn ra, vội vàng lấy tay lau nước mắt, vô cùng lo lắng.

Thời Bất Phàm nhìn đám học sinh kia, vẻ mặt khó chịu làm giáo viên thể dục vốn muốn đi đến cũng phải lùi lại, mang học sinh đến sân bên khác tập thể dục.

Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua Chân Nguyên Bạch, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy hai góc áo đồng phục, giơ tay kéo lên, chiếc áo sơ mi trắng bên trong cũng vì vậy mà lật lên theo, lộ ra một phần cơ bắp trên eo trong nháy mắt.

Chân Nguyên Bạch chỉ cảm thấy trước mắt hơi tối đi, ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện áo đồng phục vẫn như trước được mặc trên người hắn, chỉ là bị tay hắn giữ trên cao như chiếc ô nhỏ chắn lại ánh nắng mặt trời, cũng che đi tầm mắt nhìn về phía này.

Thiếu niên lại gần cậu hơn, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh che cho cậu, không ai nhìn thấy đâu."

Lông mi ướt nhẹp của Chân Nguyên Bạch hơi động, cậu cúi đầu xuống, ủ rũ nói: "Che rồi thì vẫn có người biết người đang bị phạt là tôi."

Cánh tay Thời Bất Phàm chống áo đồng phục, mày nhíu lại: "Thế thì làm sao bây giờ? Ngày mai cậu có muốn ăn đồ ăn ngon không?"

"Ăn gì mà ăn." Chân Nguyên Bạch lập tức quên ngại, thật sự muốn quỳ lạy hắn luôn, cậu hơi trừng lớn mắt, nói: "Muốn ăn thì mình cậu ăn đi, tôi cũng không dám ăn nữa đâu."

Thời Bất Phàm lập tức cười: "Thông Minh của chúng ta đúng là đồ nhát gan mà."

"Không được gọi tôi bằng tên đấy." Chân Nguyên Bạch lập tức đưa ra kháng nghị: "Tôi tên Chân Nguyên Bạch, không phải Chân Thông Minh."

"Được, Nguyên Bạch, Chân Nguyên Bạch..." Thời Bất Phàm nói thêm: "Tôi vẫn thấy tên kia của cậu hay hơn, cậu xem, cậu tên Thông Minh, tôi tên Bất Phàm, hai chúng ta đúng là trời sinh một cặp mà."

Chân Nguyên Bạch nhíu mày, cậu xoa xoa mũi, rầu rĩ nói: "Ai muốn trời sinh một cặp với cậu chứ."

Cậu lại lâm vào cảm xúc bi thương, Thời Bất Phàm đột nhiên dùng cằm gõ vào đầu cậu một cái, Chân Nguyên Bạch nghi hoặc ngẩng đầu, nghe hắn nói: "Kẹo, túi đựng bị tôi xé một ít ra rồi, nếu không ăn là bị chảy đấy."

Chân Nguyên Bạch rất có nguyên tắc: "Tôi không ăn."

" Vậy cậu bóc hộ tôi, tôi ăn."

"Cậu không có tay à?"

"Tay đang làm "cái ô" cho cậu không phải à?"

Chân Nguyên Bạch không còn lựa chọn nào, đành phải lấy kẹo ra, lột bỏ vỏ, do dự đưa đến trước miệng Thời Bất Phàm: "Chúng ta đang bị phạt đấy, cậu muốn ăn thật à?"

"Tôi phải bổ sung thêm đường." Thời Bất Phàm ngậm cây kẹo vào miệng.

Alpenliebe vị dâu tràn ngập hai khoang miệng, Chân Nguyên Bạch cúi đầu, có thể nghe thấy tiếng viên kẹo cứng va chạm với hàm răng, cậu hơi cong ngón tay, Thời Bất Phàm bỗng nhiên cười nói: "Vừa nãy Lương Trọc nhanh tay quá, còn chưa ăn xong đúng không?"

Chân Nguyên Bạch không nói gì.

Thời Bất Phàm nói: "Trong túi tôi còn một cái, vị nguyên bản, cậu có muốn ăn không?"

"Không ăn."

"Không bị phát hiện đâu." Thời Bất Phàm ngậm kẹo hơi lại gần cậu, cố tình để cậu ngửi thấy mùi kẹo, nói: "Cậu cắn nát kẹo ra, còn cái que thì bỏ đi."

Chân Nguyên Bạch giống Adam bị con rắn dụ ăn quả táo, cậu do do dự dự, Thời Bất Phàm lại nói: "Vẫn còn phải đứng nửa tiếng nữa đấy, cậu cứ định đứng thế thôi à?"

Chân Nguyên Bạch mím môi, kiên quyết: "Không ăn."



Cậu quay đầu muốn trốn khỏi "cái ô Thời Bất Phàm", nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thời Bất Phàm chống áo tạo thành một khoảng không râm mát làm cậu đỡ căng thẳng hơn rất nhiều, vì vậy lại yên lặng trở về.

Thời Bất Phàm lại đột nhiên bày trò: "Không ổn rồi, hình như tôi hơi chóng mặt rồi."

Chân Nguyên Bạch lập tức ngẩng đầu, chưa kịp nói gì Thời Bất Phàm đã ngã về phía cậu.

Chân Nguyên Bạch: "!!!"

Ban đầu giáo viên cũng không định phạt Chân Nguyên Bạch, bây giờ Thời Bất Phàm bất ngờ ngất, nên cậu cũng không cần chịu phạt nữa, Lương Hói liền cho cậu về lớp học, nhưng Chân Nguyên Bạch lại vô cùng lo lắng, cả đầu toàn là lo Thời Bất Phàm có di chứng sau lần bị ngã kia, học tập cũng không tập chung nổi.

May là hiện tại là giờ mỹ thuật... hả? Sao lại là giờ mỹ thuật?

Mãi đến lúc tan học Tống Mặc mới nói với cậu: "Không phải vì cậu bị phạt đứng à, cô Quý sợ cậu không theo kịp tiết học nên nhờ giáo viên tiếng Anh với giáo viên Mỹ thuật đổi tiết cho nhau... Sao cậu lại luẩn quẩn trong đầu mà muốn bị phạt cùng Thời Bất Phàm thế?"

Chân Nguyên Bạch không trả lời được.

Cậu thừa dịp giờ ra chơi, muốn đến phòng y tế thăm Thời Bất Phàm, kết quả cậu vừa đứng lên, Thời Bất Phàm đã về lớp, Khâu Tinh thấy hắn thì cười: "Nhìn là biết, cậu lại diễn đúng không, không muốn bị phạt nữa mới làm trò chứ gì?"

Chân Nguyên Bạch nhìn tư thế lười biếng của Thời Bất Phàm, lại nghẹn lời.

Cậu cho rằng Quý Diễm Bình vì chuyện này mà gọi cậu đến nói chuyện, nhưng ngoài dự đoán, cô không nói gì cả, ba mẹ cậu hình như cũng không biết những chuyện ở trường. Chân Nguyên Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy có lỗi với ba mẹ và giáo viên, học càng thêm chăm, buổi tối còn phạt bản thân làm thêm năm đề thi, mãi đến rạng sáng mới đi ngủ.

Hôm sau, thành tích thi tháng được công bố, Quý Diễm Bình phát phiếu điểm xuống, nói: "Mọi người đều biết thứ hạng có ý nghĩa thế nào rồi đúng không, chỗ ngồi trong lớp chúng ta đổi lại, bắt đầu từ học sinh xếp hạng nhất, Chân Nguyên Bạch, em ngồi chỗ nào?"

Chân Nguyên Bạch cũng không phải người độc đoán, tháng trước cậu đã ngồi ở vị trí tốt nhất trong lớp rồi, lần này cậu chỉ sang bên cạnh: "Em ngồi bên cửa sổ ạ."

Vẫn là hàng thứ ba.

Cậu bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đổi chỗ, Quý Diễm Bình tiếp tục gọi: "Đứng thứ hai..."

Tống Mặc hít vào một hơi, vẻ mặt khẩn trương.

Chắc hẳn tất cả học sinh đều có suy nghĩ như thế này, sau khi giành được hạng nhất thì lần sau sẽ không muốn mình xuống hạng hai, sau khi giành hạng hai thì không muốn xuống hạng ba, Tống Mặc từ trước đến nay luôn được chọn chỗ ngồi sau Chân Nguyên Bạch, chỉ cần điều kiện cho phép, cậu ta khẳng định muốn ngồi cùng với hạng nhất.

Tuy nhiên, mặc dù Chân Nguyên Bạch lúc nào cũng thi được hạng nhất nhưng cậu ta thì không phải lúc nào cũng giữ vững hạng hai.

"Hạng hai, Tống Mặc, em muốn ngồi chỗ nào?"

Tống Mặc thở ra một hơi, vui sướng bê sách vở của mình, nói: "Em vẫn ngồi cùng Chân Nguyên Bạch."

Cậu ta vừa định đi sang bên Chân Nguyên Bạch, bỗng nhiên phát hiện có ánh mắt như muốn nhai nuốt người khác dừng ngay trên mặt cậu ta, cứng đờ ngẩng đầu lên, lại phát hiện chủ nhân ánh mắt ấy đang cười đầy cổ quái nhìn lại mình.

Tống Mặc: "..."

Cậu ta yên lặng ngồi xuống bên cạnh Chân Nguyên Bạch, cảm giác mồ hôi đã thấm đẫm sau lưng, cậu ta không ngừng thử nghĩ bản thân chọc tới Thời Bất Phàm lúc nào, mãi đến lúc Quý Diễm Bình gọi tên người đứng cuối: "Thời Bất Phàm, đến lượt... À, em cũng không cần chọn đâu, chỉ còn một vị trí cuối cùng là chỗ em đang ngồi thôi."

Cô đặt một tờ giấy trắng tinh lên bàn Thời Bất Phàm.

Trong lớp nhất thời vang lên tiếng cười trộm.

Khi các học sinh khác chuyển chỗ cũng không dám chọn chỗ Thời Bất Phàm đang ngồi, vì vậy từ lúc bắt đầu vào cấp ba đến giờ gần như Thời Bất Phàm chưa từng chuyển chỗ, Quý Diễn Bình phát xong bài thi thì xoay người muốn đi, lại nghe thấy Thời Bất Phàm mở miệng: "Em nghe nói em đã ngồi đây hai học kỳ rồi, cô châm chước cho em đi, cho em một lần chuyển chỗ đi."

Quý Diễm Bình cân nhắc một chút, cô quay lại hỏi hắn: "Em muốn ngồi chỗ nào?"

Cả lớp bỗng nhiên yên tĩnh.

Cả lớp có cũng một suy nghĩ: Đừng ngồi cùng bàn với tôi.

- --------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Mặc: Đừng ngồi cùng bàn với tôi.

Nguyên Nguyên: Cả tôi nữa.