Thân Phận Số 019

Chương 29: Hành khách xin chú ý (7)



Khóe mắt Trần Ngưỡng giật giật, lão đầu muốn xem số thân phận của nhóm người mới, chắc là nghi ngờ có lão nhân đang trốn bên trong.

Ngay cả khi các con số có giống nhau, lão đầu cũng bày ra bộ dạng, ta có cách nhận dạng của riêng ta.

Nhưng những người mới đều không hợp tác, bọn họ đã phát triển rất nhiều trong một sớm một chiều.

Nhiều hơn sự nghi ngờ, cảnh giác, đề phòng.

Kết quả là gương mặt già nua của Phùng Lão đầu bị kéo xuống, lão liền làm như không có chuyện gì cầm tờ báo soạt soạt lật ra xem, không để ý đến ai nữa.

Trần Ngưỡng nhìn lão đầu thay đổi sắc mặt, không khỏi bật cười, uống một ngụm nước vừa mới thêm vào không lâu, mùi vị là lạ.

Cảm nhận được ánh mắt của thiếu niên, Trần Ngưỡng nâng phích nước qua: "Có muốn uống không?"

Triều Giản cầm lên uống một hớp: "Mùi nước chưa lọc kỷ, quá nặng."
"Tàm tạm đi," Trần Ngưỡng vừa nói xong, thiếu niên đã hỏi: "Lý Dược là Ai? "

Mí mắt Trần Ngưỡng giật giật, khi nói chuyện với Hướng Đông anh đã hạ âm lượng đến mức nhỏ nhất vẫn không thoát khỏi tai người này, thính giác phải tốt đến mức nào chứ?

"Bác sĩ điều trị chính của tôi."

Trần Ngưỡng sờ lên nắp cốc: "Sự tình tương đối phức tạp, tóm lại là chỉ có mình tôi còn nhớ hắn."

Triều Giản cũng không có im lặng, mà nói ngay sau khi Trần Ngưỡng nói xong: "Vậy thì sao."

Cổ họng Trần Ngưỡng lăn lộn một vòng, vị này có tố chất tâm lý tốt đến không thể tính bằng số liệu bình thường.

Không quan tâm đến thế giới nhiệm vụ hay bất cứ điều kỳ lạ nào.

Trần Ngưỡng rũ mắt nhìn dãy ghế đối diện: "Cậu có hay không nhớ một chuyện đến rất rõ ràng? Còn một chuyện thì quên sạch sành sanh, quên đến sạch sẽ như chưa từng xảy ra."
Triều Giản uống chút nước ấm, vẫn đáp một câu y hệt lúc nãy: "Vậy thì sao."

Trần Ngưỡng ngơ ngác nói: "Cậu nghe thấy Lý Dược, hẳn là cũng nghe thấy chuyện tôi hỏi Hướng Đông đi, vết sẹo trên tai trái của tôi là do đâu mà có? Hắn ta không giúp tôi giải thích nghi hoặc, tôi chỉ biết là khi ở bệnh viện phục hồi chức năng đã có. "

Lần này Triều Giản im lặng, nửa ngày mới nói:" Lúc nên nhớ sẽ nhớ lại thôi. "

Trần Ngưỡng gật đầu," Ừm, đúng vậy. "

Vẫn không thể nói cho đối phương biết về thẻ thân phận của anh, cũng không thể nói chuyện sâu hơn nửa, vì vậy đành phải kết thúc câu chuyện tại đây.

Lý Dược có một sức nặng rất lớn trong ba năm rưỡi trong bệnh viện phục hồi chức năng của Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng hôn mê hơn hai năm gần ba năm, Lý Dược không hề từ bỏ cứu chữa anh.
Trong thời gian hồi phục sau khi tỉnh dậy, Lý Dược có thời gian rảnh sẽ đến để động viên anh, rồi không hiểu ra sao lại hãm hại đưa cho anh một quyển sách trước khi anh xuất viện, sau đó liền không còn Lý Dược nữa.

Trước đây không cảm thấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, ngay khi anh ấy gặp vấn đề trong cơ sở phục hồi chức năng, Lý Dược sẽ ra mặt giúp anh ngay.

Lý Dược là phòng tuyến bảo vệ anh.

Trần Ngưỡng thở dài một tiếng, người có khả năng chuyển thẻ thân phận của hắn lên người anh sao có thể dễ dàng chết trong thế giới nhiệm vụ như vậy, bị xóa khỏi thế giới hiện thực một cách quá dễ dàng.

Anh không tin Lý Dược không còn tồn tại nữa.

Nhất định là anh đã quên mất một chuyện quan trọng, hẳn là như vậy.

Trần Ngưỡng không thể đến gặp những người liên quan đến Lý Dược để kiểm tra nữa, anh sẽ trở thành một tên bệnh tâm thần trong mắt mọi người trước khi bí mật được phơi bày trước mặt anh.
Lần lượt mong đợi, một lần rồi một lần, sẽ làm anh thất vọng chịu không nổi.

Trần Ngưỡng dựa lưng vào ghế, như Triều Giản đã nói, lúc nên nhớ thì sẽ nhớ lại thôi, mọi điều nghi hoặc sẽ luôn tìm ra lời giải đáp trong một ngày nào đó.

Sự náo động đem suy nghĩ của Trần Ngưỡng thu trở lại, chính là mấy người mới, hoàng đế không cần nhưng thái giám đã nóng lòng, hy vọng K32 sẽ sớm tới.

Trần Ngưỡng cũng hy vọng như vậy.

Sau cái chết của gã đầu trọc đêm qua, Lão Lý và người công nhân đều không ở một mình, luôn di chuyển trong tầm nhìn của ít nhất ba người.

Chỉ cần bọn họ an toàn sống đến.....

Trần Ngưỡng chỉ mới thở ra có một nửa, liền khó nhọc hít ngược trở vào.

Đứng cạnh chiếc ghế nơi người công nhân xếp hành lý là một bóng người mặc chiếc áo rằn ri cũ kỹ, quần xám, chân đi một đôi giày thể thao màu vàng cáu bẩn, đầu dựa vào một bên vai.
Một lớp da treo giữa đầu và cổ, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Trần Ngưỡng dường như bị vài cái tay che lại miệng mũi, một đợt cảm giác ngột ngạt kịch liệt ập đến, điên cuồng xông lên đỉnh đầu, kèm theo đau đớn dị thường sau đầu, anh sắp ngất đi đến nơi.

Mặt Trần Ngưỡng bị một lòng bàn tay vừa lạnh vừa rộng vỗ nhẹ một cái, Trần Ngưỡng như cá mất nước nắm chặt lấy tay thiếu niên, cố hết sức tỉnh táo lại, ra hiệu cho hắn nhìn vị trí kia.

"Nhìn thấy không, thấy rồi đúng không?"

Trần Ngưỡng run rẩy thở một hơi nói: "Ma, con ma bật lửa kia, nó ở ngay kia đó ..."

Ánh mắt Triều Giản quét qua, không có gì dao động.

Trần Ngưỡng nghĩ đến một khả năng, ghé sát vào người hắn, thở hồng hộc mà run rẩy nói: "Cậu không thấy sao?"

Triều Giản hơi quay mặt đi: "Ừm."
Trần Ngưỡng giật mình choáng váng.

Đúng vậy, Triều Giản từng nói ma không muốn người thường nhìn thấy thì người thường không thể nhìn thấy, vậy anh đây là...

Đối phương muốn anh nhìn thấy.

Trần Ngưỡng sờ chiếc nạng của thiếu niên dùng chân dựa sát vào đó, các ngón tay nắm chặt lấy, siết chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo trở nên trắng bệch, anh thở hổn hển mấy lần.

Nhìn xem, lại liếc mắt một cái nữa thôi.

Làm nhiệm vụ giả, đã được định sẵn phải đối mặt với những điều này, phải vượt qua khắc phục nỗi sợ của chính mình.

Một khi gặp phải chúng nó nhưng lại không có gan để nhìn thì đừng nói chi đến việc chống trả.

Từ từ đi, chung quy vẫn luôn phải bước ra một bước.

Lần này phải nhìn thẳng vào nó.

Cùng nó đối diện.

Thôi hay là chỉ cần nhìn thoáng qua cũng được.
Trần Ngưỡng lại hít một hơi thật sâu, buộc mình phải mở ra một khoảng trống trong đôi mắt nhắm nghiền của mình, rồi lại từ từ nhìn về phía đó.

Cái đầu quơ quơ của người đàn ông ngẩng lên, đối mặt với Trần Ngưỡng.

Cơ thể anh ta bắt đầu mục nát thối rữa, một lỗ máu lớn xuất hiện giữa đầu và cổ anh ta, như thể bị đào rỗng, chỉ còn mỗi một lớp da treo lủng lẳng.

Trần Ngưỡng đã sợ đến choáng váng, quên mất cả việc thở, trên mặt lại bị vỗ một cái, lực đạo so với lần đầu mạnh hơn rất nhiều, tỉnh táo hơn một chút anh liền nhìn thấy đầu người kia lắc lư, ánh mắt tối thui nhìn về hướng công nhân, hai giọt nước mắt bằng máu ứa ra.

Khóc?

"Hắn đang khóc..." Trần Ngưỡng liếm môi, "Tại sao hắn lại khóc?"

Triều Giản không nghe rõ: "Cái gì?"

Trần Ngưỡng tự lẩm bẩm, "Tại sao lại khóc..."
Không đúng!

Trần Ngưỡng bỗng nhiên đứng lên: "Chú công nhân!"

Công nhân không có đáp lại, chính là rời đi cửa soát vé mà không báo trước.

Ông ấy đang đi ngược lại.

Mọi người ở đó nhất thời đều ngây ra, bọn họ vẫn chưa định thần lại cho đến khi Trần Ngưỡng hét lên lần nữa.

Người công nhân lùi về phía cửa phòng chờ, mặt mày xám xanh, hốc mắt trắng dã.

Người khác gọi như thế nào ông ấy cũng không ngừng lại.

Công nhân lui thẳng ra cửa, bước nhỏ nhưng mà rất nhanh.

Nói là đi lùi lại còn không bằng nói là đang bị kéo về phía sau.

"Ma quỷ thụ thân....."

Có người hét lên: "Là ma nhập!Ông ấy bị ma nhập rồi!"

Tiếng kêu của mọi người va vào nhau khiến tất cả đều rối loạn.

Sắc mặt Trần Ngưỡng so với bọn họ còn tái nhợt hơn: "Mau giữ ông ấy lại! Mau lên!"

"Hướng Đông! Mau ôm ông ấy lại!" Trần Ngưỡng dưới tình thế gấp gáp hô lên.
Ngồi ở góc đối diện với Trần Ngưỡng, Hướng Đông nghe vậy liền đóng nắp bật lửa, không hề hành động vội vàng mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt rối loạn của Trần Ngưỡng một lúc mới đứng dậy.

"Bị ma nhập, kéo không được." Hướng Đông nói vậy nhưng chân vẫn rời đi, sải bước tới chỗ người công nhân.

Quả nhiên là kéo không được, thân hình Hướng Đông cứng cáp như vậy cũng bị công nhân kéo đi.

" Lại đây thêm mấy người nữa, mẹ kiếp, nhanh lên!" Hướng Đông nhăn mặt văng tục: "Nhanh lên, nhóm ngu ngốc kia! Các ngươi đều qua đây cho Lão Tử, ai không chịu tới lão tử sẽ gϊếŧ hắn! Rồi treo hắn lên dùng roi quất xác!"

Khuôn mặt bị gậy đánh của hắn ta rất phù hợp với những lời này, bộ dáng hiện tại của hắn cũng rất giống một con quỷ la sát ở địa ngục chui lên.
Ngoại trừ Triều Giản bị bất tiện ở chân phải chống nạng, phải đi theo sát hắn Trần Ngưỡng, Văn Thanh thiếu mỗi lấy hạt dưa ra cắn, họa sĩ bị bệnh khiết phích nặng, Phùng Lão lớn tuổi, tất cả đàn ông, phụ nữ trẻ em đều chạy qua.

Hàng chục người bao vây, cả đám đều đang cố gắng giữ lấy người công nhân.

Kết quả là vẫn bị kéo đi.

"Mau đánh ngất ông ấy đi... Mau đánh ngất đi..."

Tôn Nhất Hành dùng tay kẹp chặt cặp tài liệu, nắm chặt quần áo của công nhân, lo lắng kêu lên: "Mau đánh ngất ông ấy đi!"

Cánh tay của Hướng Đông bổ vào cổ công nhân mấy lần, trong tình huống bình thường đã sớm chóng mặt ngất đi, nhưng bây giờ một chút phản ứng đều không có.

Người công nhân vẫn đang lùi lại.

Lùi đến cửa phòng chờ tàu, liền dừng lại.

Đột nhiên cả người được treo lên bởi một thứ gì đó, treo móc lên trên đó.
Đối diện với phòng chờ tàu.

Không có móc cũng không có dây thừng, vậy mà người công nhân cứ thế treo trên đó.

Miếng da trên đỉnh đầu bám chặt vào cửa.

Giống như bị một chiếc đinh dài đóng chặt vào.

Ngay giữa cửa.

Phòng chờ im lặng đến chết người.

Trần Ngưỡng loạng choạng ngã xuống ghế, hai tay ôm đầu không một tiếng động nói gì đó mấy lần.

Con ma kia đã nhờ anh giúp đỡ.

Mong anh có thể cứu được ân nhân của mình.

Anh là một người làm nhiệm vụ giả, bị mắc kẹt trong các quy tắc, làm thế nào để cứu?

Cả hộp sọ đột nhiên đau nhức, vết rộp từ sau đầu lan ra, Trần Ngưỡng có ảo giác như bị thứ gì đó gặm nuốt, anh thống khổ thở hổn hển mấy hơi nhìn xung quanh, "Lão Lý? Lão Lý? Lão Lý!"

"Ta ... Ta ... Ta ở đây... "

Lão Lý vẻ mặt trắng bệch run rẩy:" Tiểu huynh đệ , ta đây. "
Trần Ngưỡng đưa tay lau mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, cổ họng khô khốc nói:" Ngồi xuống đi, ngồi xuống. "

Quay sang dẫu môi nói với Triều Giản, "Con ma kia đi rồi, không thấy đâu nữa!"

Nhìn đôi đồng tử vẫn còn đang run rẩy của anh, vẻ mặt Triều Giản nặng nề: "Kệ nó đi."

Trần Ngưỡng ngơ ngác nghĩ, quả thật không quản được.

.

Tất cả mọi người đều như sắp không xong tới nơi, chỉ có một cánh cửa trong phòng chờ thì thi thể bị treo ở đó, làm sao bọn họ đi ra ngoài được?

Tránh là tránh không khỏi, nhưng may mắn là cửa ra vào tương đối rộng rãi.

Thật là khủng khϊếp, ma quỷ cứ như vậy gϊếŧ người trước mặt bọn họ, sau việc này khiến bọn họ cảm thấy được sắp đến lượt mình rồi, không ai trong số bọn họ có thể chạy thoát.

"Đã gần tám giờ rưỡi ..." Có người nói.
Những lời này thu hút sự chú ý của mọi người, không quan tâm đến việc có được đi ra ngoài hay không, điều quan trọng nhất hiện tại là liệu tàu hỏa có đến hay không.

Trần Ngưỡng đang nhìn điện thoại di động, muốn tìm trò chơi để chơi, cố ý làm chậm chạp tư duy một hồi.

Sau khi nhìn thấy con ma đầu tiên trong đời sau 25 năm, tuy không phải là ma nữ, là nam, nhưng cũng đáng sợ quá trời.

Không ngất ngay tại chỗ là đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Bụng anh quặn thắt, nước axit trào ngược lên, bị anh ép xuống nuốt vào.

"Tại sao tất cả đều là của nước ngoài?" Trần Ngưỡng kiếm một lượt các trò chơi, một lời khó nói hết.

Triều Giản thực hiện một vài thao tác đơn giản, chỉnh lại phần mềm thành bản tiếng Trung cho anh: "Mụn nước còn đau không?"

"Tốt hơn một chút rồi,"Trần Ngưỡng lơ đễnh bấm nút điện thoại, tay vì ướt đẫm mồ hôi nên không thể trượt, luôn bấm trượt, "Cậu lại xem giúp tôi một chút."
"Chắc tôi bị thứ quái quỷ gì đó quấn lấy mà không biết rồi, chứ vết bỏng thông thường sẽ không bị như thế này."

Trần Ngưỡng kìm nén tâm tình: "Còn ba ngày nữa, tôi không thể chết trước khi lên xe được, sẽ theo sát cậu, cố gắng ngăn cản không cho chính mình gặp phải cái gọi là tai nạn bất ngờ. "

Thiếu niên bên cạnh vẫn duy trì tư thế xem vết bỏng, hồi lâu không phát ra tiếng nào.

Trần Ngưỡng hoảng hốt: "Lẽ nào đầu của tôi thối rữa rồi sao?"

Triều Giản mím chặt khóe môi: "Thuốc mỡ không có tác dụng gì."

".... Mới bôi không bao lâu." Trần Ngưỡng ngược lại an ủi thiếu niên, "Muộn nhất tới khuya mới biết được. "

Anh bình tĩnh liếc nhìn người câm ngồi ở cách đó mấy hàng:

" Thuốc mỡ không có vấn đề là được rồi, cậu cũng không phải không biết tôi thường có những vết thương kỳ quái thế nào, có hữu dụng hay không thì phải xem vận khí rồi. "
Một bóng đen đổ xuống trước mặt anh, Hướng Đông nhìn xuống Trần Ngưỡng: "Tại sao mày vẫn còn sợ ma như củ vậy?"

Trần Ngưỡng dùng ánh mắt nói, tại sao mày bị đánh còn chưa biết sợ?

Sắc mặt Hướng Đông lập tức trở nên dữ tợn.

Trước khi hắn tức giận Trần Ngưỡng đã đổi đề tài: "Vừa nãy khi kéo người công nhân đó mày có cảm giác thế nào?"

"Có thể có cảm giác gì, chơi trò kéo co với một con ma, cảm thấy đối phương có sức mạnh vượt trội hơn."

Hướng Đông nhìn Trần Ngưỡng khịt mũi giễu cợt: "Mày nói xem số phận của mày thúi thế nào, sợ ma mà còn trở thành nhiệm vụ giả, tám phần mười là do mày nằm mấy năm trong trung tâm phục hồi chức năng, mộ tổ tiên cỏ mọc um tùm không ai dọn nên tổ tiên dưới đất không nhận mày nữa."

Càng nói càng muốn ăn đòn:"Nếu là tao, tao thà chết sớm, sớm siêu sinh. "
Trần Ngưỡng rũ mắt xuống chơi trò chơi, mặc kệ tên rác thải này.

Hướng Đông nhìn về phía Trần Ngưỡng thấy mặt anh không chút máu, sống dở chết dở, hắn trợn tròn mắt, không nói lời nào bước lên ghế, chân dài bước sang một bên khác, nhìn kỹ hơn chỗ bị bỏng phía sau đầu đối phương.

Rất ít khi khi không phát khùng.

"Trời ạ, mày bị ma đánh dấu." Hướng Đông nói.

Trần Ngưỡng cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh, bóp chặt điện thoại, bình tĩnh nói: "Chỉ là một ít bong bóng."

Hướng Đông dựa vào thành ghế phía sau, đưa cánh tay mạnh mẽ xuống, cố ý chậm rãi nói: "Mày sẽ chết."

Trần Ngưỡng không nói gì.

Chuyện giống vậy, được biết từ trong miệng người khác, cảm thụ được Triều Giản báo cho không giống nhau lắm, không thể nói rõ ràng hay miêu tả được.

"Tao là chuyến tàu cuối cùng, mày có phải không?"
Hướng Đông biết Trần Ngưỡng sẽ không trả lời, có trả lời cũng sợ là giả, cái tên này cảnh giác muốn chết: "Quên đi, dù mày ở chuyến tàu nào, mày cũng phải đi theo tao, tao đang nói rất nghiêm túc. "

"Ở hoàn cảnh hiện tại của mày, muốn sống phải ở bên cạnh người có năng lượng dương khí mạnh mẽ. "

Hướng Đông nhún vai, không chút xấu hổ nói:"Ở đây không có người nào dương khí nặng hơn tao đâu."

Trần Ngưỡng lập tức quay qua nhìn thiếu niên.

Hướng Đông chế nhạo trong lòng, họa sĩ khuyên hắn không nên chọc tới cái tên tàn phế này, còn nhiều lần nhắc nhở, làm hắn thấy buồn nôn ghê.

"Nó lớn lên trắng như vậy, mẹ nó còn đẹp hơn cả đám con gái phụ nữ nữa, có thể có bao nhiêu dương khí chứ? Mày đi theo nó, bảo đảm sẽ không sống qua đêm nay."

Trần Ngưỡng đến mặt, nói một cách dứt khoát, "Ra là vậy."
Hướng Đông bị tức đến đau phổi, trừng mắt nhìn Trần Ngưỡng với ánh mắt, thằng con bất hiếu, rồi hất tay bỏ đi.

.

Trần Ngưỡng không chơi game nữa, ngồi yên lặng một lúc rồi nói: "Triều Giản, hình như Hướng Đông gặp nhiều chuyện có liên hệ với mà quỷ."

Triều Giản rũ mắt xuống vuốt nhẹ cây nạng, mặt không có biểu cảm gì, nhìn không ra đang nghĩ cái gì.

"Dương khí của tôi đủ cho anh dùng rồi."

"Tôi không muốn nói điều này, ý tôi là..."

Trần Ngưỡng nhận ra người thiếu niên đang nói gì, lập tức ngồi thẳng người, mím miệng khó khăn nói: "Vậy thì tôi thực sự cần dùng tới dương khí hả? "

" Tôi cũng là nam, tôi không có dương khí sao? "

Hỏi Triều Giản một đằng hắn trả lời một nẻo:"Tôn Nhất Hành là người có âm khí nặng nhất, bắt đầu từ bây giờ trở đi anh đừng để ông ta dựa vào quá gần. "
Trọng điểm của Trần Ngưỡng lập tức bị dắt đi: "Tại sao ông ta lại có âm khí nặng? Là do có liên quan đến thể chất sao?"

"Năng lượng phụ có rất nhiều loại." Triều Giản chỉ nói như vậy.

Trần Ngưỡng cảm thấy rất chán nản, khi nghĩ đến cuộc sống của thường ngày của Tôn Nhất Hành.

"Thuốc mỡ vẫn cần phải dùng."

Giọng điệu Triều Giản đều đều: "Trong nhiệm vụ này, tôi là kẻ bất tử, anh sẽ không chết."

Trần Ngưỡng dừng lại, ngập ngừng hỏi: "Vậy chúng ta sẽ là đồng đội cố định?"

Vẫn là đề nghị sống chung.

Triều Giản nhắm mắt lại: "Trở về rồi hãy nói."

.

Bên trong phòng chờ tàu rất yên lặng.

Không biết đã qua bao lâu, màn hình ở cửa soát vé số 5 sáng lên.

Trên đó xuất hiện một hàng chữ nhỏ màu xanh lục: K32 đang soát vé ...

9 giờ 25 phút.

K32 không phải là ga xuất phát, đi ngang qua thì làm thủ tục trước mười phút.
Trần Ngưỡng đứng dậy, nắm lấy nạng của Triều Giản, cùng hắn tiến lại gần cửa soát vé.

Những lão nhân khác đều không động đậy.

Ngược lại nhóm người mới có phản ứng rất lớn.

"Đến rồi!"

"Xe lửa đến thật rồi!"

"Lần này là xe lửa thật, không phải vô hình, thật tốt quá...."

Bọn họ ước ao nhìn Lão Lý, người này có thể trốn thoát khỏi đây ngay lập tức, thật là tốt.

Lão Lý lo lắng hỏi Trần Ngưỡng: "Tiểu huynh đệ, không có nhân viên soát vé, làm sao kiểm tra vé?"

Trần Ngưỡng thành thật nói: "Tôi cũng không biết."

Bầu không khí trong phòng chờ lại lập tức thay đổi.

Không một ai phát ra âm thanh.

Không ai có thể giúp Lão Lý, bọn họ không có ai sẽ lên chuyến xe này, chỉ có một mình ông.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đoàn tàu sẽ rời đi nếu ông còn không đến thềm sân ga.
Lão Lý rung chân, chậm rì rì hướng về cửa soát vé thủ công, ông quay đầu nhìn lại những người khác, mắt nhắm mắt mở mang theo thần sắc chịu chết chạy thật nhanh vào trong.

Không chết, bình yên vô sự!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Lão Lý không có chuyện gì, vậy thì tới lượt bọn họ cũng có thể làm giống như vậy.

.

Lão Lý chạy nhanh ra thềm sân ga, chợt nhớ ra điều gì, lão dừng lại quay đầu nói.

"Đúng rồi, không được đến sạp báo ở phía tây lầu một!"

Một hành khách hỏi: "Tại sao?"

Lão Lý lộ ra vẻ sợ hãi, xoa xoa cánh tay nói: "Lúc ta đi ngang qua đó đã nhìn thấy một người mặc đồng phục ở bên trong, hắn là ma!"

Mọi người tái mặt.

"Là thật, các người phải tin đó, tôi sắp đi về rồi, làm sao có khả năng sẽ nói dối các người."

Lão Lý xua tay, lớn tiếng hô: "Tôi đi đây, các người nhất định cũng sẽ giống tôi - "
Người đàn ông trung niên mở giọng hết mức, thành khẩn hét lên với bọn họ.

Phòng chờ tàu bên trong im lặng một hồi, nhìn ông bước lên thềm sân ga.

Không biết khi nào thì mình cũng có thể được như ông ấy.

Ước gì có thể nhanh hơn trở về.

Một câu hỏi rụt rè bỗng vang lên từ đám đông: "Bác ấy nói đã từng đi ngang qua quầy báo tầng một...."

" Bác ấy đi qua đó khi nào?"

Trong nháy mắt mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Đúng vậy, không phải ông ấy vẫn luôn ở trên tầng hai sao?

"Keng"

Một đồng tiền xu được ném vào từ bên ngoài phòng chờ, nó rơi xuống ngay chân Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng nhìn về phía cửa.

Văn Thanh từ chỗ cái xác treo ở đó đi vào, thở hổn hển nói: "Lão Lý chết rồi."

"Ở sạp báo lầu một, tôi vừa mới xác nhận xong tới."

Mà "Lão Lý " Vẫn vẫy tay chào với bọn họ ở thềm sân ga.
"Tôi đi đây, rất nhanh sẽ tới các người, mọi người nhất định đều sẽ được giống như tôi!"

Mỗi chương rất dài dịch xong mình rất lười đọc lại nên sẽ có nhiều chỗ lỗi tùm lum, ai phát hiện ra cái nào quá nghiêm trọng thì chỉ để tui sửa lại nhé.