Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 98



Chương 98

Kết quả…

 

Lại phát hiện y phục của mình bị Phượng Khương Trần cắt.

 

Hừ… Mặt lập tức đỏ bừng, bên tai cũng đỏ đến nóng lên, không tránh khỏi xấu hổ, Lam Cửu Khánh quyết định chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, tốt nhất hắn nên giả vờ bất tỉnh.

 

“Ồ? Nhiệt độ cơ thể tăng cao, nóng rần lên, không phải vừa nãy còn tốt à?”

 

Phượng Khương Trần cắt bỏ hết quần áo, phát hiện nhiệt độ cơ thể Lam Cửu Khánh hơi cao, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, tỉ mỉ kiểm tra trán Lam Cửu Khánh.

 

Khụ khụ, Phượng Khương Trần đâu nghĩ đến Lam Cửu Khánh đang xấu hổ. Chẳng qua, Lam Cửu Khánh thực sự sốt do bị thương, miệng vết thương cũng bị nhiễm trùng.

 

Phượng Khương Trần nhanh chóng lấy một ống thuốc hạ sốt trong túi trị liệu thông minh, sử dụng kỹ năng thuần thục, nhắm mắt lấy kim tiêm ra, chuẩn bị tiêm thuốc hạ sốt cho Lam Cửu Khánh.

 

Vốn định tiệm trên mông Lam Cửu Khánh, nghĩ lại vẫn nên ngoan ngoãn tiêm trên tay. Lỡ như người đàn ông này biết mình cởi quần hắn ra tiêm chắc sẽ bị ám ảnh mất…

 

Sau khi tiêm thuốc hạ sốt xong, Phượng Khương Trần lấy rượu cồn xử lý miệng vết thương cho Lam Cửu Khánh, chỗ không thấy rõ Phượng.

 

Khương Trần chỉ có thể xử lý qua loa.

 

Một bình rượu cồn lớn cứ thế đổ lên miệng vết thương, cầm bông băng y tế lau sơ qua một lượt, cố gắng loại bỏ hết bụi bặm xung quanh tránh để miệng vết thương bị nhiễm trùng, về phần băng bó bôi thuốc.

 

chỉ có thể đợi ngày mai làm.

 

Mà miệng vết thương trên ngực đã nứt ra, Phượng Khương Trần chỉ có thể xử lý qua cho hắn, bôi chút thuốc rồi băng bó lại lần nữa, về phần khâu lại thì bây giờ không làm được, tất cả đợi trời sáng rồi tính.

 

Phiền phức nhất chính là xương sườn bị gãy, Phượng Khương Trần biết nối xương. Nhưng tình huống hiện tại Phượng Khương Trần không dám động linh tỉnh, lỡ như không làm chuẩn, Lam Cửu Khánh lại phải chịu đau lần nữa.

 

Bỏ qua xương sườn đã gãy của Lam Cửu Khánh, Phượng Khương Trần thu dọn đồ đạc, cởi áo ngoài của mình khác lên người Lam Cửu Khánh.

 

“Lam Cửu Khánh, ta làm nhiều như vậy, ngươi kiên cường một chút nhé, cố gắng đến hửng đông ngày mai ta sẽ xử lý vết thương cho ngươi lần nữa”

 

Nói xong, ngáp một cái, Phượng Khương Trần dụi dụi mắt, vốn định ngồi yên, nhưng nhìn tình huống này vẫn ngoan ngoãn đứng lên, không ngừng nhảy qua nhảy lại tại chỗ.

 

“Không thể ngủ được, không thể ngủ được, hôm nay mà ngủ bên ngoài chắc chắn sẽ bị cảm, thầy thuốc không tự chữa cho mình được.

 

Phượng Khương Trần, kiên nhẫn một chút nào, nếu ngươi bệnh rồi sẽ rất phiền phức”

 

Lam Cửu khanh giả bộ hôn mê, vốn định giữ yên lặng, lại nghe thấy.

 

Phượng Khương Trần liên tục lảm nhảm, trong lòng phiền muốn chết nhưng không thể nói, chỉ có thể nhắm mắt lại, yên lặng tự nói với mình, mặc kệ Phượng Khương Trần, mặc kệ Phượng Khương Trần.

 

Sau đó, sau đó…

 

Không biết do bị thương nặng quá hay gì khác, Lam Cửu Khánh cứ thế ngủ quên mất, trái lại Phượng Khương Trần vẫn đang nhảy qua nhảy lại, giãng co đến hơn nửa đêm, cứ mạnh mẽ chống đỡ như vậy.

 

Cách mỗi nửa canh giờ lại kiểm tra Lam Cửu Khánh một lần, bảo đảm hắn hạ sốt. Đang nửa đêm vẫn sờ soạng truyền dịch cho Lam Cửu Khánh, một lọ dùng để phòng ngừa vết thương của hẳn bị nhiễm trùng, một cái khác là đường gluco, bổ sung năng lượng với nước cho hắn.

 

Nói đến truyền dịch, Lam Cửu Khánh cũng là một bé con đáng thương.

 

Bầu trời tối đen, Phượng Khương Trần vẫn không tìm được mạch máu, liên tiếp đâm hơn mười lần trên tay Lam Cửu Khánh, đâm cho Lam Cửu Khánh phải tỉnh giấc.