Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 194



Hoàng hậu nương nương.



Đây là một ngọn núi lớn, không phải người nào cũng có thể lay động, huống hồ lần này Hoàng Hậu nương nương trị nàng, chính là phải tuân theo luật pháp.



Ôi… Phượng Khương Trần thở dài nặng nề, chẳng lẽ cả đời này của Phượng Khương Trần nàng chỉ có thể trải qua trong đại lao Huyết Y Vệ, làm dụng cụ cấp thuốc cho Lục Thiều Lâm.



Nhưng, thuốc của nàng cũng sẽ có ngày dùng hết, đến lúc đó kết cục của nàng sẽ càng thảm phải không?



Bỏ đi, bỏ đi, đi một bước tính một bước, bây giờ nghĩ đến những cái này cũng không có tác dụng.



Từ đó, Phượng Khương Trần trở thành một sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong Huyết Y Vệ, nàng ở phòng giam Thiên Tử số chín, sắp xếp như cung điện hoàng gia, tất cả đồ dùng đều là đồ tốt nhất.



Thực phẩm và quần áo của nàng, sánh ngang với tiêu chuẩn của công chúa, nàng tự do đi lại trong đại lao Huyết Y Vệ, có thể tùy ý ra vào bắt kỳ phòng giam và phòng hình phạt nào.



Đương nhiên, Phượng Khương Trần là một người thông minh, tuy nàng bắt mãn về loại thủ đoạn làm việc không có tính người này, nhưng nàng cũng biết, nàng căn bản không có năng lực thay đổi.



Nàng của hiện tại, giống như đang đi trên sợi dây, nhìn có vẻ là bình an, nhưng chỉ cần một biến động nhỏ, nàng liền có nguy cơ ngã xuống.



Thân mình còn khó giữ, còn muốn cứu người, Phượng Khương Trần nàng không có thánh mẫu như vậy.



Đồng thời, Phượng Khương Trần cũng biết, mình không có cách nào bỏ qua điều đó, vì vậy, nàng không hề đi đến phòng hình phạt, tuyệt đối không đi xem những tù nhân đó mới chịu hình phạt nào.



Như vậy chính xác là đang tự lừa dối mình, nhưng nàng không còn sự lựa chọn nào khác, nàng không có khả năng cứu những người đó, sau khi nhìn thấy cũng chỉ là tự trách mình cùng bắt an mà thôi.



Những ngày này nhảy lên nhảy xuống ở mỗi phòng giam, khiến cho Phượng Khương Trần đã biết không ít chuyện ở Huyết Y Vệ, cũng biết một vài cuộc chiến phe phái vương triều Đông Lăng.



Đại lao Huyết Y Vệ này, ngoại trừ Phượng Khương Trần nàng ra, bị nhốt hầu hết đều là mệnh quan triều đình, phần lớn là bọn họ tham ô hoặc đấu tranh chính trị thất bại, bị đối thủ hãm hại nhốt vào trong lao.



Đương nhiên rồi, có xem như là bị người ta hãm hại, cũng chẳng có chỗ nào sạch sẽ.



Đối với quan viên triều đình, không thể nói là Phượng Khương Trần không chán ghét, nhưng đối với tham quan ô lại, nàng lại thật lòng chán ghét.



Tham quan ô lại đều là bọn ăn thịt dân chúng, uống máu dân chúng, bọn họ rơi vào kết cục như vậy, cũng đáng đời.



Phượng Khương Trần biết mình thân là một vị bác sĩ, lúc nhìn vào sinh mệnh, nên xem mọi người bình đẳng, tôn trọng từng sinh mệnh.



Nhưng sau khi biết những người này bị đại hình hầu hạ, hơn tám phần là do đã từng nhận tham ô hối lộ, Phượng Khương Trần cảm thấy mình an tâm hơn nhiều, cái loại chịu đựng lương tâm giày vò đó, đến nỗi thống khổ khi khó ngủ, cũng giảm bót đi rất nhiều.



Nhưng điều khiến nàng không thể ngờ là, ở đây đều là đại lao Huyết Y Vệ của tham quan ô lại, mà lại để nàng phát hiện ra một thiếu niên sạch sẽ ngây thơ vô tội.



Thiếu niên đó đã trải qua mười tám loại hình phạt của Huyết Y Vệ mà vẫn sống, toàn thân thối rữa không còn một chỗ nào toàn vẹn, duy nhất đôi mắt đó giống như thủy tinh vậy, sạch sẽ không nhiễm chút bụi.



Nhìn thiếu niên này, cuối cùng Phượng Khương Trần cũng hiểu, câu sống không bằng chết trong miệng Lục Thiếu Lâm là ý gì.



Đó là muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.



Thiếu niên đó dùng chút sức lực cuối cùng của hắn để cầu nàng: “Tỷ tỷ, cứu ta, giết ta đi, giết ta đi.”



Đây không phải là lần đầu tiên nàng giết người, cũng không phải là lần cuối cùng, nhưng Phượng Khương Trần chắc chắn rằng đây là lần đau đớn nhất của nàng.



Nàng đã dùng đôi tay này để lấy đi mạng sống của thiếu niên vô tội, nàng dùng chúng để lầy đi đôi mắt đẹp của thiếu niên đó.