Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 13: Ba thân yêu, đang nói cái gì thế?



***

"Sao cậu không nói gì vậy?" Thời Bất Phàm nói: "Vậy tôi đi vào trước, nếu cậu muốn về thì nói địa chỉ nhà cho tài xế đi."

Tài xế chạy xe đi mất rồi, cậu cũng có biết tìm tài xế ở đâu đâu, Chân Nguyên Bạch cầm quai cặp bước theo, Thời Bất Phàm vừa rời đi, cậu đứng một mình trong cái sân xa lạ cứ cảm thấy không được tự nhiên, chỉ đành đi theo.

"Phàm Phàm về rồi à." Bên trong truyền đến giọng một người phụ nữ, Chân Nguyên Bạch đi theo phía sau Thời Bất Phàm ngẩng mặt lên, vừa lúc thấy bà đi từ trên tầng xuống, thấy Chân Nguyên Bạch bà hơi sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Còn dẫn một bạn nhỏ về chơi à, chào cháu, dì là mẹ của Thời Bất Phàm."

Chân Nguyên Bạch vội vàng chào hỏi: "Cháu chào dì."

Trong đầu cậu lại hiện lên một dấu hỏi chấm.

Người đến nhà cậu cảm ơn cậu cứu Thời Bất Phàm với người này không phải cùng một người.

Thời Bất Phàm không để ý đến bà, hắn duỗi tay kéo Chân Nguyên Bạch lên lầu, mẹ Thời đứng dưới tầng, ngẩng mặt nói: "Mẹ xả nước trong phòng tắm cho con rồi, đi tắm trước đi."

Thời Bất Phàm im lặng.

Lên đến tầng trên, Thời Bất Phàm vứt cặp sách lên sô pha nhỏ, nói với cậu: "Cậu tắm trước đi, tắm xong để quần áo vào máy giặt, sáng mai thì phơi."

Chân Nguyên Bạch chỉ có thể gật đầu, cậu buông cặp sách, đi theo Thời Bất Phàm vào nhà tắm, nhìn hắn xả bỏ hết chỗ nước mẹ hắn đã xả trước đó, rồi xả lại một bồn nước khác, đứng lên nói với cậu: "Tôi đi tìm cho cậu một bộ đồ ngủ."

Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn nhường chỗ cho hắn ra ngoài, quay đầu nhìn thoáng qua vòi nước đang chảy, đầu toàn dấu hỏi chấm.

Nhà cậu ai cũng thích ngâm mình tắm, nhưng nhà tắm cũng không lớn như thế này, cậu dùng tay vỗ nước, cảm giác đầu óc hôm nay cứ rối hết cả lên.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị vặn một cái, Chân Nguyên Bạch lập tức quay đầu, Thời Bất Phàm không mở được cửa, vô cùng tiếc nuối nói: "Quần áo tôi để ở cửa cho cậu."

Tắm xong Chân Nguyên Bạch kéo cửa ra, từ bên trong thò ra một cái đầu và nửa bả vai, Thời Bất Phàm đang ngồi một bên chơi điện thoại, vươn cổ nhìn về bên này, Chân Nguyên Bạch như con chuột nhỏ kéo quần áo vào, hại hắn chỉ kịp nhìn thấy một cái đầu đen xẹt qua.

Chân Nguyên Bạch trong phòng tắm sững sờ.

Cậu lau khô người mới phát hiện Thời Bất Phàm lấy cho cậu một bộ đồ ngủ hình khủng long màu xanh lá cây, rối rối rắm rắm, do do dự dự mãi cậu gõ cửa kính hỏi: "Không có bộ quần áo khác à?"

Lúc này Thời Bất Phàm đã ném điện thoại đi, gấp không chờ nổi mà đứng trước cửa phòng tắm, nghe được tiếng hỏi nhưng cố ý không trả lời. Trong phòng tắm, Chân Nguyên Bạch không nhận được câu trả lời chỉ có thể mặc bộ đồ màu xanh kia vào người.

Con khủng long nhỏ màu xanh lá cây bước ra, Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cậu, tim như bị cào cho ngứa: "Rất hợp với cậu."

Mắt Chân Nguyên Bạch trừng lớn, cậu rất tức giận. Nhưng đây là nhà của Thời Bất Phàm, cậu nói: "Tôi đi ngủ đây."

Thời Bất Phàm lập tức nhường chỗ cho cậu, chỉ về phía phòng mình.

Chờ đến khi Thời Bất Phàm tắm rửa xong vào phòng, Chân Nguyên Bạch lập tức nhìn sang, phát hiện Thời Bất Phàm không mặc trang phục động vật giống cậu, ánh mắt cậu lập tức trở lên hung dữ, nhưng cậu lại không dám nổi giận với Thời Bất Phàm.

Chân Nguyên Bạch duỗi tay đội mũ khủng long lên đầu, quay lưng lại nằm thành một cục ở mép giường, tự bế.

Thời Bất Phàm gần như cười thành tiếng luôn.

Giường hơi lún xuống, Thời Bất Phàm cũng leo lên giường, cố ý nói: "Cậu không mặc quần lót tôi mang cho cậu à?"

Chân Nguyên Bạch nổi giận ngay lập tức: "Cậu đừng có mà nói chuyện với tôi!"

Cậu sẽ không mặc quần lót của Thời Bất Phàm đâu!

Có vẻ rất tức giận, Thời Bất Phàm bị dọa luôn.

Chân Nguyên Bạch phát giận xong, lại học hằn bỏ thêm một câu: "Cậu mà còn nói chuyện với tôi thì cậu chính là con chó nhỏ."

Thời Bất Phàm không nói gì nữa.

Chân Nguyên Bạch cảm thấy mình uy hiếp có hiệu quả rồi, duỗi tay kéo chăn, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn.

Ngày hôm sau 6 giờ rưỡi, Chân Nguyên Bạch thức dậy sớm hơn đồng hồ báo thức hai phút, phát hiện mình đang nằm dang tay dang chân trên giường, Thời Bất Phàm vẫn đang ngủ, nhưng cơ thể sắp rơi khỏi giường đến nơi, một đôi chân đã thả xuống bên giường.



Lúc này đồng hồ báo thức của Chân Nguyên Bạch reo lên, Thời Bất Phàm bị làm cho tỉnh giấc, hắn xoa xoa hai mắt, ôm chăn xoay người muốn trốn khỏi âm thanh báo thức, lại lập tức lăn từ trên giường xuống đất, hắn lập tức tỉnh cả ngủ.

Khủng long Chân đã nhanh chóng sửa dáng ngủ dang rộng tay chân của mình, tiếp tục nằm trong góc giường, liếc nhìn chăn gối lộn xộn, nói với Thời Bất Phàm: "Sao tư thế ngủ của cậu xấu thế, nửa đêm còn đạp tôi vài cái đấy."

Thời Bất Phàm chống tay ngồi dưới đất, đầu tóc bù xù, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm, để kệ cậu oán thán một câu.

Khủng long Chân chiếm lợi được vài câu, không có tiền đồ mà nhếch miệng, đắc ý đi từ phòng ra ngoài, quần áo trong máy giặt đã tự động sấy khô, còn được ai đó lấy ra xếp gọn gàng trên giá đặt bên cạnh.

Cậu đoán là do mẹ Thời làm, trong lòng cậu hơi ngượng ngùng, rồi cầm quần áo đem vào phòng tắm thay đồ.

Cuối cùng Thời Bất Phàm cũng rời khỏi phòng đi tới, hắn chống một tay lên cửa phòng tắm, híp nửa mắt nhìn Chân Nguyên Bạch: "Bên cạnh gương, trong ngăn tủ nhỏ, có bàn chải mới."

Chân Nguyên Bạch đang chuẩn bị nhai kẹo cao su, đột nhiên nghe thấy, nói cảm ơn với hắn.

Lúc cậu đánh răng, Thời Bất Phàm cũng chen vào đánh cùng, đánh răng xong, Thời Bất Phàm cất bàn chải, quay qua nói với cậu: "Đêm qua cậu đạp tôi hơn mười cái đấy."

Lần nào cũng là do hắn mò đến muốn ôm cậu.

Chân Nguyên Bạch bĩu môi: "Cậu có chứng cứ không? Tôi nói là cậu đạp tôi thì có."

"Nói láo."

"..." Hắn hung dữ lên thì Chân Nguyên Bạch lập tức ngậm miệng.

Thời Bất Phàm vệ sinh cá nhân xong thì lại trở về phòng ngủ, Chân Nguyên Bạch chạy đi lấy điện thoại của mình trên đầu giường thì bị vài bộ quần áo ngủ liền thân hình động vật hấp dẫn, ở đó có bộ đồ con thỏ, gấu trúc, thậm chí còn có pikachu, câu không thể tin nổi nhìn Thời Bất Phàm: "Sao cậu mua nhiều thế mà bản thân không mặc bộ nào vậy?"

"Mấy bộ đồ này là mua theo size của cậu." Thời Bất Phàm thản nhiên nói: "Lần sau lại cho cậu mặc."

Chân Nguyên Bạch cầm điện thoại đi ra ngoài, nghĩ thầm, tôi sẽ không bao giờ đến nhà cậu nữa đâu.

Dưới lầu mẹ Thời đã ngồi trên bàn ăn chờ sẵn, vừa thấy hai người bọn họ đi xuống liền cười gọi: "Mau đến ăn sáng đi."

Chân Nguyên Bạch đang định đi đến, Thời Bất Phàm đã kéo lại: "Ăn cái gì mà ăn, đi ra ngoài ăn."

Thời Bất Phàm hoàn toàn không quan tâm đến sắc mặt của mẹ mình, kéo Chân Nguyên Bạch ngồi vào trong xe, tài xế đưa hai người đến trạm xe buýt gần nhất, Chân Nguyên Bạch lại bị hắn lôi đi đổi xe, toàn bộ quá trình có cảm giác mình như gà con trong móng vuốt diều hâu, không có tí tự tôn nào.

"Sao lại không ăn ở nhà?"

"Vẫn chưa được qua cửa mà đã muốn ăn cơm của nhà tôi rồi."

Đầu Thời Bất Phàm đúng là có bệnh mà, Chân Nguyên Bạch nghiêm túc lý giải: "Mẹ đã nấu cơm rồi, không ăn đúng là không tôn trọng bà ấy."

Thời Bất Phàm cười không có ý tốt: "Chưa đâu với đâu mà cậu đã gọi mẹ luôn rồi."

"..." Cậu đúng là điên rồi mà!

Chân Nguyên Bạch quay đầu đi, Thời Bất Phàm nhìn nữ sinh ngồi phía trước đang gục đầu trên vai bạn trai ngủ, đột nhiên kéo đầu Chân Nguyên Bạch ép vào vai mình: "Vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến nơi, ngủ một lát đi."

Chân Nguyên Bạch cứng cả cổ, ngồi thẳng dậy: "Tôi không buồn ngủ."

Thời Bất Phàm lại ấn đầu cậu: "Không buồn ngủ vẫn cứ dựa vào đây đi."

Chân Nguyên Bạch lại ngồi thẳng dậy, lẩm bẩm: "Tôi không dựa."

Thời Bất Phàm liếc qua: "Không dựa tôi đánh đấy."

"..." Đầu Thời Bất Phàm không chỉ có bệnh thôi đâu, còn có hố nữa đấy, cái hố to như rãnh biển Mariana*.

*Rãnh biển sâu nhất thế giới (Hình minh họa độ sâu).







Chân Nguyên Bạch bị ép tựa đầu lên vai hắn, ngay lúc này cậu có cảm giác có ngàn con sâu đang cắn người mình vậy, cực kỳ không được tự nhiên.

Thời Bất Phàm lại cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lấy tai nghe ra, đưa một bên tai cho Chân Nguyên Bạch, nói: "Nghe nhạc."

Xuống khỏi xe buýt, Thời Bất Phàm dẫn cậu đi mua đồ ăn sáng.

Có lẽ do kịp thời liên hệ lại với bọn Khâu Tinh nên sau khi hắn mất trí nhớ thì biểu hiện cũng không khác lúc trước lắm, vẫn có tính cách như vậy, nhiều người trong trường còn không biết chuyện hắn mất trí nhớ.

Nhưng với mẹ Thời thì cậu thực sự nhìn ra chút cảm giác mất trí nhớ trên người hắn, hắn đối xử với mẹ mình cứ như người xa lạ, thậm chí cả người lạ cũng không bằng.

Cậu đang ăn cháo hạt kê, Thời Bất Phàm muốn uống một ngụm sữa bò, lại gần cậu: "Cho tôi uống một ngụm đi."

Lông mi Chân Nguyên Bạch động đậy, vội né ra: "Cái này tôi đã uống rồi, nếu cậu muốn uống thì quay lại mua một phần đi, dù sao cũng chưa đi xa lắm."

Thời Bất Phàm không vui: "Cứ uống của cậu đi."

"Tôi quay lại xin một cái ống hút mới."

Thời Bất Phàm nắm cặp sách trên vai cậu, kéo cậu về, ánh mắt không vui: "Nhanh lên, cho tôi uống."

Chân Nguyên Bạch chỉ có thể đưa cốc sữa của mình cho hắn uống một ngụm, thiếu niên cao lớn cong lưng, ngậm lấy ống hút, khóe miệng cong lên. Chân Nguyên Bạch cũng thấy phiền khi phải chê hắn, rầu rĩ ngậm ống hút đã bị Thời Bất Phàm dùng, tâm tình vô cùng phức tạp.

Thời Bất Phàm hỏi cậu: "Cậu có muốn uống của tôi không?"

"Không cần."

"Chậc." Lại còn ngại.

Thời Bất Phàm nhìn thoáng qua bánh nướng trong tay cậu, lại nói: "Cho tôi thêm một miếng bánh nướng* đi."

*Bánh nướng



Chân Nguyên Bạch đành phải xé một bên bánh chỗ mình chưa cắn phải, lại nghe thấy hắn cười một cái: "Tôi không chê cậu mà, đưa đây."

Chân Nguyên Bạch hơi sững lại, đưa bánh nướng qua, nhìn hắn rũ lông mi cắn một miếng.

"Thời Bất Phàm!" Phía trước đột nhiên truyền đến tiếng Khâu Tinh gọi, cậu ta mãnh liệt vẫy tay với Thời Bất Phàm, thần sắc nôn nóng: "Đây này! Đến đây đi!"

Thời Bất Phàm nhướng mày, quay đầu nói với Chân Nguyên Bạch: "Tôi qua bên đó tí, cậu đến trường trước đi."

"Ừ."

Chân Nguyên Bạch rất vô tình, Thời Bất Phàm vừa rời đi cậu lập tức xé bỏ chỗ bánh bị Thời Bất Phàm cắn ném vào thùng rác, ném xong thì nghe thấy tiếng Tống Mạc gọi cậu, hai người cùng nhau nói chuyện, Tống Mặc khiếp sợ nói: "Cậu hiện tại là đàn em của Thời Bất Phàm à?"

"Ai là đàn em của cậu ta chứ?" Chân Nguyên Bạch nói: "Tớ là ân nhân của cậu ta đấy."

Tống Mặc nhìn cậu đang không vui, ấp úng nói: "Vừa nãy, tớ nhìn thấy cậu đút hắn ăn..."

"Ai mà biết được." Chân Nguyên Bạch giận sôi máu: "Sao mà tớ lại trở thành ba khi còn trẻ thế này cơ chứ, đứa con kia không những mất trí nhớ mà còn ngu ngốc, không có tí khả năng tự sinh hoạt nào luôn."

Da mặt Tống Mặc hơi co rút, đôi mắt nhìn thẳng về phía sau cậu.

Chân Nguyên Bạch sửng sốt, đột nhiên nghe thấy giọng cười của Thời Bất Phàm: "Ba thân yêu, đang nói cái gì thế?"

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Ca: Có tin tôi đánh cậu khóc luôn không?

Nguyên Nguyên: Tin, cả nhà tôi đều tin.