Thân Phận Số 019

Chương 64: Họp Chợ (11)



Tác giả: Tây Tây Đặc

Triều Giản đẩy cái tay đang sờ đầu mình ra, rũ mắt xuống, giễu cợt nói: "Anh đang dỗ trẻ con sao."

Trần Ngưỡng không chút nghĩ ngợi nói: "Cậu còn không phải là trẻ con à."

Triều Giản mặt vô biểu tình nhìn anh.

Trần Ngưỡng kinh hồn táng đảm, cho mày lanh mồm lanh miệng không dùng não này, còn thật đem vị này coi thành một đứa em trai ngây thơ ngơ ngác nữa chứ.

"Coi tôi nói tầm bậy gì không biết, mười chín tuổi rồi sao còn là trẻ con được," Trần Ngưỡng đè bả vai rộng lớn của thiếu niên lại, giọng nói cố ý nói khuếch đại lên, "Cậu đã là nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa."

[Nam tử hán đại trượng phu đỉnh thiên lập địa - Người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.]

Triều Giản chống quải trượng đứng lên, từ góc độ phải ngước lên nhìn Trần Ngưỡng lập tức biến thành từ trên cao nhìn xuống.
Khí tràng của hắn vốn đã lan ra một đoạn hiện tại càng lan xa ra vạn dặm.

"Đừng có cợt nhả với tôi." Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống nói.

Vẻ mặt Trần Ngưỡng đầy oan uổng: "Tôi thật không có ý cười cợt cậu."

"Trong lòng anh đang cười tôi."

Trần Ngưỡng: "......"

Nói thật đi cậu có phải là con giun trong bụng tôi biến thành không?

Trần Ngưỡng đột nhiên giật mình, tâm thái của chính anh dường như trẻ lại thì phải, tính tình cũng đang chậm rãi tiến về thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.

Không biết là bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là tốt hay là không tốt.

Trần Ngưỡng không phân tâm được bao lâu, anh cầm lấy mấy miếng bơ sữa nhét vào túi thiếu niên, sau đó quay trở lại quầy hàng của mình.

Triều Giản rũ mi không nói một lời, kéo mũ áo thể thao lên che đi nơi vừa bị đụng chạm.
.

Giữa trưa mùi thức ăn thoang thoảng bay ra từ khắp thôn.

Trần Ngưỡng đang muốn đi hỏi cộng sự cơm trưa giải quyết như thế nào, thì thấy một người dân trong thôn bưng một cái bát lớn cười ha hả hướng đến đây, không phải hướng đến quầy hàng của anh, mà là người phụ nữ trung niên bán gà bên cạnh.

"Khương Miêu, Khương Miêu."

"A......"

Người phụ nữ trung niên đang ngồi thẫn thờ quay đầu lại, theo tiềm thức gọi: "Chú Lý......"

Nụ cười của chú Lý lập tức cứng đờ, sắc mặt xám xịt như sắp chết, hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ.

Người phụ nữ trung niên biết mình nói sai, vội vàng sửa miệng: "Là Khương Đại, ngươi...... Ngươi có chuyện gì không?"

"Cơm trong nhà đã nấu xong, ta đưa tới cho ngươi." Chú Lý người luôn vui vẻ, hiện tại lại dùng giọng điệu lạnh lùng đáp lời.
"Ờ... Ờ... Ra là vậy, cảm ơn Khương Đại."

Chú Lý chuẩn bị rời đi bỗng dừng chân lại, quay người ôn tồn nói: "Khương Miêu, ngươi phải cố gắng mà làm cho tốt, nhà họ Khương đều trông cậy vào ngươi."

"Hả?" Người phụ nữ trung niên cầm cái bác lớn nghe vậy hơi mờ mịt, nhưng chỉ trong một giây đã hiểu, vội vàng nói, "Đã biết, ta sẽ cố gắng buôn bán thật tốt."

Trần Ngưỡng kỳ quái nghĩ, nhà họ Khương trông cậy vào Khương Miêu?

Còn Khương Nhân thì sao?

Cho tới bây giờ, manh mối liên quan đến Khương Nhân gồm có, từng bị bệnh, không thích người khác nói mình không giống đàn ông, từng gϊếŧ người.

Khương Miêu là em gái, đã đến tuổi lấy chồng, ở trong mắt Khương Đại cô so với Khương Nhân càng được coi trọng hơn.

Trần Ngưỡng nhìn theo bóng lưng của chú Lý, ông là một trong hai người Khương Đại ở thôn Lão Tập, còn một người khác là người bán màn thầu hấp bị cụt tay kia.
Tiểu Tương và Trần Tây Song bị gọi sai tên, nhưng trên người cả hai chỉ xảy ra mấy chuyện kỳ quái.

Nhưng khi chú Lý bị gọi sai tên, phản ứng lại rất lớn.

Điều đó có nghĩa là, ngoại trừ như mấy hiện tượng đại loại như trúng tà, gặp ác mộng, còn sẽ có hậu quả càng đáng sợ xuất hiện.

Chẳng lẽ là dựa theo số lần bị gọi sai tên để tính, vượt qua số lần đã định sẽ chết?

Hoặc là, bị gọi sai bao nhiêu lần đều sẽ không chết, nhưng so với chết còn muốn đáng sợ......

Trần Ngưỡng hét to lên nói với chú Lý: "Khương Đại, cũng giúp ta lấy một bát cơm lại đây đi!"

Người đàn ông trung niên phớt lờ anh.

Trần Ngưỡng vốn tưởng rằng anh không phải người trong thôn nên đối phương không chịu đưa giúp anh, nhưng vừa gặp những người khác, lại nghe Vương Tiểu Bội nói Khương Đại đưa cơm trưa cho cô, vẻ mặt của anh hiện lên chút kinh ngạc.
"Một bác cơm rất lớn, đồ ăn ép tới đầy tràn, sợ tôi ăn không đủ no." Vương Tiểu Bội nói, "Nhưng sao tôi ăn hết cho được, quá nhiều, thật đấy, những món ăn đó......"

Đát Yến không đợi Vương Tiểu Bội nói xong đã nói một câu: "Cũng đưa cho tôi."

Trần Ngưỡng nhìn Tiểu Tương, cô cũng gật gật đầu.

Ánh mắt Trần Ngưỡng đảo qua nhóm nam đồng bào, cả đám bọn họ đều là mặt mày ngơ ngác ngác ngơ.

Đưa cái gì, đưa cơm á, cái gì cơm? Còn sẽ đưa cơm tới tận nơi cơ à?

"......" Trần Ngưỡng thông qua hiện tượng này rút ra kết luận, "Khương Đại chỉ đưa cơm cho một mình Khương Miêu."

Mặc kệ Khương Nhân.

Bất công.

Mấy lời sau Trần Ngưỡng không nói thẳng ra, mọi người cũng có thể theo lời anh nói mà nghĩ đến hai điểm đó.

Vương Tiểu Bội đỡ đỡ cái kính đen của mình: "Khương Đại là cha của cả hai."
"Quan hệ đã rõ ràng, một nhà ba người, cha, anh, và em gái."

Từ Định Nghĩa lấy thứ gì đó từ trong túi ra bỏ vào trong miệng ăn, còn phát ra tiếng rộp rộp như rất giòn, hắn ta vừa ăn vừa nói: "Chuyện này cũng quá không hợp với lẽ thường rồi, thói đời từ xưa đến nay đều là trọng nam khinh nữ, tại sao nhà họ Khương lại tương phản."

[Tương phản nghĩa là Ngược lại.]

Trần Tây Song ngó Từ Định Nghĩa, nhìn thấy khi hắn ta nói chuyện từ trong miệng sẽ rớt ra thứ như vụn bánh giòn rụm, trong lòng thầm mắng, ăn cái gì không biết, trông ngon như vậy.

"Ha hả, anh còn không biết xấu hổ tới đây để hội hợp cơ đấy."

Từ Định nghĩa cười nịnh nọt: "Đừng như vậy mà, tôi nào có biện pháp khác, nếu đổi thành các vị cũng sẽ làm như vậy thôi, có ai lại muốn chết đâu, các vị nói xem có đúng không."
Trần Tây Song hừ hừ: "Chuyện này còn không phải tại anh, đều đã nói rõ dẹp lên không bán, chính anh không nhớ kỹ nên mới khiến cả bọn chịu phạt như thế."

"Tại tôi buôn bán tốt quá, vội lên liền quên mất chuyện này."

"Hậu quả là do mình anh tạo ra, nhưng lại khiến cho cả đám chúng tôi cùng anh gánh vác, một câu quên mất của anh nghe nhẹ nhàng quá nhỉ?"

Trần Tây Song ngẩng đầu lộ ra cái cổ trắng nõn, lập tức thấy được một vòng tròn tím đậm nhìn thấy mà ghê người: "Anh thử nhìn cái cổ của tôi này, sắp đứt luôn rồi đó thấy không, hiện giờ còn đau muốn chết, làn da của tôi vốn dĩ đã mềm rồi, giờ thì nhờ phúc của anh đấy tím đen luôn."

Từ Định Nghĩa không biết xấu hổ nói: "Sự tình đã xảy ra giờ nhắc lại cũng chả được gì, à mà tôi không chỉ có bị siết cổ thôi đâu, đầu gối còn quỳ tới bị thương đây, trừng phạt tôi cũng bị nặng hơn các vị mà, lúc sau các vị lại phát hiện manh mối gì, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ, tuyệt đối sẽ không tái phạm làm liên lụy mọi người nữa!"
Lúc hắn ta nói mấy lời bảo đảm này, trong miệng chưa từng ngừng qua. [ Ý của câu này là bảo trong miệng Từ Định Nghĩa cứ nhai cái thứ hắn lấy ra ăn ấy.]

Vương Khoan Hữu không bình luận: "Nói chính sự đi."

"Con trai hay con gái thì đều giống nhau, đều là thịt ở mu bàn tay của người làm cha làm mẹ, không nên nặng bên này nhẹ bên kia như thế."

Trương Quảng Vinh đã độc thân hơn 40 mấy năm rồi, không con không vợ, vì hoàn cảnh trưởng thành làm ông ta có chút liên tưởng, nên lạnh lùng nói: "Một chén nước đổ không đều." [ý chỉ bất công.]

Từ Định Nghĩa lại chộp lấy thứ đựng trong túi ra nhét vào trong miệng, mơ hồ xen vào nói: "Cho nên mới nói, đẻ một đứa là được, không ai tranh không ai đoạt, ba mẹ cũng sẽ không lấy hai đứa nhỏ ra so sánh với nhau, loại chuyện này dù cố ý hay vô tâm, đều là một loại thương tổn."
Vương Khoan Hữu niết mũi: "Càng kéo càng xa."

"Tôi không nghĩ đã bị kéo xa, mà ngược lại đã cách chân tướng càng ngày càng gần." Từ Định Nghĩa dùng một loại giọng điệu khôi hài hỏi, "Lúc ở nhà các người có từng chịu cảnh bị xem nhẹ không."

"Không nói gì, không làm gì cũng bị mắng, ở trong nhà chỉ cần thở thôi cũng có tội, luôn cảm thấy mình là đứa dư thừa trong nhà ấy."

"......"

Giữa trưa nắng gắt, nhưng toàn thân Trần Ngưỡng lại có chút ớn lạnh, từ lúc tiến vào thế giới nhiệm vụ đến nay, ba người nhà họ Khương chưa từng xuất hiện, nhưng họ vẫn luôn tồn tại.

Tất cả mọi thứ nơi đây đều liên quan đến ba người bọn họ.

Những tin tức hiện có dần dần làm phong phú lên hình ảnh của Khương Nhân.

Người khác muốn hắn nhường nhịn em gái mình, vấn đề là hắn đã nhường nhịn từ lâu rồi, không muốn nhịn nữa, Khương Đại yêu quý Khương Miêu, không thích hắn.
Trần Ngưỡng đoán rằng đây là chuyện làm Khương Nhân oán hận nhất.

Chỉ là có một điều làm anh không hiểu, chú oán tại sao lại tập trung quay quanh trong ba ngày bày quán bán hàng hoá, còn phải kiếm đủ 1 ngàn 500 đồng tiền lợi nhuận mới được.

[Chú oán nghĩa là nỗi oán hận được lan ra diện rộng hoặc như lời nguyền rủa kiểu vậy.]

Khương Nhân muốn kiếm tiền cho nhà họ Khương? Vì điều gì?

Trần Ngưỡng nói ý nghĩ của mình cho cộng sự nghe: "Cậu nghĩ sao?"

Triều Giản: "Ừ."

Đây là xác nhận cho suy nghĩ của anh.

Trần Ngưỡng còn muốn nghe thêm, Triều Giản đã nói trước anh một bước: "Tôi đói rồi, kiếm gì ăn đi."

"Hai chúng tôi đi ăn cơm trưa, các người ai ăn rồi thì có thể đi loanh quanh chợ hỏi thăm chút gì đó." Trần Ngưỡng nói xong kéo Triều Giản rời đi.

Trần Tây Song cũng muốn đi theo, nhưng khát vọng sống sót khiến hắn dừng bước chân lại, đúng lúc thấy Từ Định Nghĩa lại thò tay vào trong túi, ngoài miệng thì đầy dầu: "Anh cứ rộp rộp ăn cái gì vậy?"
Từ Định Nghĩa thấy hắn không còn tức giận như trước, liền lấy lòng xòe tay ra: "Là cái này."

Từng sợi nhỏ màu vàng làm bằng bột mì trộn với hạt vừng nhỏ.

[giống bánh que phủ mè bên mình, tui sẽ để hình minh hoạ cuối chương.]

Vương Tiểu Bắc đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhìn thấy thứ trong tay của Từ Định Nghĩa hai mắt không khỏi sáng lên: "Bánh que tẩm mè."

"Đúng đúng." Từ Định Nghĩa lại móc ra một nắm.

Trần Tây Song "Y" một tiếng: "Anh trực tiếp cho đồ chiên vào trong túi, cũng không chê dơ hả."

"Tôi tự mình ăn, dơ gì mà dơ."

Từ Định Nghĩa vươn bàn tay mập mạp, vỗ vỗ vào ba lô ở phía sau của mình: "Trong ba lô của tôi vẫn còn, có ai muốn ăn không?"

Trần Tây Song vẫn là ngại, không ăn, nhiều dầu mỡ như thế, khác hẳn với chế độ ăn uống lành mạnh của hắn.

Vương Tiểu Bội cũng không quá muốn ăn, nhưng ánh mắt lại không thể dời đi chỗ khác.
Từ Định Nghĩa từ trong ba lô lấy ra một túi lớn đựng thanh que vàng, tìm một chiếc túi tiện lợi chuẩn bị đổ một ít cho Vương Tiểu Bội.

Kết quả là lúc đổ lỡ tay đổ quá nhiều nên muốn túm một ít trở về, hắn nghĩ hoặc đơn giản là giữ lại phần lớn rồi để Vương Tiểu Bội lấy đi phần ít.

Trước kia Đát Yến từng bị một tên mập mạp quấy rối, cho nên cô ta ghét nhất là người khác giới mập mạp, bây giờ nhìn thấy bộ dáng của Từ Định Nghĩa cọ tới cọ lùi như vậy, lại nghĩ đến tối hôm qua hắn đưa ra ý kiến đáng khinh trai gái ngủ cùng một giường kia, tức khắc khinh thường nói: "Anh là đàn ông, không nhường phái nữ một chút sao?"

Từ Định Nghĩa nghe đại mỹ nhân nói như vậy, ngượng ngùng đỏ mặt, đưa chiếc túi đựng phần lớn bánh cho Vương Tiểu Bội cầm đi.
.

Nhiệt độ buổi trưa hôm nay cao hơn nhiều so với ngày hôm qua, lại có chút nắng ráo, hầu hết các gian hàng trong chợ đều vắng khách, người không biết đều đã đi đâu nghỉ ngơi hết rồi.

Trần Ngưỡng và Triều Giản đang ngồi bên đường ăn bánh bao kẹp thịt kho.

Sau khi ngồi xổm được một lúc thì Trần Ngưỡng trực tiếp ngồi bệt xuống đất, anh vừa nhìn gian hàng của mình với Triều Giản, vừa nhấm nháp một ngụm bánh rồi uống một chút nước rồi mới cắn tiếp một miếng.

Là nước mưa Trần Ngưỡng chạy về thôn lấy tới, được anh đựng trong một cái lọ bằng sứ.

Trần Ngưỡng nhìn chữ "Hỉ" trên chiếc lọ, hai bên trái phải có rồng và phượng, còn có hai đóa đỗ quyên, gối ngủ cùng khăn mặt của bọn họ dùng cũng là cùng một loại này.

[Hỉ là chữ thường được dùng trong hôn lễ.]
"Có hạt tiêu trong bánh bao." Trần Ngưỡng phun xuống đất.

Triều Giản cũng ăn phải, nhưng mặt mày của hắn chưa từng nhúc nhích: "Lúc kẹp thịt kho không để ý."

Miệng Trần Ngưỡng đều tê dại: "Tôi có bóng ma tâm lý với hạt tiêu."

Hạt giống, Lâm Nguyệt, một bãi lớn, hỗn hợp dịch nhầy kéo thành sợi...... anh sắp ăn không được nữa rồi.

Triều Giản nhìn biểu tình trên mặt Trần Ngưỡng như ăn phải cứt, bánh bao thịt trong miệng hắn cũng có chút nuốt không nổi nữa: "Dẹp biểu tình đó của anh ngay đi."

"Tôi làm không được." Trần Ngưỡng uống mấy ngụm nước để pha loãng mùi vị trong cổ họng của mình, "Tôi đi chung quanh nhìn xem, một hồi sẽ trở về, nơi này có thể quan sát được quầy hàng của hai chúng ta, còn tránh được ánh nắng, cậu đừng đổi chỗ, tại đây chờ tôi."

Triều Giản lấy quải trượng gõ nhẹ vào bắp chân của Trần Ngưỡng, như lơ đãng nói một cách bình thường: "Đưa nửa cái bánh bao của anh cho tôi."
Trần Ngưỡng thực tự nhiên đưa cho hắn.

Đi được một lúc rồi, Trần Ngưỡng mới cảm thấy hơi khó xử, vốn dĩ chỉ có em gái mới ăn đồ thừa của anh, nhưng bây giờ lại có thêm một người nữa.

Nếu đổi vị trí mà nói, anh phát hiện...... Chính mình cũng có thể ăn được đồ thừa của đối phương không sao cả.

Cộng sự đều sẽ như thế hả ta?

Trần Ngưỡng nói thầm, hiện tại anh không có mục tiêu để tham khảo, để sau này anh gặp những người có cộng sự sẽ hỏi thử xem.

Vấn đề này cũng không quá quan trọng, không nghĩ nữa, chuyện quan trọng nhất hiện giờ là manh mối liên quan đến nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng đi ngang qua chỗ Lý Bình, bị ông ta gọi lại hỏi anh kiếm được nhiều ít tiền.

Không đợi Trần Ngưỡng nói một con số, Lý Bình đã tự hỏi tự đáp: "Hẳn là nhiều hơn ta rồi."
Trần Ngưỡng nhìn ra ông ta buôn bán không thuận lợi: "Cá không dễ bán sao?"

Lý Bình chộp lấy sợi dây chuyền vàng cỡ lớn của mình nghiến răng nghiến lợi nói: "Loại cá chép hoang dã này, dài bằng một chiếc đũa, làm sao cũng phải nên bán mười đồng tiền một con."

"Thế mà chỉ bán được 5 đồng một con, bán rẻ như cho thế kia, ta phải bán đến chừng nào đây?"

Tiếp theo lại nói với Trần Ngưỡng: "Giống như cậu thì tốt rồi, bán này đó giá cả tuy không vượt qua 4 đồng, cơ bản đều là hai ba đồng một món, nhưng chủng loại lại nhiều, vật này bán không được, còn có loại khác mà bán, còn ta thì chỉ có mỗi một loại cá để bán."

Trần Ngưỡng nói: "Cũng có nhiều người chỉ bán một loại, đều bán chạy hơn so với tôi."

Lý Bình ngừng nói.

Trần Ngưỡng nhìn từng cái đầu cá đen nhánh chen chúc dày đặc trong xô nhựa, cả bầy đều rất hăng hái, không có con nào lật bụng.
"Trong chợ còn có những người bán cá khác, mấy người đó đều buôn bán rất tốt, sao không đi học hỏi chút kinh nghiệm?"

Lý Bình bỏ qua kiến nghị của Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng cũng không thèm nói nhiều, vừa quay đầu tính đi thì phía sau lại có tiếng nói vang lên.

"Ngày hôm qua ta không chịu hoàn tiền lại cho người kia, từ lúc đó về sau không có ai đến mua cá nữa, lúc đầu cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, không ngờ hôm nay vẫn không có ai, cho dù ta có đứng trước quầy hàng hét to quảng cáo như thế nào đi nữa, thì những người đi ngang qua cứ lướt qua, coi ta giống như người không tồn tại."

Hơi thở của Trần Ngưỡng siết chặt lại, chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm?

[hiệu ứng cánh bướm là cụm từ diễn tả lại sự hỗn loạn của sự kiện gốc.]

25 cái quầy hàng trên danh nghĩa đều là ba người nhà họ Khương, từng người làm buôn bán, ai phá hỏng thanh danh nhà họ Khương, thì quầy hàng của người đó sẽ không có khách hàng quan tâm hay ghé vào mua nữa.
Quy tắc này thật sự là......

Ánh mắt Lý Bình trống rỗng: "Bây giờ đã chết mất một người, còn lại 24 người, tổng số tiền phải kiếm được là 1.500, ban đầu tính ra thu nhập bình quân của mỗi đầu người từ 60 đồng đã tăng lên thành 62,5 đồng."

"Còn một ngày rưỡi, nếu nghĩ ra cách bán nhiều một chút còn có thể kiếm đủ, nhưng vấn đề hiện giờ là không có người tới chỗ này của ta."

Trần Ngưỡng nói: "Thế giới nhiệm vụ thường có nhiều biến số, không đến phút cuối cùng thì đều có khả năng sẽ xuất hiện sự thay đổi."

[biến số là sự thay đổi bất ngờ.]

"Sẽ có thật ư?"

Lý Bình thất thần lại móc sợi dây chuyền vàng không cẩn thận đụng tới vết thương bị trầy xước trên cổ, đau đến mức khiến ông ta chửi thề, nhưng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.

Trần Ngưỡng nhìn Lý Bình rời khỏi gian hàng nên cao giọng hỏi ông ta đi đâu.
"Đi dạo một chút." Lý Bình xua tay nói.

Trần Ngưỡng thu hồi ánh mắt, đi tới bên cạnh một anh nông dân bán gia súc: "Ông anh, bán trâu hay là bán bò đấy?"

Ông anh bán trâu là nơi khác tới, trên đầu đội mũ rơm nói: "Cả hai đều có bán."

Trần Ngưỡng hỏi làm sao để phân biệt được đâu là bò đâu là trâu.

"Nhìn sừng của chúng nó, sừng ngắn chính là bò, sừng dài chính là trâu." Ông anh nhiệt tình hăng hái lộ ra hàm răng vàng "Nhìn màu lông cũng được."

Trần Ngưỡng nghĩ thầm đây là người có thể tám chuyện, anh đi nhìn từng con bê một, rồi lại đi vòng ra phía sau nhìn con bò già đang nằm trên đất.

Ông anh đột nhiên lo lắng hét lên: "Khương Nhân! Ngươi đừng lại gần nó quá! Con bò thấy quần áo màu đỏ sẽ nổi điên đó!"

Trần Ngưỡng cứng đờ, quần áo anh đang mặc rõ ràng là màu xám.
"Mau tránh ra!"

Ông anh chạy tới kéo anh sang một bên, vẫy sợi dây thừng ngăn con bò già đang xôn xao lại.

Trần Ngưỡng nhìn chính mình, lại nhìn con bò già sắp lao lên kia, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.

Ông anh này bị mù màu đi?

Hơn nữa, loài bò không chỉ nhìn thấy thứ màu đỏ mới nổi điên, thay một miếng vải có màu khác rồi lắc lư trước mặt nó thử xem, nó vẫn sẽ vẫn nổi điên xông lên như cũ nhé.

Con bò già đối với anh có phản ứng lớn như vậy, không nhất thiết là có liên quan đến màu sắc quần áo của anh, thế thì nguyên nhân chính là.....

Trần Ngưỡng mới nghĩ như vậy, miệng đã không chịu khống chế há mở, rồi một giọng nói quái dị từ trong cổ họng anh phát ra, tinh tế lại mềm mại.

"Ta chỉ đang đi đường rất bình thường, đâu có trêu chọc gì tới ngươi."

"Tại sao đều khi dễ ta, ta đã làm sai cái gì chứ, Khương Miêu......"
"Đi chết đi......"

"Chết đi!"

Sau khi Trần Ngưỡng nện một tảng đá vào con bò già, ý thức mới trở lại trong tay anh, khuôn mặt anh tái nhợt người đầy mồ hôi ngồi trên mặt đất thở dốc.

Lúc trước còn nghĩ cảm giác bị quỷ bám vào người sẽ như thế nào, còn cầu nguyện ngàn vạn lần đừng có nhập vào người mình, vừa rồi đột nhiên không kịp phòng ngừa đã cảm nhận được cái cảm giác quỷ dị đó.

Suốt đời không muốn nhớ lại.

Hai con mắt của con bò già bị đập tới chảy máu be bét, thế mà ông anh bán bò không nói lời nào, chỉ cầm dây thừng đi buộc chặt lại, lúc buộc dây hai tay còn không ngừng run.

Tay của Trần Ngưỡng cũng đang run, lẽ nào năm đó Khương Nhân ở trong chợ cũng bị con bò bất chợt nổi điên lao tới đụng trúng sao.

Cậu ta cũng lấy tảng đá đập nó.

Năm đó cũng là con bò này?
Tuổi thọ của loài bò hình như là 2, 30 năm thì phải.

Đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng: "Nói đi một lát rồi về, anh nói coi anh đã đi bao lâu rồi?"

Trần Ngưỡng bắt lấy quải trượng bò dậy.

"Tôi bị quỷ nhập vào người." Anh còn sợ hãi nói với thiếu niên.

Triều Giản nhíu mày.

Trần Ngưỡng đang chờ, nhưng không chờ được phản ứng nào khác từ đối phương, khóe miệng anh nhịn không được run rẩy, vị này không sợ quỷ, càng không sợ người, trong từ điển chưa từng có từ "sợ" thì phải.

Không đúng, vị này sợ gặp ác mộng, lần trước tựa hồ còn bị dọa khóc.

Trần Ngưỡng một đường đều nắm lấy quải trượng của Triều Giản: "Cậu từng thấy qua cảnh một học sinh bị bắt nạt sau khuôn viên trường chưa?"

"Khi một học sinh bị bắt nạt, thì những học sinh khác thường vây xem náo nhiệt rồi chụp ảnh quay video các thứ chứ không hề can ngăn, những hành động đó so với người trực tiếp động thủ còn muốn...... Nói như thế nào đây, tôi không thể hình dung ra được, tôi vẫn luôn suy nghĩ, đến tột cùng đã xảy ra những chuyện gì mới có thể hình thành chú oán trong một phạm vi lớn vậy."
Triều Giản nói: "Những mảnh vỡ đó đã bị lộ ra một góc, trong lòng anh hiểu rõ, đừng biết rõ còn cố hỏi."

Trần Ngưỡng sờ sờ cái mũi: "Tôi chỉ muốn cùng cậu thảo luận một chút....."

Triều Giản dừng lại nghiêng đầu liếc nhìn anh, dùng sắc mặt hờ hững nói: "Thảo luận vấn đề bạo lực học đường? Hay là vấn đề về xã hội ngày nay, sau khi trở về anh tự mình lên mạng xem đi."

Trần Ngưỡng: "......"

Anh không biết thế nào lại ma xui quỷ khiến hỏi một câu: "Có phải cậu cũng từng bị......"

Hỏi được nửa câu liền tỉnh táo lại, không có khả năng, vị này sao có thể gặp phải những chuyện đó được chứ.

Câu hỏi vớ vẩn như thế mà anh cũng hỏi cho được, đầu óc bị úng nước hay gì.

Trần Ngưỡng quan sát Triều Giản, đối phương dường như không nghe thấy những lời đó, cũng không rõ ràng lắm anh muốn hỏi cái gì.
"Chúng ta đi tìm Từ...... Tìm Khương Nhân đi, tôi có việc muốn hỏi hắn ta."

Trần Ngưỡng mới bị quỷ nhập cách đây không lâu, thần kinh còn hơi yếu ớt, cần cộng sự đi theo bên cạnh, anh chỉ tay về một hướng nói: "Ở ngay phía trước, hỏi xong rồi về liền."

Triều Giản rút lấy chiếc nạng ra khỏi tay anh.

Trần Ngưỡng lại nắm chặt lấy nó lần nữa.