Thần Ý Sát Thủ

Chương 151: Long Vương ra tay



Khói vàng bay ngập trời.

Bóng người đứng phía xa mai phục Mãnh Long Điện lập tức xuất hiện.

Núi rừng rít gào, trông gà hóa cuốc.

Nhị đương gia nả súng báo hiệu xong, dùng tay lau vết máu bên khóe miệng, giọng điệu lại trở nên kiêu ngạo.

“Hồng Thanh Vũ như thế nào, sát thần thì có làm sao.”

“Hôm nay các người đều phải chết ở chỗ này.”

Dứt lời, Nhị đương gia đột nhiên quỳ xuống.

“Kính chào Long Vương. Xin Long Vương ra tay, tàn sát nơi này không còn sót lại gì.”

Ở vực núi sâu phía xa, Long Vương đang nhìn xuống bên dưới.

Đối phó với hai người kia, giao toàn bộ mọi thứ cho anh ta, anh ta không hối hận.

Điều anh ta phải làm chính là tàn sát nơi này thật sạch sẽ.

Trên đỉnh núi đã mai phục từ lâu, đứng bên cạnh anh ta tất cả đều là người của Mãnh Long Điện.

“Long Vương, đã xác nhận xong.”

“Người kia quả thật là sát thần Hồng Thanh Vũ. Thân thủ của anh ta vô cùng lợi hại.”

“Còn người bên cạnh anh ta là Thiên Đao Vương, Trần Thái Cực.”

Long Vương chỉ cần nghe đến mấy câu này, trong lòng đã vô cùng hưng phấn.

Nụ cười trên mặt anh ta càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có chút khoa trương.

“Ha ha ha, thật không ngờ, thần y đệ nhất thiên hạ, Thiên Đao Vương Trần Thái Cực lại trở về Ninh Hạ. Hơn nữa còn là bởi vì một người phụ nữ và một đứa bé.”



“Cậu ta chắc không ngờ tới hôm nay mình lại lâm vào tình cảnh khốn khổ như thế này đâu nhỉ.”

“Ông trời, cuối cùng ông cũng đã mở mắt. Mãnh Long Điện tôi ở Bắc Giới bị Thiên Đao uy hiếp nhiều năm, cuối cùng ông cũng cho chúng tôi cơ hội để báo thú.”

“Tất cả mọi người của Mãnh Long Điện nghe lệnh, vây quanh toàn bộ ngọn núi này cho tôi.”

“Bằng mọi giá phải giết chết Trần Thái Cực.”

Trên đỉnh núi, tiếng la vang trời.

Người của Mãnh Long Điện không sợ chết.

Từng người bọn họ, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, thấy chết không lùi.

Dưới chân núi, bên trong điện phủ Ngô Lan Hương thấy Long Vương tự mình ra tay, sâu trong đáy lòng nhẹ nhàng vui mừng khôn xiết.

“Trần Hạo Hiên, bên cạnh anh có sát thần thì đã làm sao. Sát thần thì cũng có ích lợi gì.”

“Hôm nay, anh không thể bảo vệ được vợ con của mình.”

“Hai người bọn họ cùng với anh đều phải bị tra tấn đến sống không được, chết không xong.”

Trần Hạo Hiêu chỉ lạnh nhạt nở nụ cười, quay đầu nhìn Ngô Lan Hương vô cùng bình tĩnh: “Tôi nói rồi, nhà họ Ngô các người sẽ gặp họa. Đừng nói là Mãnh Long Điện, đến Thiên Vương cũng không hạ được tôi.”

Ngô Lan Hương bật cười thành tiếng: “Chết đến nơi rồi mà anh còn mạnh miệng như vậy.”

“Trần Hạo Hiên, lúc anh rạch mặt tôi anh nên nghĩ đến mình sẽ có kết cục ngày hôm nay rồi.”

Trần Hạo Hiên không nói gì, không nhất thiết phải so đo với kẻ yếu như Ngô Lan Hương.

Mọi người của Mãnh Long Điện từ trong điện lao xuống, hình thành một hàng rào chắn.

Chưa đến một phút đồng hồ, đám người này đã gắt gao trụ vững bao quanh bên ngoài Mãnh Long Điện.

Ngô Lan Hương thấy thế, lại tiếp tục cười nhạo nói: “Trần Hạo Hiên, cứ tiếp tục giả vờ đi.”



“Tôi chống mắt lên xem anh có thể giả vờ bao lâu nữa.”

“Để người bên cạnh mình ra tay à? Anh ta không phải là thật sự không thể đánh đó chứ? Cái này chính là kết cục của những việc mà các người làm với nhà họ Ngô.”

Trong điện, những người khác của Mãnh Long Điện cũng cười rộ lên.

“Đã là cá nằm trên thớt còn không chịu đầu hàng.”

“Bây giờ dập đầu gọi một tiếng ông nội, có lẽ chúng ta sẽ suy nghĩ lại mà đối xử tốt với vợ con của anh.”

“Trần Hạo Hiện, hôm nay cho dù thần tiên có tới cũng không cứu được anh đâu.”

Ngay cả Phương Hy Văn ở bên cạnh Trần Hạo Hiên cũng bị khí thế đất rung núi dời ảnh hưởng, sợ tới mức run rẩy cả người.

Một khi toàn bộ lực lượng của Mãnh Long Điện bắt đầu hành động thì không ai có thể ngăn cản.

Bé con Hạt Tiêu rúc vào lồng ngực Trần Hạo Hiên, khàn giọng nói: “Bố ơi, thật đông người.”

Trần Hạo Hiên nhẹ giọng hỏi: “Con sợ không?”

Hạt Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, đáp: “Không sợ, chỉ cần có bố ở đây, Hạt Tiêu sẽ không sợ.”

Trần Hạo Hiên mỉm cười hài lòng.

Bất thình lình, ngẩng đầu lên, trong ánh mắt, tràn ngập sự u ám chết chóc.

“Vậy để bố giết hết cho con xem.”

“Long Vương, ngày chết của anh đến rồi.”

Trần Hạo Hiên vừa dứt lời, đột nhiên có vô số người của Thiên Đao xuất hiện, tất cả bao quanh trên đỉnh núi.

Đám người này lúc trước bao vây thành phố Ninh Hạ, chờ đợi đám cưới lớn của Phương Hy Văn.

Mọi người đồng loạt lớn tiếng quát: “Mãnh Long Điện dám ra tay với Thiên Đao sao?”