Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1331



Quan sai của Thuận Thiên phủ nhìn thấy một màn này, đi không được mà ở lại cũng không xong, thầm hận bản thân thật sự không có mắt, lần sau nếu mà có thấy Phượng Khương Trần thì nhất định phải đi đường vòng.

Quan sai đứng đó với vẻ mặt khổ ải, co quắp bất an. Thấy Trấn Quốc công, thật sự giận dữ đến không kìm được nữa, sợ không tốt cho Trấn Quốc công, bèn vội vã tiến lên nhỏ giọng khuyên bảo: “Phượng cô nương, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho một mạng này của chúng tiểu nhân đi! Nếu bây giờ Quốc công gia xảy ra chuyện gì không hay, vậy chúng tiểu nhân cũng không sống được nữa.

“Sai gia yên tâm, Trấn Quốc công chỉ bị một chút vết thương nhỏ thôi, ngươi an lòng đi, sẽ không có việc gì đâu.” Nếu ngay cả việc sức khỏe đối phương có gặp gì không mà nàng cũng không biết, vậy nàng đừng mong lăn lộn nữa.

Trấn Quốc công nhiều lắm là lo âu bất an, lòng bốc lửa giận, phải giận ra cho hết thì mới lợi ông ta. Hơn nữa, nếu không nhân cơ hội này mà bêu rếu thanh danh Trấn Quốc công, nàng cũng đừng mong chạy nữa. Dù cho nàng mới là bên bị hại, thì cũng không gánh nổi cái chức quan to của đối phương, còn bị thương nữa, không phải cuối cùng người bị thiệt thòi là nàng sao?

Lần này Trấn Quốc công thật sự sững sờ. Nhìn một đống ngân phiếu dày cộp trước mắt, hơn nữa còn thêm lời của Phượng Khương Trần, hôm nay ông ta thật sự là mất hết mặt mũi, không còn gì nữa. Hai tay ông ta run run, mắt vừa mở lên nay lại hôn mê bất tỉnh.

“Không hay rồi, không hay rồi, Quốc công gia có chuyện rồi!” Xa phu và gã sai vặt của Trấn Quốc công phủ sợ đến mức hoảng cả lên. Nếu Trấn Quốc công có chuyện thật, vậy bọn họ chính là người đầu tiên toi đời.

Bây giờ là ngất thật này! Phượng Khương Trần cũng thấy hoảng sợ, trong lòng thầm mắng Trấn Quốc công này cũng quá không có khí độ rồi, còn kém hơn cả nữ nhân mấy lần, dọa nữa thì không ổn. Nàng đang chuẩn bị tiến lên xem xét tình huống của Trấn Quốc công, đã nghe tiếng nói của Vân Tiêu: “Là ai không khỏe? Đừng lo lắng, có thuốc và đại phu của Vân gia ở đây, tình trạng không tốt cũng có thể thành tốt!”

Vân Tiên đi vào từ trong đám người, phong độ có thừa, đi theo sau còn có hai đại phu đang thở hổn hển. Trông hắn như thế, thật sự là có mấy phần phong phạm của “anh hùng cứu mỹ nhân.”

“Vân công tử tới đúng lúc quá!” Phượng Khương Trần khẽ thở phào. Có đại phu rồi, vậy Trấn Quốc công cũng không còn chuyện gì nữa. Về phần Vân Tiêu, thân phận hắn đặc thù, không phải người Đông Lăng, trong thời khắc mấu chốt có thể làm chứng thay nàng, chứng minh rằng nàng mới là bên bị đâm phải, chẳng qua là tuổi nàng trẻ, cơ thể tốt, không bị đập cho bị thương thôi.

“Vân mỗ đã tới chậm, làm cho Phượng cô nương phải vất vả rồi. Nếu Phượng cô nương tin tưởng Vân mỗ, vậy cứ giao lại nơi này cho Vân mỗ, chắc chắn Vân mỗ sẽ xử lý tốt giúp Phượng cô nương!”

Vân Tiêu là người thông minh, nhưng mặc dù dệt hoa trên gấm thì tốt, song vẫn không thể tốt bằng việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Thời gian hiện tại là thời kỳ đặc thù với Phượng Khương Trần, vì chuyện Cửu Hoàng thúc mà nhất cử nhất động của nàng đều bị người ta dèm pha. Nếu xảy ra chuyện gì, cũng không chỉ có mình Phượng Khương Trần nàng gặp phiền phức.

“Đa tạ Vân Công tử, Khương Trần không khách sáo nữa.” Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên như Vân Tiêu nói, chắc chắn người như thế này không dễ xài, không thể không khiến người ta chán ghét.

Để lại cục diện rối rắm cho Vân Tiêu, Phượng Khương Trần dẫn theo nha hoàn đi bộ tới Phượng phủ, tất nhiên là trước khi đi, Phượng Khương Trần không quên nhắc nhở Hạ Vân thu hồi ngân phiếu lại.

Đùa đấy à, đầu của Trấn Quốc công cũng đã bị vỡ đâu, vì sao nàng phải trả hơn ngàn lượng bạc, nào có chuyện gì dễ dàng như thế! Thương thế như vậy, về nhà tĩnh dưỡng vài ngày là được rồi, nhiều lắm thì thỉnh một đại phu mất một lương bạc, kê cho chút thuốc an thần là xong.



Tô Vân Thanh là một người có tâm, Phượng phủ hoàn toàn được tu sửa như nguyên dạng, Phượng Khương Trần vừa đi vào đã có cảm giác quen thuộc.

Nhà của nàng, cuối cùng cũng quay lại rồi!

Bất kể có gian nan thế nào, chỉ cần về đến nhà rồi, là nàng đã yên tâm.