Thân Phận Số 019

Chương 35: Hành khách Xin chú Ý (5)



Tôn Nhất Hành phục hồi lại tinh thần, kéo theo nam sinh trẻ tuổi, ngã trái ngã phải bỏ chạy.

Cửa cũng đóng lại.

Trước khi thi thể biến mất sẽ không ai mở ra.

.

Ba người lần lượt chết trong một thời gian ngắn, hiện tại chỉ còn lại có mười hai người.

Mọi người tụ họp lại ở phòng chờ thứ tư.

Trần Ngưỡng, Triều Giản, Văn Thanh đều đã kiểm tra qua vé của chính mình, "Khu D số 47" nằm trong số chín người còn lại.

Chín người là Hướng Đông, Phùng Lão, Họa sĩ, Tôn Nhất Hành, người câm, Lâm sư huynh, Tiêu Tiêu, nam sinh vừa mới xem xong một màng nổ bỏng ngô bằng giấy vệ sinh, và người phụ nữ nhỏ con có bạn trai đã chết.

Không biết người may mắn thoát nạn lần này là ai.

Trần Ngưỡng yêu cầu bọn họ lấy vé tàu của chính mình ra xem, chưa kịp nói gì thì đã bị một giọng nói bén nhọn chặn lại.
Là người phụ nữ nhỏ con, cô ta trừng đôi mắt tích huyết đỏ ngầu của mình nhìn Trần Ngưỡng: " Vé tàu không phải là không thể cho người khác xem sao? Ngươi bây giờ lại muốn chúng ta lấy ra xem là có rắp tâm gì đây?"

"Ngu ngốc, không biết quay lưng lại mà xem à? "Hướng Đông rống lên một tiếng, làm người đại diện đầu tiên, quay lưng lại lấy vé ra xem, " Nhìn rồi, sao đó thì sao? "

Trần Ngưỡng đợi bọn họ xem xong rồi mới hỏi:" Số in 47 của hai vị số cuối là của ai? "

Tiêu Tiêu giơ tay lên: "Tôi."

Trần Ngưỡng bình tĩnh nhìn cô, đem vẻ lo lắng bất an của cô khi sắp chào đón tử thần nhìn ở trong mắt, anh nhẹ giọng nói: "Vận may của cô thật tốt."

Sau khi Tiêu Tiêu biết được nguyên nhân, trên mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi.

Lâm sư huynh kéo cô đến cảm ơn Trần Ngưỡng.
"Đây không phải là công lao của cá nhân tôi, mà phải cảm ơn Tôn tiên sinh, Ông ấy nói mình nhìn thấy đống giấy được đẩy ra từ máy kiểm tra an ninh trong siêu thị."

Trần Ngưỡng nhìn Tôn Nhất Hành nói xong, sau đó chuyển qua nhìn Triều Giản và Văn Thanh, "Đồng đội của tôi thì phát hiện con số tương ứng với vị trí của các món đồ, cậu ấy yêu cầu tôi đem ba món đồ khác bắt đầu tìm từ khu A. Sau đó chính là cậu Văn nhắc đến số ghế của vé tàu, nên tôi mới nghĩ đến tổ con số mà tôi đã xem trước đây. "

Lâm sư huynh và Tiêu Tiêu lại một đường hướng, Triều Giản, Văn Thanh, Tôn Nhất Hành khom lưng.

Lần đầu tiên Tôn Nhất Hành được người khác cảm ơn một cách chân thành đến vậy, ông ta luống cuống, không ngừng xua tay lắc đầu.

Đồng đội họ Triều, tên Giản thì vẫn mặt mày vô cảm.
Văn Thanh không muốn nhận chuyện này, có sao nói vậy: "Trong thế giới nhiệm vụ, thực lực, may mắn, nhân phẩm, mọi thứ đều phải có, một cái cũng không thể thiếu." Vẻ mặt hắn thành khẩn nói, "Người thừa ra ở tuyến 3291 không cần làm gì thì đã bị loại bỏ, quý cô đây lại có thể trở thành người sống sót duy nhất trong bốn người phải chết kia. Thật đáng chúc mừng. "

Tiêu Tiêu không nói gì.

Khi bầu không khí vẫn còn đang thoải mái một chút, người phụ nữ nhỏ con bỗng nhiên phát điên, cô ta chất vấn mấy người Trần Ngưỡng tại sao lại không phát hiện ra quy tắc sớm hơn, nếu phát hiện ra sớm hơn thì bạn trai cô ta sẽ không phải chết. Phải nói là ở đâu cũng có những con người như vậy.

"Nữ sĩ, nếu tôi là cô, tôi sẽ yên lặng chờ đến khi được đoàn tụ với bạn trai mình." Văn Thanh một giây trước vẫn cười, giây tiếp theo liền mất đi ý cười, cầm đồng tiền xu trong tay chỉ ra cửa, "Cút đi."
Nữ nhân nhỏ con loạng choạng bước ra ngoài cửa, đột nhiên cô ta lao đến chỗ của Tiêu Tiêu, móng tay nhọn hướng thẳng đến mặt cô.

Lâm sư huynh không kịp ngăn lại.

Hướng Đông phản ứng nhanh giơ chân đạp một cước: "Cái thứ đồ gì."

Người phụ nữ nhỏ con không quan tâm đến cơn đau ở bụng, cô ta oán độc chửi rủa Tiêu Tiêu: "Tiện nhân!"

Tiêu Tiêu tê dại nhìn cô ta.

Phản ứng này càng kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến phụ nữ nhỏ con hơn, lẽ ra bốn người phải chết ở vòng 2 này, dựa vào cái cái gì con tiện nhân này lại có vận mệnh tốt như vậy, dựa vào cái gì?

Bạn trai và hai người khác đều đã chết. Tại sao một người lại còn sống? Tại sao không dứt khoát chết hết đi?

Cô ta ở đây bất lực chờ đợi đợt quy tắc tiếp theo, mà đối phương lại chuẩn bị lên xe thoát khỏi đây, còn có một người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh, không rời không bỏ.
Dựa vào cái gì?

"Cô cho rằng mình tránh thoát được vòng một, rồi tránh được vòng hai thì cô sẽ sớm thoát ra khỏi đây được sao?" Người phụ nữ nhỏ con chỉ vào Tiêu Tiêu phát điên hét lên: "Nằm mơ!"

Mặt Tiêu Tiêu không còn chút máu, tái xanh.

"Không ai có thể thoát ra ngoài, tất cả đều phải chết." Người phụ nữ nhỏ con đi về phía cửa với mái tóc bù xù che gần khuất khuôn mặt, quay người lại chỉ tay về phía nhóm người trong phòng chờ, từng người một chỉ, "Ngươi, ngươi, và ngươi... Tất cả các ngươi đều phải chết, không một ai sẽ sống sót, giống như ta, giống nhau cả thôi! "

" Hahahahaha, chết sạch, toàn bộ sẽ chết sạch... "Tiếng cười điên cuồng vang lên từ ngoài hành lang.

Văn Thanh chậc chậc lưỡi nói: "Đây là triệu chứng khi một chân đã tiến vào quỷ môn quan sao?"

Hướng Đông lườm hắn một cái: "Lúc chúng ta tiến vào thế giới nhiệm vụ, thì một chân đã tiến vào quỷ môn quan rồi, đồ ngu."
"Vậy thì cô ta đã nằm trong quỷ môn quan." Văn Thanh duỗi eo nói, "3291 tốt thật, mấy tiếng nữa sẽ rút lui, Đến lúc đó tôi phải đi vây xem. Tôi còn chưa từng thực hiện được nguyện vọng tiễn người khác lên xe lửa. Lần này phải để tôi được toại nguyện."

Nói thì hẹn giờ điện thoại, lấy tai nghe cắm vào tai.

Tiếng khóc đột nhiên vang lên trong phòng chờ.

Nam sinh khóc đến nước mũi chảy ròng ròng, nhịn không được khóc rống nói: "Người tiếp theo là tôi... Tôi sắp chết rồi ..."

"Má nó, khóc cái bíp ấy chứ khóc, phiền muốn chết!" Hướng Đông đá mạnh vào cái ghế, hình như làm như vậy có thể phát tiết, hắn liền đá thêm vài cái, đá xong thở hổn hển dữ dội nói, "Má nó mày mà còn khóc nữa, lão tử sẽ ném mày từ lầu hai xuống, ngã cho chết luôn!"

Câu nói này bất quá chỉ là giả vờ cưỡng chế, nói cho sướng miệng mà thôi.
Trong các nhiệm vụ khác thì không nói, nhưng trong lần nhiệm vụ này, quy tắc là tối cao, nó muốn như thế nào thì như thế đó, Sự sống và cái chết của nhiệm vụ giả là do nó quyết định, không thể bị ngoại lực xáo trộn.

Hướng Đông cho rằng đây là điều lệ mà bất cứ ai có cái đầu cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng cậu nam sinh trẻ tuổi kia không hề biết Hướng Đông chỉ dọa cho sướng miệng, cậu không biết cái gọi là thành tựu, cậu ta sợ hãi ngừng khóc, đôi mắt lộ ra vẻ thống khổ giãy dụa

"Vậy thì ... Anh ném tui xuống đi, đau dài không bằng đau ngắn, chết sớm sớm siêu sinh, tui thật sự chịu hết nổi rồi, lại không có gan đập đầu vô tường tự sát, tui nhát gan lắm." Nam sinh nhào đến bên chân của Hướng Đông, ôm chặt lấy kêu rên, "Anh giúp tui đi, giúp tui một tay, ném tui xuống lầu đi --"
Hướng Đông: "..."

Tuy không thể gϊếŧ nhiệm vụ giả, nhưng có thể đánh đến tàn phế cũng không sao.

Bằng không, hắn ta bị tên tàn phế kia đánh nhiều lần như vậy, làm sao vẫn còn bình yên vô sự, việc gì cũng không có!

Hướng Đông bóp các khớp ngón tay kêu lên kèn kẹt.

Trước khi hắn lại lên cơn dại, Trần Ngưỡng đã kéo nam sinh sang một bên: "Cậu ngớ ngẩn cái gì vậy, đang sống tự nhiên lại muốn chết cái gì?"

Mặt mày nam sinh trẻ tuổi xám như tro: "Tui là T57."

Phùng Lão đang định đi ra ngoài, nghe thấy lời này lập tức thổi râu trừng mắt: "T57 thì sao, lão già ta đây cũng ở T57!"

Trần Ngưỡng nhìn lão đầu: " Phùng Lão, ngài ở chuyến T57."

"Đúng đó." Phùng Lão nói xong, chỉ đơn giản hỏi: "Còn có ai đi cùng chuyến tàu với lão già ta không?"

Trần Ngưỡng nói ra thông tin mình biết được cho ông: "Có ngài, cậu trai trẻ tuổi này, và vị nữ sĩ vừa đi ra ngoài, bây giờ chỉ biết được là ba người."
"Ba người thì quá ít, đúng không?" Phùng Lão nhìn những người khác, ý tứ sâu xa nói: "Đám con nít trẻ tuổi các ngươi, tâm tư đều có rất nhiều."

Mỗi người đều có những phản ứng khác nhau khi nghe ông nói.

Hành khách của chuyến 3291 đã trong suốt, giờ chỉ còn có hai chuyến xe.

Trần Ngưỡng biết anh, Triều Giản và Hướng Đông là chuyến K1856.

Người câm, Tôn Nhất Hành, Văn Thanh, và Họa sĩ bốn người này vẫn chưa lộ ra mình ở chuyến tàu nào.

Có lẽ một trong số họ là hành khách thứ 4 của chuyến tàu T57.

Khi Trần Ngưỡng nhìn sang Tôn Nhất Hành ông ta thì thầm nói: "Tôi là chuyến cuối cùng."

Trần Ngưỡng cau mày, loại bỏ một người vẫn không biết số tàu.

Người câm và Họa sĩ không biết rời đi lúc nào, Văn Thanh thì dường như đang ngủ gật trên ghế, ba người này không tiết lộ ra chuyến tàu của chính mình.
Tóm lại không phải là K1856 thì chính T57.

Lâm sư huynh nói lời tạm biệt: "Anh Trần, hai người chúng tôi đi tới phòng chờ bên cạnh, sẽ không đi ra ngòai, trực tiếp ở đó đợi tàu đến."

"Được." Trần Ngưỡng nói, "Chú ý cẩn thận."

Trần Ngưỡng lựa hàng ghế hơi chéo với Văn Thanh ngồi xuống, đặt chiếc ba lô trên đùi, sau khi lần mò một lúc, lại không lấy ra cái gì.

Vốn định ăn chút gì đó, nhưng lựa lựa một lúc lại không có cảm giác ngon miệng.

"Có muốn sữa viên không?" Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên bên cạnh, có loại tâm lý của mẹ già, tự mình không muốn ăn, nhưng lại hy vọng bọn nhỏ ăn nhiều hơn một chút, ăn nhiều vào mới béo mới trắng.

Triều Giản nói muốn một viên.

Hướng Đông inh ỏi sủa tới: "Thứ đồ tốt gì? Tao cũng muốn."

Nếu là Triệu Nguyên sống sót trên đảo Tiểu Doãn có ở đây, nhất định sẽ ngăn cản Hướng Đồng, nhắc nhở hắn ta đây là đồ ăn của một mình vị này, đừng mơ ai có thể đụng tới được.
Nhưng Triệu Nguyên không có ở đây.

Vì vậy Hướng Đông liền bị lệ khí công kích.

Hướng Đông lợn chết không sợ nước sôi, "Hứ" một cái, cũng không phải là đồ của ngươi, thì liên quan cái rắm gì đến ngươi.

Hắn khiêu khích Triều Giản nâng lên cái cằm thâm tím của mình: "Trần Ngưỡng, cho tao một chút."

Trần Ngưỡng nói: "Mày lớn đầu như vậy, còn sữa viên gì chứ."

Hướng Đông: "... Tao đệt, mày còn có thể tiêu chuẩn kép hơn nữa được không? "

Trần Ngưỡng không nghĩ đây là tiêu chuẩn chuẩn kép, chỉ là anh từng chịu thiệt ở chỗ Hướng Đông rất nhiều, nên có tâm lý ám ảnh, sẽ không đưa ra sắc mặt tốt cho hắn ta.

"Mày bao nhiêu tuổi?" Trần Ngưỡng hỏi.

Hướng Đông: "Lão tử năm nay 28, sao nào?"

Trần Ngưỡng chỉ vào thiếu niên bên cạnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói ra câu nói cha mẹ cưng chiều con cái kinh điển: "Cậu ấy mới mười chín tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ."
Gân xanh trên trán của đứa trẻ Triều Giản hơi nhảy lên.

Hướng Đông xem thường cười to: "Bị người khác nói là đứa trẻ, mày không thấy đỏ mặt sao?"

Triều Giản ăn hết một viên sữa, nghiêng đầu đối với Trần Ngưỡng nói: "Còn muốn nữa."

Trần Ngưỡng lấy thêm mười mấy viên đưa cho hắn.

Hướng Đông tức đến nổi lỗ mũi bốc khói, Trần Ngưỡng bắp cải trắng này thay đổi rồi! Má nó!

Viên sữa là chuyện nhỏ, nhưng lại liên quan đến chuyện lớn. Trong nhiệm vụ lần này, Hướng Đông thấy rõ bắp cải trắng Trần Ngưỡng với cái tên tàn phế kia tin tưởng nhau đến mức nào, dù là làm gì cũng chưa từng tách khỏi nhau.

Trần Ngưỡng vẫn chưa gục xuống là minh chứng rõ nhất.

Tên tàn phế luôn dùng dương khí của mình nuôi dưỡng Trần Ngưỡng, và cố gắng ngăn chặn sự ăn mòn của quỷ khí.
Điều cốt yếu nữa là bắp cải trắng Trần Ngưỡng rất nghe lời, không chạy lung tung, luôn theo sát tên tàn phế không rời, nếu không ngay khi có khoảng cách, quỷ khí sẽ lợi dụng mà vào.

Hướng Đông trầm mặc, thứ làm hắn chán nản không phải là chuyện Trần Ngưỡng không bị quỷ ăn mất, mà là mức độ tin tưởng giữa hai người bọn họ, nhất định không phải là chuyện mà một hai lần cùng làm nhiệm vụ có thể đạt được.

Mà càng giống như đã trải qua vô số lần hợp tác, có thể đồng sinh cộng tử.

Hướng Đông gác chéo chân nghĩ, Trần Ngưỡng ngoại trừ sợ ma một chút, cái khác đều rất tốt, rất thích hợp làm đồng đội.

Đáng tiếc trong mỗi lần làm nhiệm vụ, đồng đội đều là lựa chọn ngẫu nhiên.

Đôi chân run run của Hướng Đông dừng lại, đúng vậy, mọi người đều giống nhau, sẽ không có đồng đội cố định. Lần sau làm nhiệm vụ hai người này không chắc sẽ vào cùng một cái nhiệm vụ.
Tỷ lệ tên tàn phế và Trần Ngưỡng vào cùng một cái nhiệm vụ ở lần sau, cũng giống như hắn ta thôi, không có gì khác nhau.

Nghĩ tới đây, Hướng Đông chợt thấy vui, hắn xoa xoa đôi môi khô khốc của mình, nhìn vào cái chân bị gãy của Triều Giản nói, "Chân của mày sẽ tàn phế suốt đời à?"

Triều Giản; "..."

Trần Ngưỡng: "..."

"Tao thấy mày sử dụng nạng rất trơn tru, tốc độ cũng không chậm." Hướng Đông thở dài thông cảm: "Nhưng nạng thì vẫn là nạng thôi, dù sao cũng không thể thay thế chân. Cho dù chống nạng tốt cách mấy đi nữa, cũng không thể so sánh với những người có thể chạy."

Trần Ngưỡng cướp lấy cây nạng trước khi thiếu niên động thủ, anh nói: "Đừng để ý đến hắn."

"Chân của cậu trong bao lâu sẽ khỏe lại?" Trần Ngưỡng nhịn nhịn cuối cùng nhịn không được, nhỏ giọng hỏi.
Triều Giản: "Phải dưỡng."

Trần Ngưỡng thấy thiếu niên mở miệng trả lời chuyện này, liền thuận theo xu thế hỏi: "Làm sao lại bị thương?"

Triều Giản không nói.

"Nói chuyện phiếm chút đi." Hướng Đông không chịu được một mình cô đơn la lên, "Nhiệm vụ lần trước của các ngươi là gì, tiểu sơn trang à? Ba lần nhiệm vụ trước của lão tử đều là ở mấy chỗ tương tự như vậy, các loại làng nhỏ, các loại phong tục, các loại ma quỷ. Phải nói là chịu đủ."

Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, trong truyện ma quả thật cũng có rất nhiều thôn xóm.

May là ngôi làng nhỏ trên đảo Tiểu Doãn tràn ngập ánh nắng, không có ma quỷ, cũng không u ám, hy vọng sau này cũng sẽ không có.

Trong đầu Trần Ngưỡng lại nhảy ra thông tin vé tàu của những người còn lại, anh hỏi Hướng Đông: "Họa sĩ là chuyến tàu nào?"
Hướng Đông nghịch bật lửa: "Chưa nói."

Trần Ngưỡng: "Thế Văn Thanh..."

Hướng Đông ra hiệu cho anh nhìn người vừa được nhắc tên: "Không có bài hát nào trong tai nghe, thằng matlon này đang giả vờ."

Trần Ngưỡng: "..."

.

Lúc 3:30 sáng, mười một người bao gồm Trần Ngưỡng đang đợi chuyến xe đến trong phòng chờ thứ năm, ngoại trừ một người phụ nữ nhỏ con.

Vẫn chưa bắt đầu soát vé.

Nửa đêm trong phòng chờ hôm nay còn lạnh hơn đêm qua, Trần Ngưỡng biết đó là nguyên nhân của chính mình, là do cái ký hiệu ma quỷ ban tặng đang hút dương khí của anh, anh cần nhờ Triều Giản cung cấp.

Dù có theo sát đến đâu, có cho đi bao nhiêu đi nữa thì vẫn khác với của anh.

Trần Ngưỡng mở điện thoại lật xem tấm bưu thϊếp, ánh mắt lướt qua một người, không một vết tích liền dời đi.

"Ngày 17 rồi, sẽ còn quy tắc là gì nữa đây." Giọng nói đều run vì lạnh.
Đùi đột nhiên bị một bàn tay ấn chặt, Trần Ngưỡng khó hiểu: "Làm sao vậy?"

Triều Giản ngậm chặt miệng không nói gì.

Lòng bàn tay vẫn ấn như vậy, không có dấu hiệu lấy đi.

Trần Ngưỡng không mặc quần dày, da thịt dính vào vải bông bình thường.

Chỗ làn da bị ấn từ từ bị một luồng nhiệt độ xâm nhập, không ngừng lan ra xung quanh.

Không phải nhiệt độ nóng rực, nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.

Trần Ngưỡng sững sờ nhìn thiếu niên: "Cậu..."

"Tôi muốn ăn cơm lá sen." Triệu Giản nhắm mắt lại nói.

Trần Ngưỡng khó chịu còn hơi vi diệu, phảng phất như có chuyện gì mới từ dưới đất chui lên trước mặt anh lại biến mất: "Được."

Tuy rằng chưa từng làm qua.

Trần Ngưỡng xoa xoa hai bàn tay lạnh lẽo, nghĩ đến tình huống lúc mới vào lần nhiệm vụ đầu tiên, anh liền vô cớ mà tin tưởng vị này.
Cho dù anh cảnh giác có chuyện không đúng, không nên như vậy, quá không bình thường, thậm chí nguy hiểm, nhưng anh vẫn không khống chế được, theo bản năng cảm thấy có thể cùng đối phương chia sẻ hết thảy thông tin, cùng nhau thảo luận.

Nếu sự tin tưởng ban đầu chỉ là giọt nước, thì giờ đây nó đã vô tình hòa thành một mảnh đại dương.

Trần Ngưỡng kìm nén cảm giác vi diệu khó giải thích trong lòng, tự nghĩ, hy vọng bọn họ luôn có thể là đồng đội, trong hai người không ai phải chết.

.

Chuyến xe đầu tiên là K32, soát vé trước mười phút, chuyến 3291 lần này sớm hơn nửa tiếng.

Vẫn là vé đỏ chỉ có thể đi đường thông đạo thủ công, vẫn như củ không có nhân viên soát vé.

Lâm sư huynh liếc nhìn lời nhắc "soát vé": "Chúng tôi nên đi ngay bây giờ, hay nên đợi một chút nữa."
"Không đợi nữa ." Tiêu Tiêu bước đến cửa soát vé số 2, "Tôi tình nguyện ngồi đợi ở trong toa xe."

Lâm sư huynh nhanh chóng đi theo bên cạnh cô, hai người đều đã có bóng ma tâm lý với trạm xe lửa, chắc một thời gian dài sau đều sẽ không ngồi tàu hỏa.

"Chờ một chút." Trần Ngưỡng hô một tiếng, Lâm sư huynh liền quay đầu lại, cậu ta nhìn bọn họ.

Xác nhận đều là người sống, sự tình như Lão Lý không phát sinh.

Đầu dây thần kinh căng thẳng của Trần Ngưỡng thả lỏng.

Lâm sư huynh muốn nói gì đó.

Trần Ngưỡng vội vàng ngắt lời: "Cậu đừng nói mấy lời như chúng tôi sẽ sớm được như cậu, cũng đừng vẫy tay với chúng tôi, đừng chào tạm biệt, đi mau đi."

"..."

Đèn trên sân ga sáng lên, vì mọi hành khách soi sáng đường phía trước, đưa bọn họ lên xe về nhà.

Gió rất lớn, đến nỗi tóc của Tiêu Tiêu bị thổi bay, che mất mắt cô, cô không thèm quan tâm đến việc chỉnh lý lại, chỉ từ khoảng trống nhỏ giữa mái tóc của mình tìm kiếm toa xe.
"Xe số 8 ở đằng kia." Lâm sư huynh chỉ tay rồi dắt tay cô đi.

Tiêu Tiêu tránh né: "Sư huynh, em sẽ tự đi."

Lâm sư huynh đắng chát nói "Ừ", rồi để cô tự đi, còn hắn thì đi sát theo bên cạnh.

Không lâu sau, Lâm sư huynh và Tiêu Tiêu đã tìm thấy toa xe của chính mình.

Cửa đang mở, cạnh cửa không có nhân viên.

Khi lên xe, Lâm sư huynh vẫn đứng sát bên cạnh Tiêu Tiêu, vai và cánh tay hai người chạm nhau.

Tiêu Tiêu nghiêng về phía cửa như thường lệ, cố gắng tránh xa sư huynh của mình.

Như vậy vẫn không thể kéo dài khoảng cách, liền lùi lại phía sau để hắn đi trước.

Trong nháy mắt, đầu của hai người bay đi.

Tàu hỏa ầm ầm chạy đi, mang theo hai cổ thi thể trẻ tuổi không đầu.

Chín người đứng bên cạnh cửa sổ phòng chờ, không một ai phát ra tiếng động.

"Hahahahaha!" Người phụ nữ nhỏ con không biết từ lúc nào đi vào, đứng bên cạnh cửa sổ, chỉ vào hai cái đầu còn lại trên sân ga, cuồng loạn cười lên.
"Xem đi, chết rồi, ta đã nói sẽ không thoát ra được, đều sẽ chết, không một ai có thể thoát ra!" Cô ta không ngừng cười lớn, cười tới nghiêng nghiêng ngửa ngửa, nhưng trên mặt toàn là nước mắt.

Sự tuyệt vọng đã hiện thực hóa đang gặm nhấm cô ta.

.

Phải mất một lúc lâu Trần Ngưỡng mới tìm được giọng nói của mình: " Tại sao lại không lên được xe, những đồ vật ở Khu D đã được đặt trở về vị trí cũ, Tiêu Tiêu không phải chết, quy tắc là hai người cùng lên xe, vậy vấn đề xuất hiện ở đâu kia chứ?"

Không ai trả lời.

Tôn Nhất Hành và nam sinh trẻ tuổi tê liệt ngã ngồi xuống đất, người câm lặng lẽ ghi chú gì đó.

Phùng Lão hiếm thấy cũng trầm mặc, Họa sĩ thì bỏ đi.

Tầm mắt Trần Ngưỡng nhìn về phía Văn Thanh, mong đợi hắn có thể nói cái gì, giả bộ trang bức cũng được.
Quả nhiên Văn Thanh không để cho anh thất vọng, hắn lắc đầu nói: "Hai người kia thực sự là, trước khi còn tách ra, nếu bọn họ không tách ra, anh bên cạnh em, em bên cạnh anh, chết rồi thì còn có thể làm bạn cùng nhau trên đường xuống địa phủ... ."

Hướng Đông ném tàn thuốc cháy tới tay xuống đất: "Đi địa phủ nào, quỷ hồn trong thế giới nhiệm vụ một là biến thành tro tàn, hai là bị vây hãm ở trong này vĩnh viễn."

Chương sau sẽ bắt đầu được chia làm hai nha.