Thần Thâu Quýnh Phi, Đêm Động Phòng Hưu Phu!

Quyển 1 - Chương 64: Chạy trước đám đông, thực thi hoả hình



Cô biết rất có thể là Kiều Tâm cố ý mê hoặc, khích bác chia rẽ, nhưngBách Lý Ngọc biết mẹ ruột của cô là sự thật, ban đầu tiếng xấu của côchưa từng thay đổi, nhưng lại nơi nơi tương trợ, thật sự là vì nghĩa mẫu ư?

Giờ phút này, trái tim của Nam Cung Thiển Trang như bị treo lên, nắmthật chặt ống tay áo, chỉ sợ Bách Lý Ngọc trả lời đáp án mà cô khôngmuốn nghe nhất.

"Thiển Thiển!" – Sắc mặt cô quạnh, con mắt hẹp dài của Bách Lý Ngọc hơinhuộm chút phẫn nộ, tức giận vì Nam Cung Thiển Trang không tin tưởng y,giọng điệu lạnh nhạt nói: "Nàng cho là ta muốn báo thù, gặp dịp thì chơi sao?"

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu.

Trong lòng hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, với thân phận địa vị của y căn bản không cần làm vậy, huống chi, không cần thiết vì cô mà thậm chí suýtmất mạng. Nếu vì báo thù, sao không thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô đi tìm cáichết, vì sao còn phải vứt bỏ sự sống liều chết cứu giúp?

Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, rốt cuộc vẫn là bị Kiều Tâm tác động."Huynh. . . Biết cha mẹ ruột của ta?"

"Thiển Thiển, nàng không nên hỏi nhiều!" - Trên mặt Bách Lý Ngọc hiệnlên sự đấu tranh, y không xác định được cha ruột của cô là ai, khôngbiết nên trả lời như thế nào.

Nam Cung Thiển Trang sắc mặt ảm đạm, mân chặt đôi môi tái nhợt, đứngdậy, ngã xuống giường, kéo chăn che kín đầu, co ro thân thể, nhắm mắtngủ.

Cô hiểu Bách Lý Ngọc gạt cô ắt có duyên do, tự đáy lòng cũng bài xíchđáp án, thật ra thì rất dễ đoán ra, Kiều Tâm hận nhất là nghĩa mẫu, mộtlòng muốn tìm di thể của nghĩa mẫu, đáp án cũng gần như nắm chắc, nhưngbộ dáng ấy của Bách Lý Ngọc hẳn nhiên là trong đó có vấn đề.

Cân nhắc từng đoạn một, đáp án cha ruột là người nào lại khiến cô hoảngsợ. Thủy Thiên Diên năm đó mười bảy sinh hạ, tuổi cập kê đã trốn khỏiNam Chiếu quốc, bị Sở Nam Kình nhốt, một năm sau được cứu ra, nói cáchkhác sau khi cứu ra không lâu liền có thai, dựa theo tình cảm của Sở Nam Kình đối với Thủy Thiên Diên, thật sự sẽ không đụng vào bà sao?

Nghĩ tới mà thân thể không khỏi khẽ run run, bỗng nhiên, sau lưng nónglên, một cánh tay vắt ngang qua eo, liền bị ôm vào trong vòm ngực bềnchắc.

"Thiển Thiển, nàng đừng nên suy nghĩ nhiều, có lẽ không phải. . ." -Bách Lý Ngọc thấy dáng vẻ đau lòng của cô, cũng đoán ra cô nhất định đãbiết, khẽ nhắm mắt, mặt chôn ở giữa gáy của Nam Cung Thiển Trang, nhỏgiọng nói: "Trên đời, cái gì cũng có thể lựa chọn, duy chỉ có cha mẹ làkhông thể, nếu như thật sự là ông ta, nàng cũng đã bồi thường ông ta một mạng, nàng vẫn là nàng thôi!"

Hai tay bao chặt lấy mình, Nam Cung Thiển Trang chôn mặt ở trong cánhtay, âm thanh buồn bực: "Cảm giác trong lòng ta càng ngày càng mãnhliệt, nếu như ta thật sự là con gái của Thủy Thiên Diên, dựa vào sự thùhận của Kiều Tâm đối với bà, làm sao có thể để cho ta gả cho Sở Mộ Cẩn, ý nghĩ duy nhất chính là trả thù, anh em ruột lấy nhau, còn có cài gì sovới điều này ‘trời đất khó dung’ hơn đây?"

Kiều Tâm ước gì cô chết đi, cô càng khổ sở Kiều Tâm càng vui vẻ, Sở MộCẩn là hoàng thân quốc thích được sủng nhất ở Tuyết Lâm quốc, là ngườicó tư cách làm hoàng đế nhất, Kiều Tâm sao có thể để cho cô lên làmhoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ được?

Bách Lý Ngọc chợt thắt chặt vòng tay đang ôm lấy cô, tựa như thật sự không dám tưởng tượng đến tình cảnh cô gả cho Sở Mộ Cẩn.

"Nàng là vợ của ta!" - Bách Lý Ngọc dán sát bên tai Nam Cung ThiểnTrang, nỉ non, giống như là đang xác nhận, lại thật giống như nói choNam Cung Thiển Trang nghe, để trấn an cô.

Hơi thở nóng ẩm phun bên tai, Nam Cung Thiển Trang khẽ run lên, nghiêngngười, đối mặt với Bách Lý Ngọc, ngón tay mảnh khảnh trắng như ngó cần,phỏng vẽ lại gương mặt của Bách Lý Ngọc, nhoẻn miệng cười: "Ừ, ta là vợcủa chàng!"

Có Bách Lý Ngọc ở bên người, Nam Cung Thiển Trang cực kỳ an tâm, giốngnhư không có hiểm nguy nào là không qua được, nếu như thật sự là Sở NamKình, giống như y vừa nói, đã sớm trả sạch từ khi sinh ra.

Đến lúc này đây, cô chỉ là cô, Nam Cung Thiển Trang!

. . . . . .

Hôm sau, Nam Cung Thiển Trang tỉnh lại rất sớm, nhưng Bách Lý Ngọc đãkhông thấy bóng dáng từ trước đó, vén màn giường lên, ánh mắt bị thu hút bởi tờ giấy trên bàn.

Chậm rãi đi tới trước bàn, trên giấy Tuyên Thành có hai câu ngắn gọn,nói rõ Bách Lý Ngọc đi đến nơi nào, rồi dặn dò cô dùng bữa, khóe miệngkhông tự chủ được hiện lên mỉm cười nhè nhẹ, lòng cảm thấy ấm áp, cảmgiác hạnh phúc đang quanh quẩn trong lòng.

"Cốc, cốc." - Cánh cửa bị gõ vang, kéo suy nghĩ của Nam Cung Thiển Trang trở về.

"Mời vào!" - Nam Cung Thiển Trang đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào trong tay áo giấu kỹ.

Lãnh Sương bưng khay đi vào, một chén cháo nhỏ, một đĩa dưa muối nhỏ, một đĩa củ cải trắng dầm, đồ khai vị thanh đạm.

"Chủ tử, đây là đồ ăn sáng mà Đại chủ tử chuẩn bị sẵn!"- Trên gương mặtlạnh lùng của Lãnh Sương tràn đầy nụ cười, sau khi dọn xong từng món,hai tay nâng đôi đũa đưa cho Nam Cung Thiển Trang.

"Bách Lý Ngọc tự làm à?" - Nam Cung Thiển Trang hơi kinh ngạc, nhận lấyđôi đũa, gắp một miếng củ cải trắng dầm, giòn ngọt ngon miệng, không mặn cũng không nhạt, hương vị vừa đúng.

"Khi trời hửng sáng, đại chủ tử đã mượn dùng phòng bếp của khách sạn nấu cháo!" - Lãnh Sương vui vẻ

vì chủ tử của nàng tìm được người thật lòng thương yêu, trước kia chủ tử từng nếm trải quá khổ.

Nam Cung Thiển Trang thấy cảm động, nhai kỹ nuốt chậm uống hết bát cháo, giống như muốn đem mùi vị khắc vào trong ký ức, "Chỗ Thương Tiệp Ánh đó như thế nào rồi?"

Thầm cảm thấy đáng tiếc, đột nhiên xảy ra chuyện ngày hôm qua, không tựmình đốc thúc được sự tình tiến triển, không biết ả ta uống thuốc củaBách Lý Ngọc cho đã phát huy tác dụng ra sao?

"Phi Hoa sai người đến đưa tin, mấy người Quản Đức Khoan sáng nay rờiđi, Thương Tiệp Ảnh bị mang đi ném trở về phòng khách của khách sạn, thợ vẽ ở lại Linh Lung Các chờ xem chủ tử có hài lòng với bản vẽ, để chothêm tiền bạc!" - Nói xong, Lãnh Sương từ trong lòng móc ra một chồnglớn giấy vẽ, để lên bàn, đứng yên ở sau lưng Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang gật đầu, xem bản vẽ, nhìn phía trên có nhiều loạitư thế, "chậc chậc" nói: "Eo này giống như rắn nước vậy, uốn như thế này mà cũng không gãy!" - Nam Cung Thiển Trang chỉ ngón tay vào hình Thương Tiệp Ảnh nằm bò ở mép giường, một gã đàn ông đưa hai tay xuyên qua dưới nách của ả ta, kéo uốn về phía sau, hiện lên nửa đường con như hình dây cung.

Theo bản năng vuốt eo của mình, trong đầu không tự chủ được ảo tưởng cô và Bách Lý Ngọc....Đoán chừng eo liệu có đứt không?

Nghĩ như vậy gương mặt khẽ đỏ bừng, âm thầm hứ mấy tiếng, nghĩ cái gì vậy?

Lãnh Sương nhìn Nam Cung Thiển Trang chỉ cho nàng bản vẽ, trên gương mặt lạnh lùng không biểu cảm nhất thời sung huyết, dồn đến mức đỏ bừng, lại thấy Nam Cung Thiển Trang bình tĩnh lật xem, ở mỗi tấm đều cho lờibình, thì ánh mắt có chút quái dị.

"A, ngươi xem cái này đi, hai người này quấn nhau thành cái bánh xoắnquẩy rồi hả?" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang khẽ cau mày, nét mặtThương Tiệp Ảnh quá hưởng thụ đến mất hồn, rốt cuộc là cô đang hành hạđồ tiện nhân này, hay là đang ban ân huệ cho Thương Tiệp Ảnh vậy?

"Chủ tử có gì không hài lòng sao?" - Lãnh Sương quan sát sắc mặt của Nam Cung Thiển Trang, thấy có điều gì đó không đúng, mở miệng hỏi thăm.

"Ta muốn cho Quản Đức Khoang một bài học thật tốt, hắn làm như vậy làkhông được, không phải là đồn rằng hắn ở trên giường rất thô bạo, sơ ýmột chút sẽ chơi đến hỏng luôn sao? Hay là Thương Tiệp Ảnh làm rấtgiỏi?" - Nam Cung Thiển Trang vuốt cằm, cảm thấy lời đồn quả thật khôngthể tin được.

Lười biếng nằm ở trên sập êm, cầm nước trà khẽ uống một hớp, thờ ơ lậtxem phía sau, khi thấy đến cảnh 4P, suýt nữa thì phun cả nước trà trongmiệng ra ngoài, đưa ra kết luận là -- Thương Tiệp Ảnh làm rất giỏi rồi!

Lãnh Sương thấy vẻ mặt kích động của Nam Cung Thiển Trang, rướn cổ lên,ghé mắt nhìn xuống, tim gan run lên, dạ dày cuộn lên, nếu không phải cónhiều năm huấn luyện như vậy, Thái Sơn đè đầu nhưng mặt không đổi sắc,thì đã sớm thất lễ rồi.

Nhìn Nam Cung Thiển Trang thấy thú vị, hồn nhiên không hề biết hành động vô tình của cô nàng đã tàn phá tâm linh thuộc hạ của mình, lưu lại ámảnh, thế nên làm cho một nửa kia của Lãnh Sương phải chịu nhiều đau khổ.

"Kỹ thuật vẽ không tệ, bảo bọn họ mỗi tư thế tất cả vẽ 100 bản, xongchuyện mỗi người được thưởng năm ngàn lượng vàng!" - Số tiền thưởng chưa kịp trải qua suy ngẫm đã bật thốt ra, ngay lập tức tỉnh táo lại thầntrí, nghiêng đầu hỏi: "Lãnh Sương, tiền thưởng vậy không quá nhiều chứ?"

"Chủ tử, hôm qua ngài còn nói ban thưởng vạn lượng vàng."

"......' - Nam Cung Thiển Trang đau lòng một phen, dạ dày co rút, thítchặt, cọ sát, quặn đau. Nhẹ nhàng xoa dạ dày, phất tay nói: "Năm ngànlượng vàng, bây giờ ngươi đến phòng cảu Thương Tiệp Ảnh, thu hết đồ đáng tiền lại. Vì sao ả ta hưởng thụ sung sướng, ta còn phải cho tiền chứ?" - Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu lại có chút giận dữ.

Lãnh Sương há miệng, thật sự cảm thấy suy nghĩ của chủ tử khác với người thường. Con gái quan tâm nhất chính là danh dự, đường đường công chúacủa một nước bị đám dâm dật đổi phiên ngủ, Thương Tiệp Ảnh nếu biết hẳnsẽ có ý nghĩ muốn tự tử, nói gì mà hưởng thụ?

"Thuộc hạ đi ngay!" - Mặc dù nghĩ như vậy, Lãnh Sương không thể đồngtình chút nào với Thương Tiệp Ảnh được, ngược lại cảm thấy ả là tự làmtự chịu, đắc tội với chủ tử, hình phạt như vậy là nhẹ rồi. Nghĩ đến vẻmặt của Thương Tiệp Ảnh trên bản vẽ, cũng tán thành với lời nói của chủtử, ả quả thật là rất hưởng thụ không sai đi?

"Vẽ xong rồi thì sai người dán đầy đường phố Mân thành, Mân thành có một con đường văn nhã, rất nhiều nhân vật hội tụ ở chỗ đó, đến lúc ấy ngươi cho người rắc đồ xuống từ lầu ba, đảm bảo ai cũng có một tờ!" - Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang thoáng hiện qua ánh sáng quỷ quyệt. Muốn hại côhả? Từ từ đùa chết ngươi đi!

Lãnh Sương đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, Nam Cung Thiển Trang ở một mình trong khách sạn, cóchút nhàm chán không thú vị. Cô biết kể từ sau việc bị bỏ thuốc ở Mânthành, Bách Lý Ngọc đã để Mạc Vấn đi theo phía sau, ẩn nấp trong chỗkín, một tấc cũng không rời.

"Mạc Vấn, chúng ta ra ngoài đi dạothôi!" - Nam Cung Thiển Trang ngáp dài, vươn vai giãn gân cốt, rũ váy áo đứng dậy, vừa đi ra cửa đã nghe thấy từ gian phòng của Thương Tiệp Ảnhtruyền ra tiếng gào chói tai, tiếp đó phát ra tiếng vỡ vụn của đồ sứ rơi xuống đất.

Nam Cung Thiển Trang tạm dừng bước chân, đưa ngón trỏ vào trong miệng nhấm nhấm, rồi chọc thủng giấy dán cửa sổ, quan sátđộng tĩnh bên trong.

"Biến, tất cả đều cút cho bản công chúa!" -Thương Tiệp Ảnh thân thể trần truồng, vết ứ đọng màu đỏ thâm phủ kíntoàn thân, tay phải run run với lấy cây roi da màu đỏ ở đầu giường, đánh về phía cung nữ, lại bởi vì túng dục quá độ mà cánh tay không có lực,rơi thõng vào khoảng không.

Thương Tiệp Ảnh nhìn thấy cung nữ nétránh, lửa giận trong lòng bốc cao giống như đổ thêm dầu, bốc cháy phừng phừng, thiêu đốt khiến nội tạng của ả đau rát."Tiện nhân, ngươi dámtránh né hả, quay lại đây, quỳ trên đất!"

Vẻ mặt dữ tợn, ThươngTiệp Ảnh chỉ vào mảnh vỡ trên đất, bắt cung nữ quỳ xuống, xách roi quậtmột trận, thân thể nhỏ yếu của cung nữ run rẩy, bộ áo cung nữ màu hồngdính vào một vệt máu dài, trên gương mặt non nớt cũng bị trầy da sứtthịt.

Sắc mặt của Nam Cung Thiển Trang tối sầm lạnh lẽo, khôngphải là Thương Tiệp Ảnh đã bị chuốc thuốc của Bách Lý Ngọc rồi ư, làmsao lại không có phản ứng đây? Tinh thần tốt như vậy, tính khí vẫn thôbạo như trước thế này.

Suy nghĩ một chút, Nam Cung Thiển Trangđẩy cửa ra, cất bước nhảy vào bên trong phòng, trực tiếp ngồi ngay ngắntrên ghế tròn, hai chân vắt chéo xem cuộc vui!

Thương Tiệp Ảnhnghe được tiếng động, tay ngừng lại động tác, khi thấy Nam Cung ThiểnTrang thì có hơi sững sờ, ném roi xuống, quát cung nữ: "Tiện nhân, cútngay cho bản công chúa!"

Cung nữ nghe vậy, như nhặt được đại xá,cảm kích liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Thiển Trang, liền lăn lê bò toài ra ngoài cửa phòng.

"Ngươi là ai?" - Thương Tiệp Ảnh kéo chăn đắp cho dấu vết mập mờ ở toàn thân, âm độc cảnh giác nhìn Nam Cung Thiển Trang.

Nam Cung Thiển Trang dừng động tác xoay chén sứ trong tay lại. Mình là ai sao?

"Tiện nhân, bản công chúa hỏi thì ngươi mau nói!" - Thương Tiệp Ảnh nhìn bộdáng như có điều suy nghĩ của Nam Cung Thiển Trang, nghiễm nhiên khôngđem ả bỏ vào đáy mắt, nhất thời nổi giận, cầm lên lư hương ở đầu giườngđánh tới phía Nam Cung Thiển Trang.

Ả ghen tỵ với tất cả sự vật tốt đẹp, nhất là cô gái dáng dấp xinh đẹp hơn so với ả!

Cho nên, mặc dù ả không nhận ra Nam Cung Thiển Trang, đáy lòng vẫn như cũ dấy lên lửa ghen, muốn phá hủy gương mặt đó.

Nam Cung Thiển Trang rõ ràng bắt được ánh mắt ghen tỵ lửa giận của ThươngTiệp Ảnh, cảm thấy bên trong quan hệ giữa con người rất vi diệu, cho dù ả quên mất mình, vẫn ghen ghét, cừu thị như cũ, không những không giảm mà lại tăng.

"Công chúa chẳng lẽ giả vờ ngu, thật không nhận ra taư?" - Nam Cung Thiển Trang cười như có như không nhìn Thương Tiệp Ảnh,ánh mắt sắc bén khóa chặt vào con ngươi của Thương Tiệp Ảnh, giống nhưmuốn nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn của ả.

Trong phút chốc, NamCung Thiển Trang phản ứng trở lại, nếu là Thương Tiệp Ảnh thật quên cô,vẫn còn nhớ thân phận của cô, như vậy thuốc của Bách Lý Ngọc là thuốcquên lãng sao? Đã quên mất cô rồi?

Bất chợt cảm thấy rất thú vị,Thương Tiệp Ảnh quên lãng nhưng lại chưa từng quên thù hận với cô, vậynếu như Bách Lý Ngọc quên mất cô, có thể lại một lần nữa rung động vớicô hay không?

Đáp án tựa hồ đang ở trong lòng, bọn họ có Âm Dương đồng tâm cổ gắn kết với nhau, cho dù quên, y cũng nhất định sẽ trở lạibên người cô!

Thương Tiệp Ảnh như có một tầng sương che phủ lênmắt to long lanh, trừng lớn nhãn châu, tỉ mỉ quan sát Nam Cung ThiểnTrang, cái trán trơn bóng nhăn thành chữ Xuyên (川), khốn đốn lắc đầu."Bản công chúa có biết ngươi?"

Trong lòng suy đoán thân phận củaNam Cung Thiển Trang, thái độ của tiện nhân kia đối với ả không biết làđịch hay bạn, nhưng ả biết mình rất không chào hoan nghênh tiện nhânkia.

Nam Cung Thiển Trang cười cười, nhíu mày suy nghĩ sâu xanói: "Ừ, cái vấn đề này ta cũng không biết trả lời ngươi như thế nào, ta không phải là ngươi, dĩ nhiên sẽ không biết trong lòng ngươi nghĩ thếnào, nói không chừng ngươi cảm thấy tâm của ta thuần lương thân thiện,xinh đẹp như hoa, rất muốn cùng ta làm bạn bè đấy?" - Dứt lời, Nam CungThiển Trang một tay chống cằm, mắt phượng gợn nước lóng lánh, nói:"Người bình thường đều sẽ như vậy!"

Thương Tiệp Ảnh đặt bàn tayxanh ở trên giường, chợt nắm chặt bàn tay, tóm lấy thật chặt tấm ga lụatrên giường, đốt ngón tay trắng bệch. Ả cảm thấy nụ cười sáng rỡ của Nam Cung Thiển Trang cực kỳ chói mắt, nói như vậy, là ả không bình thườngsao?

"Bản công chúa ngược lại không thấy ngươi hợp mắt, hơn nữathân phận của bản công chúa cao quý, không phải chỉ xem tướng mạo mà kết giao bạn bè, người có thân phận đê tiện thì xách giày cho bản công chúa cũng không xứng!" - Thương Tiệp Ảnh cắn răng nghiến lợi nói ra, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thiển Trang, bỗng nhiên có cảmgiác họ là thiên địch.

Ả thích được người khác tang bốc nịnh nọt, cũng rất hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của người khác, Nam CungThiển Trang chẳng những không tôn kính, nịnh bợ, thậm chí còn lên tiếngchâm chọc ả, không xé nát cô ta, coi như là Nam Cung Thiển Trang đã thắp nhiều hương.

Nam Cung Thiển Trang biết Thương Tiệp Ảnh kiêu ngạo như chim Khổng Tước cao quý, không muốn gặp người khác tốt hơn ả, càngthê thảm càng tốt, hôm nay, ả đã quên mất, cũng có nghĩa quên đi chuyệnđã làm lúc trước, thậm chí cả việc cô dạy dỗ Thương Tiệp Ảnh, sau này,còn chưa biết sẽ sinh ra cái yêu tinh quỉ quái gì.

Ý định xoay vần, ánh mắt Nam Cung Thiển Trang hiện thoáng qua tia sáng, ả cũng quên luôn Bách Lý Ngọc hay không?

"Công chúa chuyến này có mục đích gì?" - Nam Cung Thiển Trang có phần sâu xanhìn quét qua Thương Tiệp Ảnh, trong lời nói mơ hồ thử dò xét.

Thương Tiệp Ảnh không vui, mắt to tròn xoe thoáng qua sự giận dữ. "Vì sao bản công chúa phải nói cho ngươi biết?"

"Ta là nhắc nhở ngươi, viên Xá Lợi bảy màu bị Kiều Tâm đoạt đi, hoàng thânquốc thích của ba nước khác ngày mai lên đường trở về nước, hành trìnhcủa công chúa cũng giống vậy chăng?" – Đôi mắt sáng trong của Nam CungThiển Trang lóe ra ánh sáng nh lưu ly, trong lòng tính toán thật nhanh.

Thương Tiệp Ảnh ngẩn ra, ả tới để tìm viên Xá Lợi bảy màu sao? Mờ mờ ảo ảo màcảm thấy chuyện không chỉ dựng tại đây, nhưng lại không nhớ nổi, khôngnhịn được gầm nhẹ nói: "Nói nhảm, chuyện cũng xong rồi, bọn họ đều đirồi, bản công chúa đương nhiên phải đi, lưu lại nơi này làm chi?" - Quảthật không có đầu óc, thân phận đê tiện nói chuyện cũng mệt mỏi, theokhông kịp ý nghĩ của hoàng thân quốc thích bọn họ.

Trong ánh mắtcủa Nam Cung Thiển Trang tràn đầy ý cười, xem ra ả thật sự đã quên BáchLý Ngọc, nhưng vì cái gì lại nhớ duy nhất thân phận của mình đây?

"Ừ, đã như vậy, ta liền tốt bụng thay công chúa chuyển lời cho chủ thành,ngày mai công chúa lên đường!" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang vuốtxuôi nếp nhăn của ống tay áo, đứng dậy đi tới cửa, bước chân ngừng lạimột chút, nghiêng đầu chỉ vào khóe mắt của mình, mở miệng nói: "Côngchúa đêm qua vất vả quá độ, hãy nghỉ ngơi đi, chớ để nổi giận, trên mặtsẽ dễ có nếp nhăn!"

Dứt lời, Nam Cung Thiển Trang bước ra ngoài ngưỡng cửa, hai tay đóng cửa lại.

"Rầm!" - Cánh cửa chấn động, bên trong nhà vang lên tiếng vỡ vụn giòn tan, kèm theo tiếng rống giận dữ của Thương Tiệp Ảnh: "Đồ tiện nhân, bản côngchúa nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"

Nam Cung Thiển Trang nhẹcong khóe miệng, khẽ thở dài, ngươi bỏ qua cho ta, ta cũng sẽ không bỏqua ngươi, sau này có nhiều thời gian từ từ chơi cùng ngươi!

Nam Cung Thiển Trang xuống lầu, có phần đói bụng, bèn tìm bàn trống ngồi xuống, lại cảm thấy rằng cãi lộn đấu chí cũng là một loại công việc rất tiêu tốn thể lực.

"Tiểu nhị mang mấy món thịt đầu bảng lên!" - Nam Cung Thiển Trang ngoắcgọi, nghĩ tới hôm qua cô nàng đã không dùng bữa tối, gọi xong món thịtcũng quên luôn lời đã cam đoan, thừa dịp Bách Lý Ngọc không có ở đây,phải ăn cho đỡ thèm.

"Được ạ!" - Tiểu nhị trả lời, chạy vào phòng bếp, không lâu sau bưng ra bốn đĩa thức ăn, tất cả đều là món thịt.

Nam Cung Thiển Trang khẩu vị dâng trào, vội vã cầm đũa kẹp lấy miếng thịt hấp thật to bắt đầu ăn.

"Mỹ nhân, một thân một mình dùng bữa, tịch mịch vô vị biết bao, bảnvương thấy thương xót, sẽ dùng bữa cùng nàng!" - Thủy Minh Hách cười như cây đón gió xuân, phất tay để tiểu nhị mang lên một bộ bát đũa, gắp lấy miếng thịt hấp hoa mai.

Nam Cung Thiển Trang mắt nhìn thẳng, nhanh chóng vươn đôi đũa giành lạimiếng thịt hấp mà Thủy Minh Hách gắp đi. Thủy Minh Hách bị kích thích ýchí chiến đấu, hai người ngươi đến ta đi, chưa đầy chốc lát, bốn đĩathức ăn chỉ còn lại cuối cùng một bát thịt xào lại (1).

(1) Món thịt xào lại này có xuất xứ từ Tứ Xuyên tên gốc là回锅肉 (editordịch tạm vì chưa biết dịch tên gọi như thế nào cho hay và hợp lý, bạnnào biết thì góp ý nhé!). Thịt lợn nửa nạc nửa mỡ cạo bì, rửa sạch chovà luộc chín mềm đến độ đũa có thể xuyên qua bì, rồi thái thịt thành các miếng 5x4cm dày 2mm, sau đó đặt chảo lên bếp (lửa phải thật bốc), dùngmỡ hoặc dầu hạt cải phi hành tỏi băm thơm, rồi cho thịt vào xào vớiboaro xắt khúc (hoặc tỏi tây), gừng thái sợi, ớt xanh, trộn đều cùngnước tương xì dầu, chao (một dạng lên men của đậu nành), rượu nếp, đường trắng, và một loại tương ớt đậu nành lên men đặc trưng của Tứ Xuyên.

Thủy Minh Hách thừa dịp Nam Cung Thiển Trang đang gắp miếng thịt gà cuối cùng đưa vào trong miệng, đặt đũa xuống, ôm thịt xào lại vào trongngực, khiêu khích nhìn Nam Cung Thiển Trang: "Bát thịt này là của bảnvương rồi!"

Nam Cung Thiển Trang híp đôi mắt phượng, khóe miệng hé ra, cười cười âm hiểm, nói: "Vậy sao?"

Duỗi tay ra, gắp lên một miếng thịt xào, trước cái nhìn lom lom của Thủy Minh Hách, bỏ vào trong miệng, nhai một lúc, lại dùng chiếc đũa gắp rangoài, thịt xào trộn ớt nhất thời phiếm đầy thứ nước trong suốt, dướicái nhìn chằm chằm kinh ngạc của Thủy Minh Hách, ném vào rồi trộn đềucái bát trong ngực hắn."Tuyên vương còn muốn không?"

Thủy Minh Hách sững sờ, rũ mắt nhìn món thịt xào trong ngực, ở giữa còncắm đôi đũa của Nam Cung Thiển Trang, bất giác nuốt khan một ngụm nướcmiếng, trong đầu nảy ra hai chữ: Ngoan độc!

Rất muốn gắp lên một miếng bỏ vào trong miệng, nhưng đũa đưa đến nửađường, lại xuống tay không được, nghĩ đến cái miếng thịt dưới ánh mặttrời khúc xạ ánh sáng trắng, phiếm óng ánh thứ nước miếng trong suốt đó, mà da đầu tê dại.

Nhất thời mất cả khẩu vị, cảm thấy vô vị tẻ nhạt bèn đặt đũa xuống, đemthịt xào đẩy tới trước mặt Nam Cung Thiển Trang, hào hiệp phất tay nói:"Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác!"

"Ta còn tưởng rằng Tuyên vương thích ăn nước miếng của ta!" - Nam CungThiển Trang hả hê cầm bát bưng vào trong ngực, lúm đồng tiền như hoa,kẹp thịt, đưa tới khóe miệng, bất chợt, cũng cảm thấy không ổn, không hạ được miệng.

Không thể không phát hiện ra một sự thật khiến cho cô nàng nảy sinh tức giận, cô nàng bị chính mình làm cho ghê tởm!

Tỉnh bơ cầm chiếc bát đặt lên trên bàn, xoa cái bụng tròn vo, nấc lên,buông tay, nói: "Tổng cộng mười lăm bạc hai văn tiền, cám ơn!"

Thủy Minh Hách nhìn bàn tay trắng nõn trước mắt, cười hì hì nói: "Làm chi?"

"Trả tiền á? Chẳng lẽ Tuyên vương để cho ta một cô gái yếu đuối trảtiền? Người khác biết sẽ cười Tuyên vương là một kẻ ăn cơm bao đó!" -Nam Cung Thiển Trang trợn trắng mắt, đã ăn thịt của cô, còn để cô phảitrả tiền à? Buồn cười!

Thủy Minh Hách mặt tối sầm, cô nàng này không nói thì ai biết?

Khụ khụ. . . Thủy Minh Hách lúng túng khẽ ho, ai nói hắn là dạng ăn cơm chùa?

Bất đắc dĩ móc ra một thỏi bạc từ trong ngực, ném lên bàn, đôi mắt đàohoa hàm chứa cảnh xuân, lơ đãng hỏi "Mỹ nhân biết thừa tướng Mộ Chanhcủa Bắc Thương à?" - Hôm qua ở hồ, hai người có hành vi cổ quái, MộChanh tính tình biểu hiện rất tốt, thực tế là rất khó đến gần, bảo trìkhoảng cách nhất định với người khác, cũng không thâm giao. Hắn cũngkhôngcho rằng, chỉ vừa gặp mặt một lần, Mộ Chanh sẽ tốt bụng mà giải cứu Nam Cung Thiển Trang, thậm chí ở trong hồ ôm nhau một khoảng thời gian.

Nam Cung Thiển Trang khép nửa phần lông mi dài mà cong vểnh lên, che lại ánh sáng phức tạp chợt lóe rồi biến mất nơi đáy mắt, nâng ly trà nóngbốc hơi lên bờ môi để thổi, nhẹ giọng nói: "Không biết!"

"Mỹ nhân thực vô tình, Mộ thừa tướng nếu biết được sẽ đau lòng, người ta hôm qua vừa mới làm anh hùng cứu mỹ nhân, mà nàng trong nháy mắt liềnquên rồi!" - Khóe mắt đào hoa của Thủy Minh Hách cong lên, giọng điệuđượm vẻ mị ý nói ra.

Nam Cung Thiển Trang thầm mắng đồ lẳng lơ, bất cứ lúc nào cũng không quên phóng điện quyến rũ người khác.

"Tuyên vương nói gì vậy, thân ta là gái có chồng, trong lòng đương nhiên chỉ chứa được phu quân, sao có thể khắc ghi người đàn ông khác, đóchẳng phải là ‘thủy tính dương hoa’ sao? Mộ thừa tướng ra tay cứu giúp,đó là xem bởi dung mạo nghiêng thành của ta đây, nếu tiêu vẫn rồi, thếgian chỉ sợ sẽ thiếu đi một cảnh trí đẹp đẽ, rất đáng tiếc mà!" - NamCung Thiển Trang chớp đôi mắt phượng sáng trong quyến rũ, ngón tay trắng như ngó cần nửa che mặt, cười nhẹ ngân nga nói: "Nếu như Tuyên vươngrơi xuống hồ, Mộ thừa tướng cũng sẽ nảy sinh không đành lòng mà cứungười, chẳng lẽ Tuyên vương sẽ vì thế mà cùng Mộ thừa tướng di tới mộtđoạn yêu đương trong đời?"

Da mặt Thủy Minh Hách co giật mãnh liệt, trong lòng biết cô nàng miệnglưỡi bén nhọn, lắm mồm vô cùng, thu lại vẻ không đứng đắn trên mặt, hắng họng, nghiêm túc nói: "Hôm qua dân chúng đến vây xem, về đến nhà liêntiếp bị bệnh, mới đầu là choáng váng đầu, miệng khô, không lâu sau liềnnóng sốt, có người nghiêm trọng thậm chí trong một đêm chỉ còn lại dabọc xương, giống như bị hút cạn tinh khí!"

Nam Cung Thiển Trang bắt đầu lo lắng, nghĩ đến Bách Lý Ngọc nói sẽ đếnhồ Sư Tử tra tìm đầu mối, nặng nề hỏi thăm: "Tin tức có khả năng bị đểlộ không?"

Nàng cũng biết Kiều Tâm không thể không có chiêu kế tiếp, chỉ là quá âmhiểm. Những người dân này xiết bao vô tội đây? Nếu vây xem cũng bị bệnh, vậy gần như một nửa người Mân thành này phải chết!

"Sợ rằng sứ giả của bốn nước đều biết." - Thủy Minh Hách cười khổ, hômnay chết một phần năm, theo tốc độ này, không mấy ngày nữa thì cũngkhông sai biệt lắm rồi, lại không biết có truyền nhiễm hay không, có gìkhác biệt so với tàn sát hàng loạt dân trong thành đâu? - "Nàng phải chú ý một chút, người của ta đang điều tra theo dấu vết, rất

bất lợi đối với nàng!”

Ánh mắt Nam Cung Thiển Trang nghiêm nghị, đã sớm nên nghĩ đến Kiều Tâmvu khống hãm hại nàng, đầu mối tự nhiên chĩa về phía nàng. “Ta sẽ chú ý, chỉ là không hiểu vì sao chúng ta không có chuyện gì, chỉ riêng dânchúng xảy ra chuyện?”

“Nàng xảy ra chuyện thì làm thế nào gài tang vật được? Chúng ta xảy rachuyện, bà ta làm thế nào tiến hành thuận lợi?” Trong lời nói của ThủyMinh Hách có giễu cợt. Hoàng thân quốc thích của bốn nước gặp chuyệnkhông may, sự việc sẽ không thể tính như vậy rồi, chắc chắn phải điềutra kỹ, nhiều người như vậy nhất định sẽ tìm được sơ hở, Kiều Tâm khôngdám mạo hiểm, chỉ cần Mân thành gặp chuyện không may, phủ Thành chủ bịdân chúng bức bách gây áp lực, cũng sẽ động thủ đối với Nam Cung ThiểnTrang.

Nam Cung Thiển Trang cười lạnh, không thể nào bác bẻ lại, chỉ là khôngbiết bước kế tiếp Kiều Tâm làm thế nào kích động dân chúng.

“Có phải nàng cũng nên đi tra xét một chút?” – Đôi mắt đào hoa của ThủyMinh Hách u ám, mất đi phong thái thường ngày, nhưng vẫn mê người nhưcũ, tốp hai tốp ba cô gái quăng tới ánh mắt trộm nhìn.

Nam Cung Thiển trang gật đầu, nhìn xem có thể chữa trị được hay không,mặc kệ nói thế nào, những người đó đều là bởi vì cô mà phải chịu liênlụy!

Hai người chạy thẳng tới hộ tiểu nông phía nam thành, thấy trên giườnggạch là người đàn ông khô gầy, tóc hoa râm, hơi thở mỏng manh, vốn làmột tráng hán,chỉ một đêm đã biến thành ông lão bảy mươi.

Nam Cung Thiển trang xúc động hồi lâu, mạng người quả thật yếu ớt, cho nên cô nhất định phải kiên cường, càng phải quý trọng.

Đặt tay lên cổ tay gầy nhe que củi, rồi Nam Cung Thiển trang phẫn nộ thu tay lại: “Lúc ta còn nhỏ thường bị thương, không người nào chăm sóc nên âm thầm học tập y lý để bôi thuốc cho mình, lại cũng chỉ hiểu một chútxíu bề ngoài!” – Độc dược và thuốc trị thương đơn giản. Nam Cung Thiểntrang lúng túng không nói ra miệng nửa vế sau đó. Cảm thấy có phần bấtlực, hai người cùng không hiểu y thuật, kích động chạy tới có thể điềutra ra cái thứ gì đây?

Thủy Minh Hách liền giật mình, vỗ bắp đùi, nhếch môi cười ha ha: “Nàng cũng có điểm không hiểu!”

Nam Cung Thiển trang đầy mồ hôi lạnh trên đầu, thực sự coi cô là vô địch từng trải muôn vàn sao?

“Bên cạnh ngươi có người biết y thuật không?” – Nam Cung Thiển tranglạnh nhạt hỏi. Bách Lý Ngọc không ở bên cạnh, không liên lạc được vớiMạc Tình, tình huống bên này lại khẩn cấp, không thể trì hoãn.

Thủy Minh Hách lắc đầu, hắn đi đến chỗ này là khinh xa (2) ra trận, chỉdẫn theo mấy thị vệ, còn có phu xe, làm sao sẽ mang theo kẻ hiểu ythuật?

(2) Khinh xa = loại xe gọn nhẹ.

“Mạc Vấn!” – Nam Cung Thiển trang hết cách rồi, gọi Mạc Vấn: “Ngươi có thể liên lạc với Mạc Tình không?”

“Chủ mẫu, Mạc Tình đi biếu rượu cho sư phụ của cô ấy, nhanh nhất cũngphải một ngày rưỡi mới có thể chạy về!” – Trên gương mặt lạnh lùng không có một tia biểu cảm của Mạc Vấn khi nhìn đến cái người khô gầy trêngiường, trong lòng khiếp sợ, cũng chỉ có thể cảm thấy gấp gáp, chủ tửbên đó có chuyện quan trọng cần xử lý, cũng không thể kêu đến, khóemiệng mấp máy, cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nam Cung Thiển trang tinh mắt nhìn ra Mạc Vấn có lời nén trong lòng, trầm mặt nói: “Mạc Vấn, ngươi biết điều gì vậy?”

“Thuộc hạ không biết, Bắc Viên Thế tử là đệ tử của thần y cốc, y thuậtxuất thần nhập hóa, không người nào đưa ra chừng, Mạc Tình cũng khôngthể bằng hắn, vì sao chủ mẫu không mời Bắc Viên Thế tử giúp một tay?” –Mạc Vấn nói ra mà cơ bắp căng cứng, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hivọng chủ tử không biết là hắn nói, nếu không, cuộc sống của hắn chắcchắn là nước sôi lửa bỏng.

Nam Cung Thiển trang đột nhiên sáng tỏ, cô nhất thời đã quên Bắc Viên Trần rồi, giữa bọn họ hẳn cũng nên bắt tay giảng hòa đi?

“Ngươi đi mời Bắc Viên Thế tử, nếu hắn không muốn, người nói là Bách LýNgọc gọi hắn!” – Nam Cung Thiển trang dò không ra thái độ của Bắc ViênTrần đối với cô, nghe Lãnh Sương nói trong lúc điều trị thi độc cho cô,vẫn là Bách Lý Ngọc dùng phép khích tướng, trong quá trình đó cô chịukhông ít khổ.

Ở mức độ nào đó, Lãnh Sương thiên vị Bách Lý Ngọc, Bắc Viên Trần khôngmuốn chữa trị là sự thực, khiến trực quan ấn tượng của Lãnh Sương đốivới hắn không tốt, không thiếu việc thêm dầu thêm mỡ chê bai Bắc ViênTrần, nâng cao Bách Lý Ngọc.

Mạc Vấn xấu hổ rất muốn nói chủ mẫu đa tâm rồi, hắn nói là chủ tử thìBắc Viên Trần chưa chắc đã nhận, nếu nói là chủ mẫu, Bắc Viên Trần chắcchắn vô cùng vui lòng.

Lời này hắn sẽ không nói ra, chủ mẫu không biết tâm ý của Bắc Viên Trầnđối với cô, vậy hắn tuyệt đối sẽ không chuốc thêm phiền cho chủ tử.

“Vâng!” – Dứt lời, bóng dáng ở bên trong nhà lá chợt biến mất. Bắc Viên Trần cẩnthận kiểm tra một lượt, lắc lắc đầu, giọng nói êm ái trong trẻo: "Thânthể bình thường, không có bất kỳ khác thường nào!"

Bệnh nhângiống như là chết già bình thường, nếu không phải số tuổi không đúng,bất kỳ đại phu nào cũng sẽ cho là đại nạn đã tới.

Nam Cung ThiểnTrang nét mặt nghiêm trọng, cẩn thận hồi tưởng lại hình ảnh ngày hômqua, bất chợt giật mình nhớ đến Kiều Tâm quen hạ cổ độc, vội vàng hỏi:"Có phải là trúng cổ độc hay không?"

Bắc Viên Trần cau mày, vêlên một cây châm bạc, vén áo bệnh nhân, châm về phía huyết mạch ở ngựcbị phong bế, quả thật, không bao lâu sau, ngực trái có một đốm nhỏ lớnbằng đốt móng tay nhảy lên.

"Cổ độc!" - Bắc Viên Trần khẽ vén lên môi mỏng, rút cây châm bạc ra, vẻ mặt không một chút buông lỏng, đâmvào ngón tay của bệnh nhân, nặn ra vài giọt huyết dịch, rút ra sợi dâyđen."Quỷ Vương cổ!"

Nam Cung Thiển Trang cùng Thủy Minh Hách nhìn nhau nghi hoặc, ngước mắt nhìn lại Bắc Viên Trần, thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của hắn, cũng biết chuyện không tốt lắm. "Quỷ Vương cổ cóthể hiểu là gì?"

"Quỷ Vương cổ là cổ độc âm hiểm nhất, nó phảihút khô tất cả máu huyết trong cơ thể con người, mới chịu phá cơ thểchui ra, lại một lần nữa tìm kiếm kí thể mới, rồi sau đó cơ thể bùng nổphân tách ra, nhung nhúc sinh ra vô số cổ trùng con, chỉ cần một conkhông chết, nó sẽ nảy sinh không ngừng!" - Bắc Viên Trần cũng chỉ đọcqua ghi chép y thuật tại Thần Y Cốc, chưa bao giờ gặp qua, hôm nay độtngột đụng phải, bó tay hết cách.

Đáy mắt Nam Cung Thiển Trang vụt thoáng qua tia sáng lạnh lẽo, không biết vì sao bọn họ không bị trúngcổ độc, chắc chắn là không giống như Thủy Minh Hách tổng hợp phân tích,mà là khi Kiều Tâm ném xuống khối cầu đen đó thì bọn họ kịp thời nhảyxuống sông, tránh khỏi một kiếp.

"Có thể dùng lửa đốt đượckhông?" - Sinh sôi không ngừng. . . Ví như di dời thân thể người trúngđộc để Quỷ Vương cổ không tìm được kí thể mới thì sao? Khoảng cách giữahai chu kỳ sống của nó là bao lâu?"

"Không biết!" - Bắc Viên Trần nói ra một cách bất lực, thông tin ghi chép có hạn, chỉ nói Quỷ Vươngcổ sinh sôi nảy nở cùng ảnh hưởng đặc thù, ghi chú tiếp sau cũng khôngcó giải thích thêm.

"Có thể ngâm dân chúng đã qua đời vào nướckhông? Lúc đầu, chúng ta cũng vì ở dưới đáy nước mới tránh thoát mộtkiếp, nếu đem bọn họ ngâm vào trong nước, có phải Quỷ Vương cổ cũng sẽbị dìm chết hay không?" - Nam Cung Thiển Trang chăm chú nhìn thẳng vàoBắc Viên Trần, hi vọng hắn gật đầu, đây là biện pháp tức thời duy nhất,cũng không thể mạo hiểm dùng lửa thiêu, dân chúng Mân thành vốn có ýkiến đối với bọn họ, hơn nữa tư tưởng thủ cựu, tôn thờ việc chôn vào đất an táng, dùng lửa thiêu chính là trừng phạt tội nhân, linh hồn khôngđược siêu an, nếu cô đề nghị dùng lửa thiêu, chắc chắn sẽ gây ra cơnphẫn nộ.

Bắc Viên Trần cười khổ, nếu thật dễ giải quyết như vậy,Quỷ Vương cổ cũng sẽ không là cổ độc ác độc nhất của Nam Cương, bởi vìtrăm năm trước nội bộ Nam Cương đại chiến, vương thất Nam Cương bị hạQuỷ Vương cổ, thế cho nên thiếu chút nữa bị truyền nhiễm diệt tộc, cuốicùng là toàn bộ người không bị trúng độc dời đi, phong tỏa vương đô củaNam Cương, hai phần mười người Nam Cương mới có thể may mắn còn sốngsót. Sau lần đó, Quỷ Vương cổ bị cấm, biến mất khỏi thế gian, nhưngkhông ngờ rằng lần này lại tái xuất giang hồ, chẳng lẽ Mân thành thật sự phải biến thành một tòa thành chết?

"Biện pháp duy nhất là dichuyển người sống, phong tỏa tòa thành trì này, nhưng dân chúng Mânthành chắc chắn sẽ không đồng ý!" – Trong giọng nói lạnh nhạt của BắcViên Trần lộ ra một tia ưu thương, dù tính tình của hắn lạnh nhạt, nhưng đối mặt với sinh mạng của một nửa thành trì, cũng sẽ có sự thương hạibi ai.

Ánh sáng trong đáy mắt của Nam Cung Thiển Trang dần dần ảm đạm, sắc mặt trắng bệch, tay nắm thật chặt trong ống tay áo, một thànhtrì người, đổi lấy một cái mạng của cô. . .

Đáy mắt chợt lóe lênánh sáng khát máu, từ ống tay áo móc ra một mảnh vỡ màu đỏ, lạnh lùngnói: "Lãnh Sương, triệu tập thuộc hạ, tận lực lục soát tung tích của Cốc chủ A Hận, một khi có tin tức, lập tức cho ta biết!"

"Dạ, chủ tử!" - Trong không khí truyền đến thanh âm lạnh lẽo không có tình cảm.

Ánh mắt của Bắc Viên Trần lóe lên, A Hận. . . A Hận. . . Lẩm nhẩm gọi lênmấy tiếng, bất chợt giật mình nhớ đến một người ăn mặc rách nát, quần áo vá chằng vá đụp, khẽ giọng nói ra: "Chính là Độc vương A Hận sao?"

"Có lẽ ngươi và ta đang nói tới cùng một người!" - Nam Cung Thiển Trang từchỗ Lãnh Sương nghe được câu chuyện về A Hận, trực giác cho biết có thểông ta có biện pháp xử lý chuyện này.

"Không ổn rồi, các ngươi về trước đi, ta có việc rời đi trước!" - Nam Cung Thiển Trang chợt nhớ tới Bách Lý Ngọc đi đến hồ Sư Tử, mà Quỷ Vương cổ có sức sống mãnh liệt dai dẳng, nếu như một mình y không tra ra, trúng cổ thì làm thế nào?

Nét mặt chợt trắng bệch, không còn chú ý đến những cái khác, xoay người vội chạy đi về hướng hồ Sư Tử.

Thấy vậy, Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách đối diện nhìn nhau một cái, cũng đi theo sát.

Mấy người một trước một sau đi tới hồ Sư Tử, liền nhìn thấy Bách Lý Ngọcmột bộ áo trắng thánh khiết đứng trên tảng đá lớn ở trong hồ, quần áobay phấp phới, toàn thân giống như có một màn sương đen tụ lại, tà khímà lẫm liệt.

Trái tim Nam Cung Thiển Trang chợt thắt lại, y đang làm cái gì vậy?

"Bách Lý Ngọc!" - Nam Cung Thiển Trang nhảy lên thân cây khô, không dám đứng ở trên mặt đất, sợ đụng phải Quỷ Vương cổ.

Nghe thấy tiếng, Bách Lý Ngọc xoay đầu, lập tức liền nhìn thấy Nam CungThiển Trang ẩn thân trong rừng núi xanh tươi, thanh nhã cười một tiếng,nhất thời làm tỏa sáng cả chân trời, tiêu tán cả màn đêm dày đặc ở xunhquanh người, khôi phục vẻ ôn nhuận như ngọc trước sau như một.

"Không an ổn nghỉ ngơi ở khách sạn, sao lại chạy loạn khắp nơi vậy?" - Bách Lý Ngọc đạp không khí mà đến, đứng ở bên cạnh người Nam Cung Thiển Trang,ngón tay thon dài như ngọc gãi nhẹ sống mũi cao của Nam Cung ThiểnTrang, khẽ cười nói: "Bướng bỉnh!"

Nam Cung Thiển Trang xoaychuyển thân thể của Bách Lý Ngọc, thấy y vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm."Có phát hiện ra điều gì không?"

"Nước giếng của Mân thành đều đi qua hồ Sư Tử, nhưng, hôm qua Kiều Tâm ném cổ độc, phần lớn rơi vàotrong nước, bọn chúng chỉ là ngủ yên để tự bảo vệ mình, một khi đã vàotrong cơ thể, sẽ thức tỉnh hút máu huyết." - Bách Lý Ngọc lạnh giọng kểrõ, thấy nét mặt Nam Cung Thiển Trang lộ vẻ lo lắng, đau lòng mà kéo lấy tay của cô, nói: "Ta đã sai người đào chặn nguồn nước, dặn dò dân chúng không được uống!"

Nam Cung Thiển Trang không hề ngờ lại nghiêmtrọng như thế này, người đàn ông này sợ cô lo lắng, liền giấu diếm cô,cố tình nghiêm mặt nói: "Sau này có chuyện gì đều phải nói ra với ta, ta không muốn làm một con chim Hoàng Yến, cũng không được làm cho ta lolắng!" - Cái loại cảm giác lo sợ mất đi y đến hít thở không thông đó,một lần là đủ rồi.

"Được!" - Bách Lý Ngọc nắm trọn vòng eo nhỏnhắn của Nam Cung Thiển Trang, cằm để ở trên bả vai của Nam Cung ThiểnTrang, đè thấp âm thanh đồng ý.

"Ừ, Mạc Tình không có ở đây, talo lắng tình huống sẽ chuyển hóa xấu, vội sai Mạc Vấn mời Bắc Viên Trầntới tìm hiểu bệnh nhân!" - Nam Cung Thiển Trang thầm biết y không hỏiđến vì sao Bắc Viên Trần và Thủy Minh Hách ở cùng với cô, nhưng tronglòng chung quy vẫn để ý, nên dứt khoát tự mình thẳng thắn.

BáchLý Ngọc dường như thật vui mừng đối với sự chủ động thẳng thắn của NamCung Thiển Trang, ý cười nhiễm lên đuôi lông mày, con mắt hẹp dài sángngời giống như vì sao lúc nửa đêm. "Ừ, ta không để bụng đâu!"

"Chúng ta đi về trước, chuyện này cần thương nghị thêm!" - Nam Cung ThiểnTrang lôi kéo Bách Lý Ngọc đi tới bên cạnh hai người kia, hỏi thăm ýkiến của bọn họ.

"Không ngại!"

Thấy bọn họ không có ýkiến, cùng nhau trở về khách sạn, đi ngang qua phòng của Thương Tiệp Ảnh thì trùng hợp cửa phòng mở ra, Thương Tiệp Ảnh với đôi mắt bầm đen,thiếu chút nữa đụng nhau với Nam Cung Thiển Trang, cáu giận nóng nảyquát: "Mắt chó đui mù, đụng đến thân thể quý ngàng vàng của bản côngchúa, ngươi gánh được trách nhiệm không?"

"Công chúa đụng phảiVương hậu của Bắc Thương, ngươi muốn tự vận tạ tội chăng?" – Sắc mặtBách Lý Ngọc âm trầm, hung ác nhìn chằm chằm Thương Tiệp Ảnh, tràn đầysát khí

Cơ thể của Thương Tiệp Ảnh run lên, cẩn thận đánh giáBách Lý Ngọc, thì hai mắt lại tỏa sáng, thu lại nét tức giận trên khuônmặt, mềm mại nói: "Huynh là. . . Ám Đế của Bắc Thương?"

Trong mắt Bách Lý Ngọc vụt thoáng qua tia khó hiểu, nhìn về phía Nam Cung ThiểnTrang, thấy cô nháy mắt, bất chợt hiểu ra, mở rộng tầm mắt mà thấy chánghét, tâm bị tham lam chiếm hết, mặc kệ mất trí nhớ bao nhiêu lần, bảntính cũng không đổi được.

"U ca ca, ta là Thương Tiệp Ảnh, congái được Minh Đế của Bắc Thương sủng nhất, thân phận chúng ta tôn quýgiống nhau, ta có thể xin với phụ hoàng thỉnh cầu gả đi, gả làm vợ củahuynh được không?" - Thương Tiệp Ảnh tính toán thật nhanh trong lòng.Thế lực của Ám Đế ở Bắc Thương to lớn, khiến phụ hoàng kiêng kị, mà phụhoàng chỉ có ba con gái, không có một người con trai nào, nếu ả gả choÁm Đế Quân Mặc U, vậy là có chỗ dựa lớn nhất để cùng với hoàng tỷ có sức mạnh hùng hậu của ông cậu, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.

Nam Cung Thiển Trang nhìn Thương Tiệp Ảnh một cách nghiền ngẫm. Nữ nhân này cótính “tiện” sao? Đã quên mất Bách Lý Ngọc, lần này gặp mặt cứ coi như là lần đầu tiên mới quen đi, không ngờ da mặt của ả dầy như vậy, khoekhoang thân phận, khiến Bách Lý Ngọc xiêu lòng với ả, không biết nên nói ả đơn thuần hay là ngu xuẩn đây?

"Thân phận ngươi tôn quý haykhông, có quan hệ tới ta sao? Nàng là Vương hậu của Bắc Thương, nganghàng với thân phận của mẫu hậu của ngươi, sau này chỗ nào có nàng thìphải lấy lễ quân thần mà đối đãi!" - Bách Lý Ngọc không cho phép bấtluận kẻ nào vấy bẩn Nam Cung Thiển Trang.

"U ca ca, thân phận của tiện nhân kia đê tiện, ả sao có thể nào xứng với ca?" - Thương Tiệp Ảnh không dám tin, miệng không cần che giấu mà nhục mạ Nam Cung ThiểnTrang.

"Ngươi. . ."

"Ai nha. . ." - Bách Lý Ngọc còn chưamở miệng nói, đã bị Lãnh Sương hấp tấp xuất hiện cắt đứt, chỉ thấy LãnhSương như tên rời cung nhanh chóng vọt tới, chân đạp lên váy áo hoa lệcủa Thương Tiệp Ảnh, trên người dùng sức đụng vào ‘viu’một tiếng, váy áo của Thương Tiệp Ảnh phanh ra, lộ ra tảng lớn da thịt trắng như tuyết,phía trên hiện đầy vết đỏ tím bầm.

"A ——" Thương Tiệp Ảnh che gương mặt trắng bệch, thét chói tai.

Nam Cung Thiển Trang không đành lòng nhìn thẳng, người bình thường khôngphải là che chỗ lộ rồi thét chói tai sao? Ả thì tốt hơn, che mặt đểngười khác không nhận ra ả?

"Ừ, công chúa thân phận quả thật caoquý, như hoa cỏ kiều diễm, hấp dẫn vô số ong bướm, nhìn xem, thân thểcũng bị đốt cho sưng đỏ rồi!" - Nam Cung Thiển Trang mặt mày mỉm cười,vừa công khai mà bóng gió nói.

Thương Tiệp Ảnh hung tợn trừng mắt lườm Nam Cung Thiển Trang, xoay người vọt vào gian phòng, lại quên rằng váy áo vẫn đang bị Lãnh Sương giẫm dưới chân, vấp ngã xuống đất, tư thế té chỏng cả vó, váy lụa mỏng vốn chỉ rách một nửa, vinh quang bỏ đi,Thương Tiệp Ảnh với một cái cái yếm cùng chiếc khố ngang màu trắng té ởcửa.

Khách đi qua đi lại ở quán rượu nhìn thấy một màn bất thìnhlình, trợn to cặp mắt, nhìn chằm chằm trò hề bỏ chạy của Thương TiệpẢnh.

"Công chúa, cô không sao chứ? Ngã đến nỗi trên người chỗxanh chỗ tím rồi!" - Nam Cung Thiển Trang mặt vẻ lo lắng, la lên thấtthanh.

Mọi người nghe vậy, trong mắt lộ ra sự khinh bỉ. Thì ra là công chúa của Bắc Thương, không ngờ tới tính tình lẳng lơ, khắp ngườihoan ái bạo ngược da thịt không có một chỗ hoàn hảo, bình thường ánh mắt cao ngạo, xem thường người khác, lại không ngờ là một dâm phụ!

Sắc mặt Thương Tiệp Ảnh lúc xanh lét lúc trắng bệch, vội lăn một vòng đứnglên, hung hãn chỉ vào mọi người nói: "Không cho nhìn, nếu không bản công chúa khoét hết tròng mắt của các ngươi!"

Dứt lời, một trận cười vang lên, Thương Tiệp Ảnh dậm chân chạy vào gian phòng.

Nam Cung Thiển Trang lắc đầu một cái. Hết thuốc chữa!

"Lãnh Sương, sao ngươi lại tới đây?" - Nam Cung Thiển Trang nhíu mày hỏi.

"Thuộc hạ. . ."

Đột nhiên, trước cửa quán rượu có một trận huyên náo, ngay sau đó liền nhìn thấy chưởng quỹ sắc mặt khó coi xông lên, nói với Nam Cung Thiển Trang: "Tiểu thư, dân chúng Mân thành mang theo Thành chủ đến đòi công đạo,nói cô là yêu nữ, chọc giận tới vị thần của hồ Sư Tử, trời giáng trừngphạt, làm cho dân chúng mắc phải quái bệnh, muốn trói cô để thực thi hoả hình tế lễ thần hồ!"