Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 337




 

Phượng Khương Trần giữ lời này lại, phải đi tìm Vương Cẩm Lăng. Hôm nay là lần kiểm tra cuối cùng, chiều nay là Vương Cẩm Lăng có thể về rồi.

 

“Cẩm Lăng, mắt của ngươi hồi phục tốt lắm! Sau này ngươi cách mười ngày thì đến một lần là được!”

 

Phượng Khương Trần thu công cụ kiểm tra lại, đoạn lấy mấy bình nước thuốc cho mắt ra.

 

“Cầm đi, mỗi khi thấy mỏi mắt thì nhỏ vào một giọt, rất hiệu quả. Sau này ngươi có đau đầu nóng sốt gì cứ nhớ đến tìm ta. Ta sẽ tính hạ cho ngươi một ít chẩn phí.” Vương Cẩm Lăng xem như bệnh nhân đầu tiên của nàng ở thế giới này, bây giờ bệnh nhân có thể xuất viện rồi, làm sao tâm trạng của Phượng Khương Trần lại không tốt được?

 

Vương Cẩm Lăng cũng không khách sáo. Phàm là thứ gì Phượng Khương Trần đưa cho, hắn sẽ đều nhận lấy, không hề đề cập đến chuyện tiền bạc.

 

Có đôi khi thiếu người khác một chút, thì tình cảm càng sâu.

 

“Ngươi có thể cho ta bao nhiêu lợi lộc? Nếu ngươi không rõ cứ trực tiếp đến Vương gia, làm đại phu chuyên dụng của ta ở Vương gia đi!” Vương Cẩm Lăng lơ đãng nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười đẹp như gió xuân, khiến người ta nhìn mà không biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì. Tuy nhiên, những ngón tay hơi cứng lại của hắn đã thể hiện sự căng thẳng của hắn lúc này.

 

Nếu không thể làm phu thê, vậy được ở cùng một chỗ cũng không tệ.

 

Sau khi hắn hồi phủ rồi, muốn gặp lại Phượng Khương Trần cũng khó lắm.

 

Phượng Khương Trần lắc đầu: “Cẩm Lăng, ta không thể phục vụ riêng cho cá nhân hay gia tộc nào hết.

 

Ta là đại phu, chỉ phục vụ cho người bệnh. Vương gia các người không có nhiều người bệnh cho ta xem như thế!”

 

Bị Vương Cẩm Lăng nhìn như vậy rất không tự nhiên, Phượng Khương Trần ngừng vuốt tóc, nhìn đến món nho trên bàn khiến người ta thèm nhỏ dãi, bèn đưa tay ra bóc lấy, nhưng nàng lại nghĩ đến việc tay mình đã dùng khí cụ trong nghề, không biết đã dính bao nhiêu vi khuẩn. Phượng Khương Trần nhìn nhìn tay mình rồi lại nhìn đám nho trên bàn, cuối cùng vẫn thu tay lại.

 

Quên đi, không ăn nữal “Há miệng!” Vương Cẩm Lăng cầm một trái nho lên đưa đến bên miệng Phượng Khương Trần, không quan tâm rằng hành động này của mình có gì không đúng.

 

Phượng Khương Trần cũng không cảm thấy có gì không đúng, bèn há miệng cắn nó.

 

“Ngọt lắm!” Phượng Khương Trần thỏa mãn tít mắt lại. Hình như đây là lần đầu nàng được ăn một quả mọng từ hồi đến đây.

 

Hu hu… Nàng đáng thương quá mài “Ăn nữa không?” Vẻ mặt Vương Cẩm Lăng đầy cưng chiều, lại lấy thêm một quả đưa đến bên miệng Phượng Khương Trần, mà nàng cũng không khách sáo, há miệng cắn hết.

 

Một người đút đến vui, người kia ăn thoải mái, chỉ là…

 

AI Phượng Khương Trần không cần thận cắn phải ngón tay của Vương Cẩm Lăng, đầu lưỡi lướt qua ngón tay của Vương Cẩm Lăng.

 

Khiêu khích!

 

Khuôn mặt Phượng Khương Trần lập tức đỏ lên.

 

Nàng không có cố ý đâu.

 

Ầm!

 

Cảm giác ẩm ướt mềm mại khiến Vương Cẩm Lăng ngây dại, dường như có luồn nhiệt nóng truyền từ dưới bụng đến, hắn cũng quên thu ngón tay về mắt, cả người cũng dần ngã về phía Phượng Khương Trần…

 

Bầu không khí đầy mờ ám, hơi thở nóng rực của Đại công tử cao quý vô song lại ập đến mặt. Thầy Vương Cẩm Lăng dựa vào ngày càng gần, Phượng Khương Trần không biết phản ứng ra làm sao, nhưng ngay lúc này…