Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1461



Hôm qua Ad có up sai chương 1460, mình đã sửa lại, mong các bạn thông cảm ạ!

Tiện nhân!

“Không phải, không phải, điện hạ, Phượng Khương Trần đang nói bậy bạ, ta không có bệnh, không có bệnh.’’ Dung Thanh Thu vội vàng giải thích, sốt sắng đến mức vô tình nói ra sự thật.

Khốn nạn, sắc mặt của Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đồng thời thay đổi.

“Phượng Khương Trần, ngươi đang giở trò với ta.’’ Hai người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thật mất mặt.

“Ha ha…’’ Phượng Khương Trần cười, liên tục lắc đầu: “Điện hạ, ngài quá đa nghi rồi, người giở trò với ngài không phải ta mà là nàng…’’

Phượng Khương Trần chỉ vào Dung Thanh Thu: “Ngươi thật lớn mật, lại dám lừa dối hai vị điện hạ đây, người đâu, đưa vị cô nương này đến Thuận Thiên Phủ.’’

Đúng là không sự kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm xem như bị Dung Thanh Thu liên luỵ, Phượng Khương Trần đồng cảm liếc mắt nhìn hai người một cái.

“Phượng Khương Trần, ngươi làm tốt lắm.’’ Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm đứng ở một bên, không mở miệng giúp đỡ.

Dung Thanh Thu biết đã không còn hi vọng gì nữa, hiện tại nàng chỉ có thể đánh cược một lần cuối cùng, dứt khoát bôi nhọ thanh danh của Phượng Khương Trần.

“Điện hạ, hai vị điện ha, không phải, không phải như thế, nô gia tìm đến cô nương để xem bệnh, nhưng Phượng cô nương lại muốn đánh chết nô gia, là vì tên của nô gia rất giống tên của Phượng cô nương. Nô gia là hoa khôi nương tử của Trích Hoa lâu, mỹ danh Khuynh Thành, sau khi nghe thấy thấy cái tên này, Phượng cô nương lập tức muốn giết nô gia, xin hai vị điện hạ…’’ Kỹ nữ Khuynh Thành*, cái tên thật đẹp

(*Khuynh Thành trong tiếng Trung có phát âm giống với Khương Trần.)

Người đã bị kéo ra xa, những lời phía sau không thể nghe được nữa.

Nhưng Dung Thanh Thu cũng không mấy quan tâm, trong mắt nàng ta loé lên một tia hung ác.

Nàng muốn Phượng Khương Trần cũng giống như nàng, thanh danh bị huỷ hoại hoàn toàn, từ nay về sau mỗi khi nhắc đến cái tên Phượng Khương Trần thì người ta sẽ nhớ đến thanh lâu.

“Kỹ nữ Khuynh Thành, ha ha ha… Chẳng trách Phượng Khương Trần ngươi tức giận như thế, nếu bổn hoàng tử gặp phải chuyện này, chắc chắn cũng sẽ hành xử giống như ngươi, ta có thể hiểu được mà, nữ nhân này nên giết.’’ Nam Lăng Cẩm Phàm cố ý dùng sức nói ra những lời này, giọng nói lớn đến mức tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được.

Cuối cùng cũng có thể hả giận, sắc mặt của Tây Lăng Thiên Lâm cũng tốt hơn rất nhiều: “Hoá ra còn có chuyện như thế, bổn Thái tử không biết nội tình, khụ khụ… Cái gì mà kỹ nữ Khuynh Thành chứ, Tam hoàng tử đừng nói bậy, chẳng qua chỉ là trùng tên thôi, ngài nói như vậy dễ khiến người ta hiểu nhầm lắm.’’

Những lời này mới khiến người ta dễ hiểu nhầm.

Hạ nhân Phượng phủ tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Phượng Khương Trần, chỉ cần nàng hạ lệnh một tiếng, cho dù người trước mặt là hoàng tử, bọn họ cũng xông lên chiến đấu, đáng tiếc…

Phượng Khương Trần không những không hạ lệnh đánh người mà ngược lại còn không thèm để ý cười nói: “Hai vị điện hạ lại bị nữ nhân này lừa bịp rồi, Khương Trần đâu nhỏ mọn đến mức sẽ tức giận chỉ vì một cái tên cơ chứ, sở dĩ Khương Trần muốn bắt giữ nữ nữ tử kia lại là vì nàng ta không phải là hoa khôi nương tử gì đó mà là đào phạm, nàng ta là Dung Thanh Thu của Quốc Công phủ.

Phượng Khương Trần không có nội lực nhưng nàng cũng có thể nói lớn tiếng để những người xung quanh nghe thấy, đương nhiên nếu chỉ giải thích phân bua mà không phản công thì đó không phải là phong cách của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần dừng lại một lát, sau đó tiếp tục nói: “Khương Trần không biết hai vị điện hạ lại quan tâm đến chuyện trùng tên như thế đấy. Đông Tình… Đi, chuyển lời của ta, hãy sửa lại tên của hai con chó ghẻ Tây Lăng Thiên Lâm và Nam Lăng Cẩm Phàm ở trong thôn trang đi, ngộ nhỡ khi gọi tên chúng lại khiến hai vị điện hạ đây hiểu nhầm thì không tốt chút nào. Nhưng chỉ là một cái tên thôi, ta nghĩ hai con chó kia chắc không để ý đâu.’’ Về khả năng độc mồm độc miệng, Phượng Khương Trần này không hề thua kém bất kỳ ai.