Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1319



“Hoàng hậu thánh mẫn!” thống lĩnh Cấm Vệ Quân đi lên trước thăm dò, nói ra bốn chữ trên trâm phượng hoàng, tuy chữ nhỏ nhưng có thể thấy rõ ràng, trên mặt chữ còn có dấu ấn của vật được ngự tạo, cái này tuyệt đối không làm giả được.

Vừa nói xong bốn chữ hoàng hậu thánh mẫn, cho dù dùng đầu gối nghĩ cũng hiểu rõ, cái trâm phượng hoàng này là cho cửu hoàng thúc, dù sao hoàng hậu thánh mẫn chỉ có một đứa con trai cửu hoàng thúc, đồ của hoàng hậu thánh mẫn, ngoại trừ cửu hoàng thúc người khác có lấy cũng vô dụng.

“Không sai. Đây chính là trâm phượng hoàng tiên hoàng chế tạo cho hoàng hậu thánh mẫn, đại nhân, ngươi có thể quỳ xuống rồi, cái trâm phượng hoàng này có chữ Đông Lăng quốc mẫu tiên hoàng tự cầm bút viết, cái trâm phượng hoàng này đại diện cho hoàng hậu thánh mẫn của Đông Lăng quốc mẫu ta.” Phượng Khương Trần thu chân lại, giơ cao trâm phượng hoàng lên.

Lúc này thống lĩnh Cấm Vệ Quân mới phát hiện tám chữ “hoàng hậu thánh mẫn” và “Đông Lăng quốc mẫu”, thật sự là bút tích của tiên đế, lai lịch của trâm phượng hoàng này cũng lớn quá đấy.

“Bịch…” thống lĩnh Cấm Vệ Quân không dám suy nghĩ nhiều, dẫn đầu quỳ xuống, các Cấm Vệ Quân nhìn thấy tình huống này, cũng vội vàng thu hồi binh khí, đồng loạt quỳ xuống, Trạch Đông Sáng vẫn còn đang mờ mịt, thế nào cũng không ngờ được, một cái trâm phượng hoàng Phượng Khương Trần tùy ý đeo, lại có lai lịch lớn như vậy.

Nhưng mặc kệ hắn có nghĩ hiểu được không, lúc này hắn bắt buộc phải quỳ xuống, hô to vạn tuế, bằng không chính là bất kính với tiên hoàng, bất kính với hoàng hậu thánh mẫn.

Hừ… Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng, con ngươi lạnh lùng tràn đầy vẻ trào phúng.

Hoàng Thượng không phải là muốn bới móc sao, lần này đá đến tấm sắt rồi, Hoàng Thượng có giỏi hơn nữa cũng không dám nói không phải tiên đế, cái trâm phượng hoàng này đúng là rắn rắn chắc chắc đánh vào mặt hoàng thượng .

Phượng Khương Trần đúng là đeo trâm phượng hoàng, nhưng cái trâm phượng hoàng này lại là tiên đế ban tặng, tuy nói là ban cho cửu hoàng thúc, nhưng cửu hoàng thúc đưa cho Phượng Khương Trần đeo rồi, bọn họ cũng không thể nói không được, đồ là của cửu hoàng thúc đấy, cửu hoàng thúc muốn cho người nào thì cho người đó.

Lúc này, Cấm Vệ Quân đâu dám hỏi tội Phượng Khương Trần nữa, sau khi đứng dậy, xin lỗi Phượng Khương Trần một tiếng thì mau chóng chạy lấy người, chuẩn bị trở về cung bị Hoàng Thượng giáo huấn, vừa đi đến trước cửa, đã bị Phượng Khương Trần gọi lại: “Từ từ đã.”

Lộp bộp… Bước chân thống lĩnh Cấm Vệ Quân dừng lại, sau ba giây cứng đờ người mới quay người lại, run như cầy sấy cúi đầu nói: “Phượng cô nương còn phân phó thêm gì nữa?”

Toàn thân thống lĩnh Cấm Vệ Quân căng thẳng, lo lắng bất an, hắn thật sự sợ Phượng Khương Trần khiến hắn lúng túng hoặc là gây sự với hắn, tuy nói trâm phượng hoàng trên tay Phượng Khương Trần không thể điều lính, không thể cầm quyền, thế nhưng…

Bọn hắn cũng không dám bất kính với Phượng Khương Trần, bằng không thì cái mũ bất kính với tiên hoàng, hoàng hậu thánh mẫn chụp xuống, đủ bọn hắn ăn một bình rồi.

Phượng Khương Trần rất hài lòng với sự thuận theo của Cấm Vệ Quân, chỉ chỉ cánh cửa bị Cấm Vệ Quân đập nát, rất nghiêm túc nói: “Đại nhân, các ngươi làm nát cửa của ta, không nên bồi thường sao?”

“Phụt…” thống lĩnh Cấm Vệ Quân suýt thì hộc máu.

Nghiêm túc gọi bọn họ lại như vậy, chỉ vì một cánh phá cửa, Phượng Khương Trần ngươi thật sự không phải cuồng vọng, kiêu ngạo bình thường, khó trách Hoàng Thượng sẽ ra tay với một tiểu nhân vật Phượng Khương Trần cái này, Phượng Khương Trần có bản lĩnh ép điên Thánh Nhân!

Phượng Khương Trần đích thật là khinh người quá đáng, thống lĩnh Cấm vệ quân tức giận đến muốn giết người. Nhưng Phượng Khương Trần lại luôn cầm trâm phượng trong tay nên cho dù hắn có bất mãn đi nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thống lĩnh Cấm vệ quân hít một hơi thật sâu, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc rồi lấy một tấm ngân phiếu từ trong ngực ra, bóp mũi nói: “Phượng cô nương, một trăm lượng có đủ không?”

Hai cánh cửa kia nhiều nhất chỉ đáng giá hai mươi lượng, còn thừa lại tám mươi lượng xem như là hắn an ủi Phượng Khương Trần.