Thằng Đức

Chương 160: Gió Đã Đổi Chiều (Hạ)



Đức nào không biết hai công tử của Chánh văn Phòng Lăng Ngọc Diệp đang rắp tâm âm mưu bắn sẻ mỷ nử của mình.Hắn đưa tay nhấn chuông,lòng hí ha hí hửng suy nghỉ tối nay tìm cách dụ ‘nhất long song phụng’... Bất giác hắn thộn mặt ra...Người ra mở cửa là Thái Điệp...

-“Sao anh sửng người ra vậy?Gặp em không mừng à?” Nhận ra nét mặt hắn ‘hoảng hốt’ Thái Điệp không cười thầm trong lòng nhưng nàng nghỉ Gia Kỳ nói đúng phải ‘giáo huấn’ cái thói trăng hoa của hắn một chút...Vì vậy nàng không thấy ‘tội nghiệp’ chút nào...Mở miệng trêu...

-“Hi hi..Anh bổng nhiên thấy mổi lần gặp em..Em lại đẹp hơn lần trước...” Đức trổ tài miệng lưởi...Hắn binh tỉnh lại rồi...nhận thấy thì ra là các nàng ‘thông đồng với nhau’.

-“Hi hi..hai em làm chứng cho chị nha..Anh ấy nói mổi lần gặp chị...Lần nầy chị đẹp hơn lần trước...” Vừa vào nhà..Thái Điệp cặp tay hắn..’khoe’.

-“Vậy sao?Vậy anh nói đi...Trong ba người..ai đẹp nhất?” Gia Kỳ chống nạnh’sừng sộ’

-“Cấm không được dùng câu ‘mổi người mổi vẻ mười phân vẹn mười ‘..Câu đó xưa quá rồi...” Ngọc Lan ‘chận đầu’...Ba nàng như đã định trước ồ ạt tấn công..Vạch trần những lời ngon ngọt mà hắn đã nói qua...

-“Nói thật đi..Hai chị em Nhả Thy và Nhả Phương có phải...” Ngọc Lan ‘oán giận’ khi nhớ lại lần trước ...Tên nầy có dịp mản nhản với Nhả Phương ...Không biết hắn có giử ‘hình ảnh’ đó trong đầu không nửa.

-“Vô tội..Anh vô tội mà...Ây da..được lọt vào mắt xanh của tam đại mỷ nử Hà Tỉnh..Là hồng phúc tề thiên rồi...đâu dám nhìn ngang ngó dọc nửa chứ..Hi hi..Có phải không..Hi hi..Nà..,Chuẩn bị đi...4 người mình ra ngoài ăn cơm...”Đức tìm cách đánh trống lảng...

Ngay lúc nầy,di động trong túi quần kêu vang..Đức mừng húm,vội vàng lấy máy ra...Trả lời điện thoại trong lúc nầy cũng là một cách ‘né’ đạn..Nhưng khi vừa nhìn màn hình...Hắn thộn mặt ra...Là Nhả Thy gọi...”Con bà nó...Sớm không kêu,muộn không gọi mà chọn ngay lúc nầy...Hôm nay là ngày gì đây?Sao xui vậy ta?”

-“Hi hi..Đúng là trời bất dung gian mà...Còn không bắt máy...” Thấy hắn bư mặt ra...Ngọc Lan sinh nghi..Nhìn màn hình thấy ‘Nhả Thy’...Nàng vừa tức vừa mắc cười...’mắng’.Gia Kỳ nhanh nhẹn hơn,giựt lấy di động trên tay hắn..Bấm ’speaker’...để tất cả cùng nghe...Mắt nàng ‘nhìn trừng’ hắn...đầy uy hiếp...

-“Hi hi..Hello Darling...Có nhớ em không?” Nhả Thy cười cợt trêu chọc..bản tánh nàng tinh nghịch hay thích đùa,đường dây vừa thông là buông lời cợt nhả rồi cười hinh hích.Lúc nầy ở bên cạnh nàng là Nhả Phương,Hồng Phượng ,Nhàn,Thủy...

Số là sau khi Tuấn rời đi,Nhàn ở một mình nên hai chị em đến ở cho vui thay vì mướn nhà nơi khác...Ba người rất là hợp rơ...Lại có Hồng Phượng ở nhà kế bên cho nên ngày nào cũng rất náo nhiệt.Hôm nay tổ chức B.B.Q..Đang ăn uống chuyện trò vui vẻ thì nhắc tới hắn.Thế là Nhả Thy lấy di động gọi để chọc ghẹo...

-“Cô..cô nói bậy bạ cái gì đây?” Trước ba cặp mắt trợn tròn xoe...Đức cãm thấy rất oan uổng vội vả đính chánh một cách gián tiếp...

-”Không có nói bậy đâu..nà..anh ở xa như vậy..Em và Nhả Phương ở đây săn sóc Bác gái như là con dâu vậy...Bác gái đã nhận hai đứa em là con dâu rồi.Hi hi...Anh không muốn cũng không được...Có lợi cho anh rồi đó...Hai chị em cùng lấy một chồng...Hi hi...” Nhả Thy làm tới.Nháy mắt với Hồng Phượng,Nhàn,Thủy...Cả ba người đang cố nhịn cười...

-“Đúng đó ông xả...Anh thiệt là tu 10 kiếp đó nha..Hi hi” Nhả Phương cãm thấy chưa đủ loạn...nhảy vào gọi hắn là ‘ông xả’...

-“Ê,,Ê...Hai cô...điên đủ chưa vậy? Còn nói nửa..Coi chừng có án mạng đó” Đức tức quá...’hăm dọa’..

-“Ha ha hi hi... Hai dứa nó chọc con đó..” Bên kia có tiếng cười ầm...Nhàn bây giờ mới lên tiếng...

-“Không phải chọc đâu..là thiệt đó..Sau nầy tụi em sẻ gả cho anh..Hi hi...” Nhả Phương cười nói...

-“Khi nào anh về vậy?” Là tiếng Hồng Phượng ...

-“ba hoặc bốn ngày nửa...Thím ba..khỏe chứ Phương?” Thủy nãy giờ không nói...Nghe hắn hỏi thăm ..Nàng thấy lòng ngọt ngào...

-“Thím..Ba binh thường thôi...Về thường một chút....Có hơn tiên đồng hồ thôi mà...Tối về sáng chạy xuống...” Thủy kín đáo gợi ý...

-Phải ha...hơn một tiếng đồng hồ thôi mà...Tối về..sáng trở xuống sớm...Tuần hai lần chắc không thành vấn đề...

Thủy,Hồng Phượng,Nhàn nghe mà thấy lòng rộn rả...Gia Kỳ cũng mừng..Hắn về Cần Thơ...Những ngày hắn không về,,nàng lái xe xuống...Đúng vậy..Hơn 1 tiếng đồng hồ thôi mà...Không xa.

Cứ như vậy,hai bên nói chuyện thăm hỏi nhau rồi cúp máy...

-“Hi hi..Thấy chưa..anh là bị oan mà...” Được ‘minh oan thị kinh’...Đức chủ tịch cười phân bua...

-“Bây giờ thì chưa nhưng tương lai khó nói lắm..” Ngọc Lan lườm...Gia Kỳ trừng mắt...Thái Điệp mĩm cười...

-“Mình ra ngoài ăn tối..Hi hi..Anh đói bụng rồi...” Đức Chủ tịch một lần nửa..đánh trống lảng.

-“Đúng đó..đói bụng rồi..Chúng ta đi ăn...” Thái Điệp ‘cứu bồ’ không nở nhìn thấy hắn bị Ngọc Lan và Gia Kỳ ‘khủng bố’ tinh thần...

Ngọc Lan,Gia Kỳ đánh mắt nhau..mĩm cười đắc ý...Thầm nghỉ ‘tạm tha’ cho hắn...Đức mừng thầm...Trong lòng hớn hở...hắc hắc..tối nay nhất định ‘trả thù’ cái tội thông đồng với nhau.

Ngọc Lan được người trong Sở giới thiệu quán Đầm Sen có các món ăn đặc sản của Miền Tây Sông nước,dỉ nhiên là Thái Điệp và Gia Kỳ hưởng ứng rồi...Hắn thì sao cũng được...Bốn người lên xe...Gia Kỳ cầm lái,Ngọc Lan ngồi bên cạnh ,Phía sau Thái Điệp và Đức chủ tịch... Gia Kỳ theo hệ thống định vị chạy đến quán Đầm Sen.Nàng vừa lái vừa nhìn vừa nghe máy định vị chỉ dẩn nên không để ý có chiếc Honda Accord lén lút bám theo sau...Hắn ngồi phía sau đặt tay lên đùi Thái Diệp..vuốt ve..Nàng giử tay hắn lại..Không cho làm loạn...mắt lườm...ngắt cào tay hắn...Nhưng hắn vẩn lỳ lợm...miệng cười tũm tĩm...ra vẻ thích thú lắm...

Ba mỷ nử Hà Tỉnh lần đầu đến Đồng Tháp nên rất thich thú với nhưng ngôi nhà lá như nhà chòi trên đầm đầy sen...Khiến cho thực khách có cãm giác thật riêng tư như là ở nhà...Khung cảnh thật mộc mạc và thơ mộng...Cả ba nàng tha hồ gọi món... Nào là món gà ta thả vườn nướng muối ớt,gà quay lu...Cá Hô hấp hành gừng..Nói tóm lại là cả một bàn... không biết có ăn hết không...Bầu không khí chỉ có 4 người nhưng vô cùng náo nhiệt..Hắn được săn sóc như ông hoàng...Cả ba thay phiên đưa thức ăn tới miệng...Tay hắn dưới bàn thỉnh thoảng xâm lược..Dỉ nhiên bị ngắt,cấu ‘thê thảm’...

Tiếc là không được lâu...Giửa lúc bốn người đang vui vẻ cười đùa...Một vọng nói vang lên...Làm mất hứng...

-“Ha ha..Thật là trùng hợp...Ngọc Lan...Chúng ta lại gặp nhau...” Hai anh em Trung Nghỉa ,Trung Tín lù lù xuất hiện trong căn chòi của bốn người...Mừng rở ‘gặp bạn’ cười rất vui vẻ...

-“Trùng hợp?” Đức Chủ Tịch sửng sốt..Nhìn Ngọc Lan..mĩm cười...Gia Kỳ nhận ra người đàn ông lúc chiều ở Sở y tế khi nàng đến tìm Ngọc Lan...Gia Kỳ chợt hiểu ra....Nét mặt thản nhiên..không thèm để ý...Thái Điệp nhíu mày khi thấy Trung Tín nhìn nàng ...cười cười...

-“Ha ha..Hai anh em tôi đến đây ăn mừng sinh nhật..Không ngờ gặp các vị ở đây” Tín giải thích sự ‘tình cờ’.

-“Tình cờ coi như là có duyên...Nếu có thể...Ha ha..Các vị...Vậy không biết có thể ngồi chung không?” Nghỉa gợi ý...

-“Ha ha...Nếu là như vậy ...thì mời ngồi...” Đức Chủ tịch lịch sự...Trong lòng cười lạnh,muốn xem hai anh em nầy dở trò gì.

-”Ha ha..Cám ơn...Anh bạn nầy...Lần trước ở New World Club chúng ta đã có dịp gặp qua nhưng không có dịp trò chuyện nhiều...Tôi và Ngọc Lan học cùng trường bên Canada...Em tôi là Phó Chủ Tịch của Thành phố Cao Lảnh...Quen biết với Bí Thư Điệp” ...Thấy được như ý mình..Nghỉa mừng rở,Hai anh em ngồi xuống,Nghỉa tự giới thiệu...

-“À..Thì ra tất cả chúng ta đều là cán bộ làm việc cho nhà nước...” Đức Chủ Tịch gật gù...

-Lúc chiều có gặp qua cô...Xin hỏi quý danh..” Nghỉa nhìn Gia Kỳ hỏi...Trong ánh mắt lóe lên chút ghen tức vì lúc nầy ngồi sát rạt với Đức..như là dinh với nhau vậy...Ngọc Lan cũng không khác...Một người bên trái,một người bên phải...ngồi sát rạt...Đối với anh em Nghỉa,Tín...Thật là chướng mắt...Chưa hết..Thái Điệp cầm ly bia của Đức...uống...

Cầm ly nước của người đàn ông uống có ý nghỉa rất đặc biệt...Chỉ có quan hệ rất thân mật mới làm như vậy...Một là tình nhân hai là quan hệ rất thân...Vẩn chưa hết,khi Thái Điệp để ly xuống,Ngọc Lan rót thêm bia vào y rồi cầm lên thấm môi,nàng để ly xuống thì đến lượt Gia Kỳ...Thái Điệp gắp bô thức ăn vào chén cho hắn...Cả ba phối hợp ăn ý...

-“Lý Gia Kỳ...Sở Tài chánh Cần Thơ” Gia Kỳ đáp...Bóc một miếng gà nướng lu...cắn một nửa...còn lại một nửa để vào miệng Đức..hắn mở miệng đón ân tình của mỷ nử...

-“À..Phó Giám đốc Nguyển Công Thành là bạn thân của ba má tôi,..Xin hỏi cô Gia Kỳ làm việc ở phòng nào?” Tín được dịp khoe quan hệ..Hắn đoán Gia Kỳ cũng như hai anh em hắn,là COCC tiểu thư khuê các,lá ngọc cành vàng ,vào làm Trưởng hay phó Trưởng phòng nào đó của Sở tài chánh Cần Thơ thì cũng là thứ dử rồi...Cần Thơ là một thành phố thuộc Trung ương,vị trí Trưởng hay Phó Trưởng Phòng không thể coi nhẹ được.

-“Là ông ta à..Có biết...” Gia Kỳ cười thầm trong lòng,hửng hờ đáp...Nàng làm sao không nhìn ra hai người nầy muốn khoe quan hệ rộng rãi.Nhưng nàng không muốn nói thân phận của mình là số ‘1’ của Sở tài chánh Cần Thơ vì nàng thấy không cần thiết.

Nghỉa nhíu mày...Phó Giám đốc Sở Tài chánh Cần Thơ mà con nhỏ nầy có thái độ hời hợt như vậy... Thiệt là ngốc mà...Không biết là con gái của nhà nào đây...

Tín trong lòng vô cùng bức xúc...Từ lúc hắn đến..Bí Thư Thái Điệp chỉ gật đầu chào..Thủy chung không hề nói tiếng nào với gả,lại không ngừng gắp thức ăn bô vào chén thằng Chủ Tịch huyện kia như là vợ hầu hạ chồng...’Phải tìm cách cho nó sượng mặt mới được’ Tín nghỉ bụng...Bổng gả sáng mắt lên vì vừa nghỉ ra được kế độc.

-“Ha ha...Chủ tịch huyện Đức..ly nầy tôi kính anh...Thật đáng khâm phục,,Phương Linh là một trong thập đại mỷ nhân của Đồng Tháp vậy mà bị anh cưa đổ...ha ha..Cạn ly” Tín ra vẻ ‘ngưởng mộ’...

-“Đúng đó ha ha...Chủ tịch huyện Đức..anh làm cho thằng Phát con của Trưởng ban Đồng...điên lên được...Aiz..Hai người họ cũng sắp đám cưới rồi...ouf..haha Sorry” Nghỉa thấy Tín đem chuyện Phương Linh ra nói,gả âm thầm tán thưởng..bèn thừa dịp ‘bỏ đá xuống giếng’ ..Kế đó làm ra vẻ ái náy vì đã ‘lở lời’...Hai anh em phối hợp nhuần nhuyển...

-“Hắc hắc..tới rồi” Đức cười trong bụng...Thái Điệp lườm,Bên hong trái phải hắn đều bị gọng kèm..đau điếng...Cũng may Gia Kỳ và Ngọc Lan không dùng hết sức...Ngoài Hà Tỉnh,Ngọc Lan và Thái Điệp thừa biết Phương Linh là một trong đàn bà của hắn.Gia Kỳ thì không lạ gì...Chỉ là nhân cơ hội hai anh em Nghỉa ,Tín tố giác hắn mà cả ba đồng loạt ‘trừng trị’ thói phong lưu của hắn một phen...

-“Aiz..Má tôi nói lúc tôi sinh ra...Có thầy bói bóc quẻ là sau nầy lớn lên tôi có số đào hoa...Tương lai sẻ có nhiều vợ...Lúc đó tôi còn nhỏ đâu có biết gì...Bây giờ mới thấy ông thầy bói đó nói thiệt là linh nghiệm..ha ha ha...” Đức làm như mình có số đào hoa là chuyện binh thường...Ra vẻ ‘bất đắc dỉ’...Câu nói nầy hoàn toàn vô hiệu hóa mọi tấn công của hai anh em Nghỉa,Tín...’Hắc hắc.muốn ly gián?Nằm mơ đi...”Đức đắc ý nghỉ bụng...

Hi hi ha ha... Thái Điệp,Gia Kỳ,Ngọc Lan cười rú lên... Hai anh em Nghỉa,Tín... sửng sốt trợn mắt há mồm như ‘gặp quỷ’ .Mấy người đẹp nầy không phải uống nhằm bùa mê thước lú của thằng cặc này đó chứ?Cả hai nhìn Đức như nhìn ‘quái vật’

-“Anh bớt nói phét đi..” Ngọc Lan lườm...

-“Không phải đâu..là thật đó mà...Hi hi...Ừm..thôi đi về...Bác Sỷ Nghỉa,Chủ tịch thành phố Tín..Xin lổi nha..Tôi phải đưa ba người bạn gái về...” Đức đứng lên...’ái náy’ kiếu từ...

-“Còn sớm mà..Về sao?” Nghỉa kỳ kèo..Hắn không cam lòng...

-Không phải đâu..Đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà..Không còn sớm đâu..Trái lại tôi thấy quá trể rồi..Thôi chào nha...” Đức thanh toán tiền bạc xong cùng ba mỷ nử nừa say nửa tỉnh ra xe về trước ánh mắt hờn ghen của hai anh em Nghỉa.Tín...

-“Nó cố ý làm cho mình tưởng thiệt thôi...Đừng tin là thiệt...Cái gì mà đêm xuân đáng giá ngàn vàng...Con cặc tao”..Nhìn xe Đức khuất bóng..Nghỉa không nhịn được cơn ghen tức...văng tục...

“Chắc chắn là vậy..có lý nào chứ?Hoa thơm đánh cả cụm? Tưởng đóng phim sao.” Tín bỉu môi khinh thường.

...

-“Thiệt là mất hứng..Hay là mình đi chổ khác...Kiếm quán Bar nào đó vô nghe nhạc..uống nước?” Ngọc Lan hậm hực vì một buổi tối đang vui bị phá đám...

-“Đúng đó...em có chuyện muốn tuyên bố” .Gia Kỳ hưởng ứng.

-“Sáng mai phải đi làm mà..”Thái Điệp do dự.

-Ha Ha..Như vầy đi,anh có mua mấy chai rượu,,Bây giờ về nhà uống cũng được mà,sáng mai đi làm trể chút không sao đâu.Là lảnh đạo đi làm trể mới có khí thế của lảnh đạo.

-“Hi hi..Anh nói bậy bạ cái gì đây...” Nghe hắn bắt đầu nói nhăng nói cuội,Thái Điệp ‘cốc’ vào đầu hắn.

-Hắc hắc hắc..Thời nay là như vậy đó mà...Làm lảnh đạo phải gian hùng..Không gian hùng không làm lảnh đạo...Nà.đừng hiểu lầm nha,Lảnh đạo mà hiền như bụt thì làm sao cai quản được thuộc hạ...Aiz..Bây giờ ai cũng gian hét mà..hi hi..

-“Nói như vậy..hi hi anh là đại gian tặc ” Gia Kỳ ‘mắng’.

-“Cám ơn đã quá khen..ha ha..Nhưng chưa đủ..Còn thiếu một chút...A,không phải...Là thiếu một nửa.” Đức khoái chí vì được ‘khen’ là ‘Đại gian tặc’ nhưng ‘phàn nàn’ vì thấy chưa đủ.

-Thiếu?Wow..nói nghe?A ..hiểu rồi...Là ‘Vô địch gian hùng’ phải không? Hi hi” Ngọc Lan trêu...

-..Vô địch gian hùng? Ha ha...Ý kiến hay đó nhưng vẩn còn thiếu một nửa...Aiz..Các em biết mà...Hi hi...ây da..,đau...

Hắn vừa dứt lời..liền bị tấn công..Cả ba nàng đều hiểu hắn muốn nói gì...Thầm mắng đồng thời dùng ‘gia pháp’ kẻ ngắt,người cào...Trên đường về,trong không gian nhỏ hẹp là bầu không khí vui nhộn...Gia Kỳ ngày mai về Cần Thơ...Ai cũng đi làm..Nhưng không ai muốn nhắc...Ngày mai trể một chút hay trể nhiều..Có sao chứ?Đặc quyền của lảnh đạo mà...

-“Tất cả yên lặng...em có chuyện muốn tuyên bố”...Về đến căn hộ , chờ mọi người ngồi yên chổ trong phòng khách,Gia Kỳ phấn khích nói có chuyện mừng muốn tuyên bố để chia sẻ với mọi người...

-“Wow..Sao bí mật vậy..nhưng mà nhìn mặt biết là chuyện mừng..Ouf..lên chức?” Ngọc Lan đoán...Gia Kỳ lắc đầu..má đỏ hây hây...

-“Trúng số?Ây..không phải...dung tục quá..Vậy là chuyện gì ta...”Đức trầm ngâm...bổng hai mắt hắn sáng lên...Chuyện mà Gia Kỳ mừng..Có thể nào...phải rồi người hơi đẩy đà ..Ouf...Dựa trên kinh nghiệm những lần trước,theo phản xạ tự nhiên hắn đưa sờ vú nàng.

-“Ây ui..Anh muốn làm gì?” Thấy hắn đột nhiên đưa tay sờ ngực mình trước mặt Thái Điệp và Ngọc Lan...Gia Kỳ ngượng...’đánh’ tay hắn...’quát’.

-“Hi hi..khám..Có phải có rồi không?” Đức ra vẻ hiểu biết...

-“Sao..sao anh biết? Gia Kỳ lí nhí gật đầu...thấy mặt hắn rạng rở, nàng cãm thấy hạnh phúc nhưng trong lòng có chút lo lo...Nếu là con trai thì sẻ mang họ Lý...Không biết hắn có đồng ý không nửa...

“-Hả?Gia Kỳ có gì?” Thấy hắn và Gia Kỳ úp úp mở mở ,Ngọc Lan có chút ganh tỵ.

-“Ouf...Chị hiểu rồi..Hi hi...Gia Kỳ..Chúc mừng em..” Thái Điệp đoán ra...Nàng biết ‘tâm sự’ của nhà họ Lý,cho dù Gia Kỳ có thăng chức mấy bậc đi nửa cũng không vui bằng Gia Kỳ có em bé .Chúc mừng em họ xong,Thái Điệp hâm mộ ,thầm nghỉ mình cũng phải tranh thủ mới được...Nàng liếc hắn với cặp mắt ‘oán hận’ nghỉ thầm..:’Thật không công bằng mà,từ nay đừng hòng ‘nuốt’ nửa...nhất phải ‘cho vào trong’ mới được.

-“Hiểu rồi...Hi hi...Gia Kỳ,Chúc mừng ...”Đến lượt Ngọc Lan chúc mừng và ganh tỵ,nàng lườm hắn,bụng đầy ‘oán khí’.Không hẹn mà có cùng ý nghỉ với Thái Điệp...

-“Ha ha...Hay quá.Cũng may là có mua sẳn vài chai rượu..nà...Bây giờ khui rượu uống mừng...Tối nay phải uống cho say một bửa...” Đức vừa chúc mừng vừa ‘âm mưu’.Gia Kỳ vui sướng trong hạnh phúc,Ngọc Lan ,Thái Điệp hâm mộ,ước ao.. Nghe lời ’đường mật’ của hắn, nâng hết ly nầy đến ly khác để chung vui cùng Gia Kỳ cho đến lúc gục đầu xuống ngủ khì.Chỉ có Gia Kỳ là tỉnh táo..Vì hắn không để nàng uống một giọt nào...Phụ nử mới đậu thai..không nên uống rượu.

-“Anh thích con trai hay con gái vậy?” Ngọc Lan,Thái Điệp ngủ say sưa.Chỉ còn lại hai người...Gia Kỳ nằm trong lòng hắn..Ôn nhu hỏi...

-“Trai hay gái cũng là con mình . Hi hi Ngày nay quan niệm trọng nam khinh nử xưa rồi ...Mình phải theo kịp thời đại chứ...Em đừng có cổ lổ xỉ mà...” Ôm nàng trong vòng tay,Đức chậm rải nói...Tính ra bây giờ hắn sắp có ít nhất là 8 đứa con rồi...Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh,Tâm Đoan,Nhung,Thím ba,Vịnh Hà,bây giờ là Gia Kỳ...Bảo đãm sẻ có trai có gái nên Gia Kỳ sanh trai hay gái đều không quan trọng...Miển sanh ra mẹ tròn con vuông là vui rồi...

-“Em... Em muốn con trai” Gia Kỳ lí nhí...Thật lòng mà nói...trong thâm tâm nàng cũng nghỉ là trai hay gái vì cũng được ,nhưng nàng biét ông nội nàng hy vọng nàng sanh con trai,đứa nhỏ nầy sẻ lấy họ Lý...Không những là đứa con đầu lòng mà những đứa kế tiếp sẻ đều lấy họ Lý...Nhất thời nàng không biết phải mở miệng nói với hắn như thế nào...Ngờ đâu,hắn cầm tay nàng...

-Gia Kỳ..anh hiểu mà...Anh nhìn ra được ông nội em muốn gì...Yên chí đi.Họ Lý hay họ Trần thì cũng là con của Trân Đức nầy..Khác nhau cái họ chứ không phải là giòng máu...

-“Anh.anh biết hết rồi?” Gia Kỳ sửng sốt..cãm thấy ái náy...

-Aiz...Cũng như Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh khi sanh ra sẻ là họ Nguyển...Cho nên anh biết...Nhưng anh còn có Tâm Đoan mà..hi hi..anh không sợ không có đứa nào không mang họ Trần mà..Em nói có phải không?

-“Cám.Cám ơn anh...” Gia Kỳ nép đầu vào ngực hắn....yêu thương dạt dào...

-“Em không cãm ơn anh..suông như vậy chứ? Hi hi...” Hắn đè nàng nằm ngửa ra....vén áo vạt áo đầm nàng lên..Gia Kỳ hoảng hốt..không phải là không muốn nhưng không thể ở đây...Thái Điệp và Ngọc Lan thấy thì ngượng chết người...

-“Vào.vào trong phòng ..” Nàng ngăn lại...Không để hắn kéo quần lót kéo xuống...

-“Không sao..Thái Điệp và Ngọc Lan ngủ say như chết..em không thấy sao..Hi hi..Ngoan đi cưng như vậy mới là tinh điệu...” Đức lì lợm..tay kéo mạnh quần lót nàng xuống.Hai bên giằng co...Vấn đề là hắn nào chỉ kéo quần lót nàng thôi đâu...Miệng hắn rà khắp nơi...Áo ngực rời vị trí...Gia Kỳ cãm giác đầu ti rơi vào vùng không gian ẩn ướt,thật dể chịu...Cuối cùng nàng buông tay ra...ghịt đầu hắn mạnh thêm vào và chiếc quần lót nhanh chóng rời vị trí nằm dưới chân .Nàng dang rộng hai chân ra...kẹp đầu hắn giửa hai đùi...xiết mạnh...thầm nghỉ :Thây kệ.Chị Điệp và Ngóc Lan say như chết...

Ngọc Lan mơ màng,nghe tiếng rên rỉ mổi lúc một nhiều và tiếng thở dồn dập,nàng mở mắt ra...quang cảnh trước mắt làm nàng ngây ngốc,sửng người...Gia Kỳ đầu tóc rủ rượi,trông tư thế bốn chân và hắn từ sau ‘thụt tới’...Đây là tư thế Ngọc Lan thích nhất...Gia Kỳ đang bằng xương bằng thịt trước mặt nàng...như là dâm phụ cùng hắn phối hợp...”Con nhỏ nầy..không ngờ cũng dử ha..” Ngọc Lan ‘mắng’...Liếc trộm Thái Điệp...Nàng thấy hai mắt Thái Điệp nhắm khít như là đang ngủ say nhưng mí mắt giật giật...Biết Thái Điệp đang vờ vịt ngủ say...Ngọc Lan cười thầm...thì ra chi Điệp cũng đang coi ‘Show’...

-“Anh xong chưa..em mệt lắm rồi...ây da..coi chừng...rút ra đi...’ Gia Kỳ cãm thấy đuối sức...hắn vẩn chưa có dấu hiệu ngừng.Sực nhớ mới vừa đậu thai...Hắn thúc mạnh như vầy...không biết có ảnh hưởng gì không...Nàng không cho hắn ‘lộng hành’ nửa...Chổ đó ê ẩm hết rồi...

Đang nắc bạo..bị đẩy ra...Con cặc to chà bá của hắn lạc mất mục tiêu...đong đưa qua lại trông thật dọa người...

-“Gia Kỳ...Em không để anh như vầy chứ?”.Đức ‘phản đối’.

-“Hi hi...Trong phòng nầy không phải chỉ có mình em mới chìu anh được mà...”Gia Kỳ nhắc nhở...Nàng chịu hắn hết nổi rồi... muốn ‘bán cái’ cho Ngọc Lan hoặc Thái Điệp...

-“Hi hi..Là em nói đó nha...” Đức chỉ chờ có vậy để không ngượng ngùng..quay sang ôm chầm lấy Ngọc Lan đang ngủ ‘say như chết’...Cũng là như vậy....vén vạt áo đầm nàng lên...tuột quần lót nàng xuống,đưa miệng tới định khởi động để dể bề trơn tru khi đút vào...Bất chợt hắn sửng sốt...Cửa động của Ngọc Lan như các tuyến đường vở trận khi có cơn mưa lớn....Vô cùng lầy lội...”hắc hắc..thì ra tỉnh ngủ rồi”...Hắn gát hai chân nàng lên vai,cầm cặc rà ngay tâm điểm..một phát lút cán...

-“Ưm”,,Ngọc Lan ‘ư’ trong cổ họng..,Hai tay bấu vào đùi hắn...Cặp vú rung động mổi lần hắn nắc...Hai mắt vẩn nhắm khít....

-“Anh biết em tỉnh rồi..Hi hi..” Nằm sát xuống người nàng,vừa nắc vừa rù rì bên tai ..Hăn trêu Ngọc Lan...biết nàng làm bộ ngủ...

-“Chị Điệp cũng vậy mà..tại Gia Kỳ quá ồn ào thôi” Ngọc Lan nói xong cắn vai hắn..Hai chân nàng như hai gọng kèm xiết mạnh...

-“Được..anh xử lý em trước...Xử lý Thái Điệp sau..” Hắn gia tăng tốc độ...Đến lượt Gia Kỳ được dịp ‘mản nhản’.Thái Điệp nằm giả ‘chết’ không dám cục cựa..sợ người ta biết nàng đang rình...Không hề biết là đã bị ‘bể mánh’ rồi...Người nàng nóng hừng hực...Chứng kiến cảnh xuân như vậy...Ai mà chịu nổi... Cũng như Ngọc Lan ,phía dưới Thái Điệp ướt đẩm.Mặt đỏ như người say rượu..Ngoc Lan rên rỉ và tiếng hắn ‘hành động...Nàng đều nghe rỏ..càng nghe thân nhiệt nàng càng tăng...Cho dến một lúc nào đó...phía hạ thân mát lạnh...Cái quần lót bị hắn cởi ra rồi...