Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 47: Giấu đầu lòi đuôi



***

Thời Bất Phàm bị những lời nói của cậu làm cho hít không vào thở không ra, cả đêm suy nghĩ đều thấy không phục, cứ nhắm mắt lại thấy trong lòng sục sôi như lửa cháy.

Ngọn lửa này cứ kéo dài mãi đến sáng ngày hôm sau, tinh thần bạn học nhỏ sáng láng xuất hiện trước mắt hắn, bị hắn túm cặp sách kéo lại, khoác vai ôm người ta vào ngực, cậu lập tức bất mãn nói: "Làm gì đó, mới sáng sớm đã sàm sỡ người ta rồi à?"

"Tôi cảm thấy cậu không quan tâm tôi."

Chân Nguyên Bạch đối mặt với đôi mắt đen kịt của hắn, lại nhớ đến những lời mà Chân Ưu Tú nói, nhất thời không biết trả lời thế nào cả.

Thật ra hôm qua cậu cũng mất ngủ, cậu luôn cảm thấy nếu cứ cùng Thời Bất Phàm như thế này, chẳng nhẽ bọn họ sẽ thật sự kết hôn à? Dù gì cũng chỉ là trời xui đất khiến mới đến với nhau, đợi đến khi Thời Bất Phàm nhớ lại tất cả, thì nghiệp diễn của cậu cũng đến hồi kết.

"Ai, ai bảo thế?" Chân Nguyên Bạch kéo tay hắn xuống, oán trách nói: "Tay cậu nặng lắm đấy, đừng cứ khoác lên vai tôi suốt thế."

Thời Bất Phàm nghiến răng.

Hai người mang suy nghĩ của riêng mình, một là lo lắng sốt ruột, một lại là suy nghĩ xấu bay tứ tung.

Hai ngày nay nghe nói trong thư viện muốn tổ chức buổi ký tên gì đó, trường học đang rất náo nhiệt, còn có người từ thành phố bên cạnh đến, bình thường Chân Nguyên Bạch không lên mạng nên cũng không chú ý đến, nghe Tống Mặc nói mới biết là có mấy coser* với ít tác giả có tiếng trên mạng đến.

*Coser/ Cosplayer: chỉ những người hâm mộ các nhân vật trong anime, manga, tokusatsu, các tiểu thuyết, truyện tranh, phim giả tưởng, ca sĩ... hóa thân và có những điệu bộ, cử chỉ giống với những nhân vật đó.

Điều này đã làm nổi lên một làn sóng nhiệt khắp xung quanh, trên đường thỉnh thoảng sẽ thấy mấy chị gái... anh trai váy áo xúng xính xinh đẹp đi qua, tuy trông hơi kỳ lạ nhưng cũng khá đẹp.

Thời Bất Phàm nhìn nhìn, đột nhiên nói: "Hình như tôi nhớ ra rồi."

Biểu cảm đang hóng hớt của Chân Nguyên Bạch lập tức cứng đờ, bỗng ngẩng mặt nhìn hắn: "Nhớ, nhớ ra cái gì?"

Thời Bất Phàm nhìn chằm chắm khuôn mặt trắng nõn của cậu, Chân Nguyên Bạch bị câu này của hắn làm cho lòng đầy sợ hãi, lại nghe hắn chậm rãi nói: "Tôi nhớ ra, có một bàn tay đẩy tôi...".

Hắn nhìn tay Chân Nguyên Bạch, đối phương phản xạ có điều kiện giấu tay đi, Thời Bất Phàm đưa tay ra bắt lại, Chân Nguyên Bạch không chịu, nhưng sức của cậu tất nhiên không phải là đối thủ của Thời Bất Phàm, không thể không đưa tay mình ra.

Giọng nói của Thời Bất Phàm rất dịu dàng, nhưng vào trong lỗ tai của Chân Nguyên Bạch lại thành sấm chớp long trời: "Giống tay của cậu vậy, thon thon trắng trắng... Nhưng chắc là không phải cậu đâu, đúng không?"

Cả người Chân Nguyên Bạch cứng đờ, lập tức nói: "Đương nhiên không phải tôi!"

"Chỉ là rất giống tay cậu đấy." Thời Bất Phàm nắn bóp bàn tay cậu trong lòng bàn tay, lòng nghẹn như muốn nội thương đến nơi mà mặt vẫn như chẳng suy nghĩ đến điều gì: "Thật ra tôi có nghe nói vài chuyện...."

Hắn cố ý không nói tiếp, Chân Nguyên Bạch đúng là không chịu nổi, hỏi như chuẩn bị ra trận đến nơi: "Chuyện gì thế?"

"Bình thường cậu đi về nhà đều đi hướng này, nhưng sao lại trùng hợp thế, đúng lúc tôi xảy ra chuyện thì cậu lại xuất hiện ở con dốc đó?"

Ngày hôm đó tâm trạng của Chân Nguyên Bạch không tốt, muốn tìm một đường đi thật yên tĩnh để về nhà, hơn nữa hoàng hôn hôm đó rất đẹp, nhưng chuyện này nói ra lại có chút không thuyết phục, ít nhất là cậu cho là như thế, cậu nhìn Thời Bất Phàm, ấp úng nói: "Có, có phải cậu nhớ ra hết rồi không?"

"Chỉ là phần nổi của tảng băng thôi."

Chân Nguyên Bạch vừa thở phào nhẹ nhõm, Thời Bất Phàm bỗng nói: "Hình như tôi lại nhớ ra chút nữa rồi."

Chân Nguyên Bạch sợ đến mức nước mắt sắp rơi đến nơi, cậu nước mắt lưng tròng nói: "Cái, cái gì thế?"

"Người đẩy tôi hình như là một người con gái."

Chân Nguyên Bạch: "?"

"Nhưng sao tay lại giống tay cậu vậy nhỉ..." Thời Bất Phàm nỗ lực làm bộ như đang hồi tưởng lại, Chân Nguyên Bạch cho rằng hắn xuất hiện ảo giác, lập tức quyết định đẩy hắn ra xa khỏi chân tướng, nhẹ giọng phụ họa theo: "Cậu nói rất đúng, tôi có nhớ, hôm đó đúng là có một cô gái đi qua..."

Thời Bất Phàm búng tay một cái nói: "Đúng vậy, nhất định là cô ta đẩy tôi, cậu còn nhớ trông cô ta như thế nào không?"

Chân Nguyên Bạch cũng nỗ lực làm bộ đang nhớ lại, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu, "Tôi, tôi không thấy mặt cô ấy..."



Thời Bất Phàm nói: "Vậy mặc quần áo thế nào cậu có nhớ không?"

"..."

Vốn cậu chỉ nói lung ta lung tung theo cách nói của Thời Bất Phàm thôi mà, Chân Nguyên Bạch trong ánh mắt nghiêm túc chờ đợi của hắn, chậm rãi nói: "Hình như là, hình như là quần áo trắng... Có lẽ không học cùng trường với chúng ta."

"Không phải người trường chúng ta..." Thời Bất Phàm cau mày nhớ lại, nói: "Sao tôi lại thấy hình như là quần áo xanh nhỉ?"

Chân Nguyên Bạch thấy ảo giác của hắn lại muốn áp lên người mình, vội vàng phủ nhận: "Là màu trắng! Tôi nhớ rất rõ, đầu, đầu cậu không khỏe mà... Nhất định là cậu nhớ nhầm rồi."

"Quần áo... Không phải là đồng phục học sinh à?"

"Ừ." Chân Nguyên Bạch nghiêm mặt nói: "Tất nhiên không phải là đồng phục, Tôi cảm thấy có thể là, mối thù trước kia của cậu ở ngoài trường đó."

"Cũng có thể lắm." Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng lưu luyến không rời buông tay cậu ra, Chân Nguyên Bạch lập tức lùi về cúi đầu xuống, trộm lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay.

Đúng lúc này, tình cờ một cô gái Loli đi qua trước mặt hai người, Thời Bất Phàm khen ngợi nói: "Thật là đẹp."

Chân Nguyên Bạch nhấc mắt lên nhìn theo, chỉ thấy cô gái kia đứng lúc cười nói gì đó với người bạn đi bên cạnh, vừa mở miệng, biểu cảm khen ngợi trên mặt Thời Bất Phàm đã biến thành bất ngờ: "Là nam à.".

Chân Nguyên Bạch không nói gì cả xoay người bắt đầu tìm sách, ngày mai sự kiện ký tên sẽ chính thức bắt đầu, nơi này nhất định sẽ đông người, cậu chuẩn bị mua ít sách về nhà đọc, Thời Bất Phàm lại lắc lư đi qua, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng tinh của cậu lại xấu xa nói: "Theo như những gì tôi biết, người tôi kết thù bên ngoài chỉ có nam, không thể là nữ được."

Chân Nguyên Bạch dừng lại, cố giữ bình tĩnh nhón mũi chân nhìn tên cuốn sách bên trên, nói: "Nói không chừng là do cậu làm tổn thương trái tim một cô nàng nào đấy."

Con ngươi Thời Bất Phàm lóe lóe: "Cậu nói xem, có thể là có người là trai giả gái đẩy tôi không?"

Gót chân Chân Nguyên Bạch hạ xuống đất, nhìn hắn như nhìn quái vật, không nhịn nổi muốn cười một tiếng: "Sao cậu lại có loại ý nghĩ này chứ?"

Ánh mắt hắn nặng nề dừng trên đôi tay cậu.

Chân Nguyên Bạch: "..."

Thời Bất Phàm lại bắt đầu nghi ngờ cậu à?

Nghi ngờ cậu giả nữ đẩy hắn? Chỉ vì nhớ đến đôi tay này của mình?

Nụ cười của Chân Nguyên Bạch thu lại, giấu nhẹm tay theo bản năng, hy họng hắn có thể nói về ít phát hiện của mình, nhưng Thời Bất Phàm lại không đề cập đến những nghi ngờ của bản thân nữa. Chân Nguyên Bạch đã chắc chắn hắn không nhớ ra, bởi hắn đã nói thẳng tất cả với mình, nhưng hiện tại hắn lại ngậm chặt miệng không nói gì, trong lòng cậu tức khắc thấy không ổn, luôn cảm thấy Thời Bất Phàm cứ như... Nhìn thấu gì đó.

Lúc rời khỏi thư viện, Chân Nguyên Bạch cố gắng dụ dỗ hắn nói thêm gì đó: "Cái việc giả nữ ấy, nghĩ sao cũng thấy không thể lắm đâu..."

"Cậu cảm thấy không thể à?"

Lời này vào tai Chân Nguyên Bạch thì thành 'Nếu cảm thấy không thể thì nhất định là cậu đã biết gì đó'. Nói nhiều sai nhiều, Chân Nguyên Bạch tâm loạn như ma, không dám nói thêm nữa.

Sau đó, Thời Bất Phàm vẫn đối xử với cậu như bình thường, nhưng ánh mắt của hắn lại luôn làm Chân Nguyên Bạch cảm thấy như hắn đã biết hết tất cả, đặc biệt là, gần đây hắn cũng rất thích nghịch tay Chân Nguyên Bạch, mỗi lần Chân Nguyên Bạch giấu tay đi, hắn đều dùng ánh mắt suy tư để nhìn cậu. Chân Nguyên Bạch cảm thấy rất chột dạ, chỉ có thể đưa tay cho hắn để chứng minh trong sạch.

"Sắp đến lễ Giáng sinh rồi." Thời Bất Phàm nói: "Nghe nói anh trai của Diệp Liêm muốn tổ chức một buổi vũ hội hóa trang trong đêm Giáng sinh, cậu có muốn đến chơi không?"

"Vũ hội hóa trang... Là gì hả?"

Thời Bất Phàm nhướng mày, nói: "Là mọi người sẽ mặc quần áo kỳ lạ tập chung lại với nhau, sau đó mỗi người sẽ đeo một chiếc mặt nạ, không ai biết ai, muốn chơi thế nào thì chơi."

Cả đời Chân Nguyên Bạch đều sống rất ngoan ngoãn, tuy có từng nghe nói đến, nhưng chưa từng trải nghiệm qua bao giờ, cậu nói: "Đều là những người tầm tuổi chúng ta à?"

"Tuổi khoảng từ 18 đến 30, bọn Khâu Tinh nhất định sẽ đến góp vui rồi, nên tuổi tác sẽ xuống một ít."

"Vậy tôi vẫn nên không đi thì hơn."



Thời Bất Phàm bỗng nhiên nhìn về phía cậu, như nói đùa nói: "Làm sao, sợ tôi bắt cậu mặc váy à?"

"..."

Cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng hiểu rồi.

Thời Bất Phàm muốn thử xem cậu có phải là người đã đẩy hắn không, có thể là do không còn gì để xác định, nên mới cố ý nhắc đến cái vũ hội hóa trang kia để thử cậu. Nếu cứ tiếp tục từ chối, thì rõ ràng là cậu đang chột dạ, hắn sẽ càng thêm hoài nghi cậu, mà chuyện này vốn dĩ là sự thật, hắn cứ hoài nghi mãi biết đâu lại đánh bậy đánh bạ đánh trúng chân tướng.

"Đi chứ." Chân Nguyên Bạch giấu đầu hở đuôi nói: "Ai sợ chứ, tôi cũng có phải là người giả nữ đẩy cậu đâu."

Đúng vậy, là cậu mặc đồng phục quang minh chính đại đẩy hắn đấy chứ.

Thời Bất Phàm chậm rãi nói: "Ý tôi không phải vậy."

"Ý cậu là thế còn gì, không phải là đang hoài nghi tôi à." Chân Nguyên Bạch căng da đầu nói: "Tôi sẽ chứng minh cho cậu thấy tất cả những gì mà cậu nghĩ đều là ảo giác cả thôi!"

Cậu nói xong thì rút tay về, đeo cặp sách không quay đầu rời đi.

Cậu lại không biết sau khi bản thân đi, bả vai Thời Bất Phàm đã vì cười mà run lẩy bẩy, về đến nhà cậu nằm lên giường, tự nhìn đôi tay của bản thân, sau đó hung hăng đánh một cái, hung dữ nói: "Thứ của nợ!"

Sau khi đánh hai tay đến mức hồng lên, cậu lại chui vào ổ chăn nhìn trần nhà.

Giờ, để chứng minh trong sạch... Chẳng lẽ chỉ còn cách mặc váy thôi sao.

Cậu đau khổ ôm tay mình, lại thấy hối hận, đáng ra bản thân không nên tiếp xúc nhiều với Thời Bất Phàm như vậy.

Đột nhiên, một ý tưởng lớn mật hiện lên trong đầu cậu.

Đúng vậy, cậu có thể tương kế tựu kế, chờ sau khi chứng minh bản thân "Trong sạch", nếu Thời Bất Phàm vẫn không tin cậu, cậu có thể lấy đó làm lý do chia tay với hắn.

Nhất định phải thể hiện ra bản thân là người đúng mới được, tốt nhất là có thể chia tay, nhưng nếu... Nếu Thời Bất Phàm thật sự lưu luyến cậu, vậy, tiếp tục hẹn hò à?

Chân Nguyên Bạch vẫn không đủ quyết đoán, cậu lăn lộn lúc lâu, quyết định trước hết tẩy sạch tội danh của mình mới là quan trọng nhất, nửa đêm lại bò dậy ngồi trước bàn nghĩ xem nên làm khó dễ Thời Bất Phàm thế nào.

Cậu biết bản thân rất có thể bị vài câu của Thời Bất Phàm dọa cho không dám làm gì, nên nhất định phải chuẩn bị cho thật tốt mới được, dù gì Thời Bất Phàm cũng đang mất trí nhớ, nếu hắn biết hắn đang hiểu nhầm mình, nếu không chia tay được... thì ít nhất sẽ không uy hiếp cậu nữa nhỉ?

Thời Bất Phàm nhìn ba chiếc váy trong tủ, lại nhìn những bộ đồ ngủ hình động vật được xếp ngay ngắn bên cạnh, càng cảm thấy bản thân đúng là biến thái.

Mặc đồ ngủ hình động vật thôi bạn học nhỏ đã giận dỗi thế rồi, nếu mặc váy rồi bị hắn ôm lên bàn hôn, sẽ khóc mất nhỉ? Chắc chắn sẽ khóc luôn... Thời Bất Phàm đóng cửa tủ lại, sau đó lại ngả thân mình nằm xuống giường.

Nếu dám nói lời chia tay, thì cứ chuẩn bị tinh thần bị hôn đến khóc đi, cứ việc khóc, đằng nào sớm muộn gì cũng sẽ phải khóc một trận lớn thôi.

Chớp mắt đã đến đêm Giáng sinh, sáng sớm Chân Nguyên Bạch đã nhận được một quả táo từ Thời Bất Phàm, càng cảm thấy lòng dạ Thời Bất Phàm đúng là thâm sâu không thấy đáy.

Anh trai Diệp Liêm trông thế nào Chân Nguyên Bạch không biết, cậu chỉ biết đối phương bao cả một tầng khách sạn. Khi bọn họ đi ngang qua bên trong còn chưa có ai, Thời Bất Phàm lại kéo cậu vào một phòng thay đồ, tuy đã chuẩn bị sẵn từ lâu, nhưng khi đối phương thật sự lấy ra một bộ váy màu trắng, Chân Nguyên Bạch vẫn hoảng đến chảy đầy mồ hôi tay.

Cậu hơi hối hận khi nói muốn chứng minh trong sạch gì đó rồi, loại quần áo thế này cậu không thể mặc ra ngoài đâu, nhịn không được dịu giọng nói: "Thật sự không phải tôi đẩy cậu mà."

Thời Bất Phàm nhướng mày: "Ai nói cậu đẩy tôi chứ?"

"..." Quả đúng là nói nhiều sai nhiều mà, Chân Nguyên Bạch càng thêm hối hận. Thời Bất Phàm ngồi trên sô pha nhỏ, chống cằm nhìn cậu chốc lát, nói: "Dạo này tôi hay nằm mơ, mơ thấy chuyện ngày hôm đó, một người mặc bộ váy màu trắng, lúc đầu tôi chỉ nhìn thấy đôi tay người kia rất giống tay cậu, có lẽ do gần đây suy nghĩ hơi nhiều nên tôi dần dần đã có thể nhìn ra mấy thứ khác."

Hắn nói bí ẩn như thế, Chân Nguyên Bạch lại càng chột dạ: "Nhìn, nhìn thấy cái gì vậy?"

"Tôi thấy..." Thời Bất Phàm 'gian nan' nói: "Thân hình cũng tương tự cậu, còn tóc, từ đã, cậu đừng có làm phiền tôi, hình như tôi nhớ ra rồi, tóc của người kia, hơi xoăn, váy trắng, hình như thay đổi rồi... Tôi thấy rõ ràng hơn rồi, tôi sắp thấy mặt người đó, tôi... Mẹ!"

Thời Bất Phàm bị hất cho cốc nước, lập tức dừng lại không diễn như thầy bói bịa chuyện nữa. Chân Nguyên Bạch vội để lại cái cốc lên bàn, giải thích: "Tôi thấy cậu như bị quỷ nhập vậy, vội quá nên... Cậu giận tôi à?"

"... Sao có thể chứ."