Thân Phận Số 019

Chương 120



Tiếng ca ca này khiến Trần Ngưỡng ngây ngẩn cả người.

Triều Giản cũng từng kêu anh như vậy, lúc đó dáng vẻ của đối phương như cười như không, âm cuối chứa chút ý cười hài hước, rồi lại cho anh một loại ảo giác đang nghiến răng nghiến lợi, cứ như muốn lập tức ngậm mạnh vào động mạch cổ của anh, cắn chết anh vậy.

Không phải như thế này, cưng chiều, vặn vẹo, bất đắc dĩ, mê man, còn có chút ăn nói khép nép, giống như hoàn toàn bó tay không biết làm cách nào với anh.

Nhiều cảm xúc như vậy, thật sự là quỷ sao?

Trần Ngưỡng hơi hoảng hốt thì giật mình, anh điên rồi ư, thế nhưng lại dao động.

Bây giờ trong hơi thở của thiếu niên này có mùi sữa, nồng nặc như vừa ăn hết nguyên một hộp sữa viên.

Mà Triều Giản thì không có.

Miệng cậu ấy đầy mùi thuốc, đắng đến mức Trần Ngưỡng có chút khó hít thở.
Mũi của thiếu niên gần như sắp đụng vào chóp mũi của Trần Ngưỡng: "Trả lời tôi."

Trần Ngưỡng đối diện với đôi mắt đỏ tươi có chút ý cười của hắn, sống lưng tê dại.

Theo lý thuyết, ảo cảnh của ai, thứ chiếu rọi sẽ chính là nội tâm của người đó.

Nhưng......

Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt trắng xanh phóng to trước mắt, lại nhìn chính mình trong con ngươi thiếu niên, trong lòng ngưng trệ một hồi, ảo cảnh do sợ hãi, khao khát nhớ nhung của một người hình thành, hoặc nỗi ám ảnh, nỗi đau dai dẳng, lúc này vây khốn anh ở đây, lại không phải ảo cảnh của anh.

Tại sao lại như vậy?

Anh nghĩ sai nơi nào rồi ư ?

Tim Trần Ngưỡng đập dữ dội, lúc đó anh đang cùng Triều Giản đi xuống cầu thang, người bên cạnh đột nhiên thay đổi.

Nếu anh đã vào ảo cảnh, có lẽ Triều Giản cũng vào.
Có phải là vì anh và Triều Giản đứng gần nhau, ảo cảnh bị Triều Giản ảnh hưởng?

Hay là nói...... Bọn họ xuyên vào ảo cảnh của nhau.

Triều Giản tiến vào ảo cảnh của anh, còn anh thì vào ảo cảnh của Triều Giản?

Hai cánh tay Trần Ngưỡng nổi đầy da gà, anh luôn có du͙© vọиɠ dò xét thế giới nội tâm của Triều Giản, cho dù anh biết rõ đó là chuyện riêng tư, nhưng vẫn không kiềm chế được mà chớp lấy cơ hội mỗi khi có thể.

Anh cũng không biết tại sao mình lại cố chấp như vậy nữa.

Thế giới của Trần Ngưỡng đã vô thức mở ra từ lâu, vẫn đang tiếp tục, không thể đóng lại, nhưng cánh cửa trái tim của Triều Giản lại chỉ mới rớt khóa, có một chút dấu hiệu buông lỏng, chậm chạp không mở ra với anh.

Anh quá tò mò về những gì được cài đặt trong miền riêng tư của Triều Giản, vì sao lại đề phòng chặt chẽ đến như vậy.
Hiện giờ Trần Ngưỡng trong tình huống không thể ngờ tới, không chút chuẩn bị vào được, bằng một loại phương thức hết sức quỷ dị.

Hơn nữa, những gì anh nhìn thấy và nghe thấy ở đây hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

Chóp mũi chợt lạnh, là thiếu niên cọ trúng, Trần Ngưỡng thiếu chút nữa dùng chân đá hắn, anh nhịn xuống xúc động ra tay, nặn ra một nụ cười nói: "Không có đùa giỡn cậu, nhà trọ ở đối diện, đừng nóng nảy, trên gác xép có một số chỗ có thể bị bỏ sót, chúng ta nên kiểm tra lại."

Thiếu niên nâng một bên nạng lên, chống lên bắp chân Trần Ngưỡng, một đường hướng lên trên, lướt qua cơ bụng anh, ngực, rồi nâng cằm anh lên: "Anh mỗi lần đều có thể tìm một lý do thoái thác cho việc nói một đàng làm một nẻo của mình nhỉ."

Trần Ngưỡng: "......"
Nơi này rốt cuộc là bộ phận nào trong nội tâm của Triều Giản?

Ở độ tuổi nào?

"Bất quá," thiếu niên cười rộ lên, "Anh nói không giữ lời cũng tốt, gạt tôi cũng tốt, tôi đều sẽ nghe lời anh."

Thiếu niên bỏ nạn xuống, cúi thấp đầu: "Ca ca, ta ngoan, cho ta phần thưởng đi."

Phần thưởng? Phần thưởng gì? Trần Ngưỡng chưa kịp hiểu thì đã vô thức đưa tay lên chạm vào tóc thiếu niên.

Thiếu niên ngẩng đầu, khóe môi vẽ ra một đường cung lớn hơn.

Trần Ngưỡng chợt bừng tỉnh, bàn tay đó vô cùng cứng ngắc, rụt lại cũng không tốt, mà không rụt cũng không tốt.

Hai mắt Thiếu niên hơi híp lại, đỉnh tóc cọ vào lòng bàn tay Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng từ bỏ giãy dụa, động tác tự nhiên bỏ tay xuống: "Chúng ta đi tìm manh mối, gác xép trống không không có gì, tôi nghĩ trên cầu thang có thể phát hiện chút gì đó."
Từ nơi đó tiến vào ảo cảnh, nói không chừng lối ra cũng ở đó.

Thiếu niên không nói gì.

Trần Ngưỡng rũ mắt xuống, phát hiện hắn đang lạnh mặt nhìn mình chằm chằm.

"Triều Giản?" Trần Ngưỡng cố gắng hết sức để giữ cho giọng mình bớt căng thẳng.

"Ừm." Thiếu niên thu hồi nạng, đứng bằng một chân, chân trái chạm đất, hắn mỉm cười mở rộng vòng tay với Trần Ngưỡng, làm nũng nói, "Ca ca, cõng ta."

Trần Ngưỡng không muốn cõng, anh sợ cõng rồi sẽ không bỏ xuống được.

Thiếu niên vẫn cứ dang rộng hai tay, nhưng nụ cười trên môi đã biến mất.

Trần Ngưỡng túa mồ hôi lạnh.

"Tốt, tôi cõng cậu." Trần Ngưỡng xoay người hơi cong đầu gối, sau vài giây, lưng chìm xuống, anh lập tức thẳng người dậy theo phản xạ, cảm nhận được cách lớp quần áo dán lên lồng ngực là nóng.
Dường như có nhịp tim đập?

Trần Ngưỡng dừng một chút mới bước ra bước chân.

"Phanh"

"Phanh"

Thiếu niên ném cả hai cây nạng lên cầu thang, rồi vòng tay ôm lấy Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng: "......"

Người trên lưng không ngừng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.

Điều này khiến anh vừa thấy quen thuộc vừa khó chịu.

Lý do quen thuộc là dạo này Triều Giản bắt đầu nhìn chằm chằm anh, tựa như vô thức, mỗi lần đều không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm như vậy.

Như thể anh sẽ tan thành mây khói mọi lúc mọi nơi ấy.

Về phần khó chịu .......

Đó là bởi vì ánh mắt của "Thiếu niên" hiện tại nhìn anh, so với Triều Giản còn muốn đáng sợ hơn nhiều.

"Tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi thế?" Trần Ngưỡng chịu không nổi hỏi.

Thiếu niên nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng nói: "Anh sẽ chạy."
Trần Ngưỡng nói trong lòng, tôi cũng muốn lắm.

"Chạy rồi sẽ tìm không thấy nữa." Thiếu niên ôm chặt lấy Trần Ngưỡng.

Trần Ngưỡng bị hắn ôm đến khó thở, anh dừng ở lối lên cầu thang nói: "Được rồi, xuống đi."

Hai tay ôm cổ anh đột nhiên siết chặt.

Thiếu niên âm u cười khẽ: "Ca ca, anh quả nhiên là muốn bỏ lại ta."

Sắc mặt Trần Ngưỡng mặt bắt đầu tím tái, mạch máu nổi lên, anh dùng sức bẻ tay thiếu niên ra.

"Buông ra, buông ra." Trần Ngưỡng càng bẻ càng cảm thấy ngột ngạt khó thở, anh dứt khoát nắm lấy mu bàn tay thiếu niên, "Kháo, mau buông tay......"

Trên bậc thang gỗ trên gác xép, Triều Giản đổ sữa viên ra khỏi lọ thuốc, không đổ ra, trống rỗng, toàn bộ ăn hết rồi.

Năm ngón tay nắm chặt bình thuốc, xương ngón tay lạnh băng.

"Mẹ nó chứ, thịt của lão tử dai như đĩa, vậy mà cũng bị chích cho mấy đốt, muỗi ở nơi này thật đúng là mẹ nó không biết kén ăn......"
Ngoài cửa có hai loạt tiếng bước chân, xen lẫn tiếng chửi thô tục.

Và mùi thuốc khử trùng.

Hướng Đông cùng Họa gia bước vào gác xép, mỗi người đều có điện thoại di động, hai chùm đèn chiếu vào, đồng loạt tập trung lên cầu thang.

"Đ* má!" Hướng Đông vừa mắng vừa sải bước đi qua, "Sao mày lại ở đây giả ma giả quỷ? Trần Ngưỡng đâu?"

Triều Giản đổ thuốc ra một cách máy móc.

Hướng Đông ngửi thấy mùi gì đó bất thường trong hơi thở của Triều Giản, hắn giậm mạnh vào cây nạng của đối phương: "Lão tử hỏi mày, Trần Ngưỡng đâu? Hả?! Nó đi đâu?"

Họa gia vừa ấn bình xịt về phía Hướng Đông, vừa tới gần hắn, thấp giọng nói: "Có lẽ Trần Ngưỡng đã tiến vào ảo cảnh?"

Sự tức giận của Hướng Đông bị ngưng tụ: "Ảo cảnh?"

Họa gia nói: "Hai người bọn họ gần như không tách khỏi nhau khi làm nhiệm vụ, luôn như hình với bóng, chỉ có loại khả năng này."
Hướng Đông nhìn Triều Giản trên cầu thang, chất vấn: "Trần Ngưỡng tiến vào ảo cảnh đúng không?"

Triều Giản còn đang lặp lại động tác đổ thuốc ra.

"Tại sao mày không đi cùng với nó?" Hướng Đông nắm lấy bả vai Triều Giản, khóe mắt như muốn nứt ra.

Họa gia kiểm tra găng tay dùng một lần trên tay, chắc chắn rằng đã đeo chặt, anh ta mới kéo Hướng Đông sang một bên, nói: "Cậu có phải là người chưa từng tiến vào ảo cảnh đâu."

"Cuộc đời của mỗi người đều trải qua những sự việc khác nhau, ảo cảnh đều là những việc không dám đụng vào nhất, hai nhiệm vụ giả hoàn toàn không có khả năng sẽ tiến vào cùng một ảo cảnh."

Hướng Đông nhớ tới cảnh mình bị ảo cảnh tra tấn đến mức ngã quỵ, đó là mấy năm hắn giãy giụa ở phố Đông, sống còn không bằng đám chuột nhắt trong cống ngầm, vô hạn tuần hoàn.
Con mẹ nó, thực sự nghĩ tới mà sợ.

Mồ hôi nóng hổi trên tấm lưng nhấp nhô của Hướng Đông biến thành mồ hôi lạnh, hắn ta khoanh chân ngồi trên cầu thang: "Trong ảo cảnh của Trần Ngưỡng có thể là gì? Cái chết của em gái nó, hay là tai nạn của chính nó?"

"Hai việc này, cho dù là cái nào đi chăng nữa, đều có thể làm cho nó mất đi nửa cái mạng." Hướng Đông ấn bật lửa, lẩm bẩm nói.

Họa gia đứng trong mùi thuốc khử trùng nồng nặc, hỏi: "Cậu ấy có em gái à?"

"Ta nghe nó nói thế, chưa thấy quá lần nào," Hướng Đông bực bội gãi da đầu, "Mẹ kiếp, gặp ảo cảnh gì không biết, sao còn chưa ra nữa?"

Họa gia không nghĩ Trần Ngưỡng đang gặp nguy hiểm, cậu ta đã trải qua bốn nhiệm vụ, lâu nay còn luôn có người một chọi một huấn luyện cho.

Cho dù là lần đầu tiên ở một mình, thì cũng sẽ không chết ở bên trong.
Thoát ra chỉ là chuyện sớm muộn.

"Đây là lần đầu tiên Trần Ngưỡng bị kéo vào ảo cảnh phải không?" Hướng Đông dùng sức túm lấy Triều Giản, hét lớn hỏi.

Chai thuốc của Triều Giản bật ra khỏi lòng bàn tay, lăn xuống cầu thang.

Hắn thẫn thờ nhìn, đồng tử giãn ra không tập trung.

Sắc mặt Hướng Đông biến đổi, hắn vừa rống còn động thủ, thế mà cũng chẳng khiến cho thằng chó này nổi điên, điều này có nghĩa là bị hắn nói trúng rồi, nó tiến vào trạng thái lo lắng quá độ nên mới trông như cái xác không hồn thế này.

Họa gia cởi găng tay dùng một lần, dùng bàn tay trắng nhợt sửa lại tóc bên tai, rồi đeo găng tay lại nói: "Đây là lần đầu tiên à, vậy có chút rắc rối."

Hướng Đông nghĩ, đâu chỉ có rắc rối, chính xác mà nói là tai nạn.

Hắn chạy lên chạy xuống một hồi, thở hổn hển trở lại vị trí ban đầu rồi ngồi xuống: "Tại sao chúng ta không vào được?"
Họa gia nói: "Có lẽ nhược điểm trong lòng của tôi với cậu không phù hợp với khẩu vị của con quỷ này."

Niệm tưởng được phân thành rất nhiều loại.

Hướng Đông bực bội không ngừng run chân hút thuốc, hắn liếc mắt nhìn thiếu niên như đang ngăn cách hết thảy với mọi thứ, một mình ở trong thế giới nhỏ của mình, hung dữ nói: "Triều Giản, lão tử nói cho mày biết, nếu Trần Ngưỡng thoát không ra, nếu thật thoát không ra ấy hả, thì mày......"

Quải trượng bay qua.

Bao bọc trong một cơn gió huyết tinh đẫm máu.

Hướng Đông nguy hiểm tránh đi, hắn nhìn chằm chằm vào nơi mình vừa ngồi, nơi đó có nhiều vết nứt khiến da đầu người ta tê dại.

Bậc thang đó có thể bị gãy làm đôi bất cứ lúc nào.

Hướng Đông phun tàn thuốc ra, cú đập vừa rồi nếu trúng, rất có thể đầu của hắn sẽ nát bươm như trái dưa hấu bị bể, hắn đang định giơ nắm đấm trả thù thì đột nhiên thấy Triều Giản đi xuống lầu nhặt lọ thuốc, nửa ngày đều nhặt không lên.
Tay run đến không kiểm soát được.

Hướng Đông: "......" Xí.

Bên kia, Trần Ngưỡng thất thần ngồi ở lối lên cầu thang,nhìn thiếu niên không ngừng dùng nạng đập vào chân trái của mình.

Vài phút trước, Trần Ngưỡng sắp bị bóp cổ chết, thiếu niên đột nhiên đứng dậy xin lỗi anh, anh chưa kịp phản ứng thì đối phương đã bắt đầu dùng nạng đập vào chân.

Vẫn luôn đập, không ngừng nghỉ đập tới bây giờ.

Trong miệng thiếu niên không ngừng lặp lại ba chữ.

"Đều tại mày!"

"Đều tại mày, đều tại mày......"

Trần Ngưỡng cảm nhận trên môi có thứ gì đó, anh đưa tay ra lau mới thấy đó là một miếng thịt nát.

"......"

Trần Ngưỡng lui về phía sau hai bước, lưng đụng vào cầu thang, anh dùng hai tay chống tấm ván gỗ, chân đạp lên bậc thang nhích từ từ xuống.

Tiếng kim loại va vào xương thịt dừng lại, thiếu niên nghiêng mặt dính đầy máu hỏi: "Ca ca, anh muốn đi đâu thế?"
"Chân của cậu phải đi gặp bác sĩ." Trần Ngưỡng nghe được tiếng nói của mình trả lời chả ăn nhập gì.

Thiếu niên nhìn chăm chú vào anh: "Không cần gặp bác sĩ, kệ đi, nó không tốt, nó liên lụy anh."

Trần Ngưỡng nói: "Không có liên lụy, cậu đã có thể đứng lên rồi, không phải sao."

"Đúng vậy, đã có thể đứng lên, nhưng mà," thiếu niên nghiêng đầu, khóe môi bầm tím hơi động, tựa khóc tựa cười nói, "Vẫn là kệ đi, ta không thích nó."

Trần Ngưỡng ngơ ngẩn.

"Không thể nói không cần, ca ca sẽ tức giận, ta biết ca ca muốn chân của ta tốt lên." Thiếu niên bất chợt nhặt mớ thịt nát trong vũng máu loãng trên mặt đất lên, lung tung đắp vào chân trái đã huyết nhục mơ hồ của mình, gương mặt của hắn cực kỳ dữ tợn, trong thanh âm lại là khủng hoảng cùng sự khẩn cầu, "Ca ca, ta làm chân trở lại như cũ, ca ca dẫn ta rời đi nơi này được không? Chúng ta cùng nhau rời đi, chúng ta cùng nhau trở về, ca ca dẫn theo ta, đừng bỏ ta lại, ta sợ hãi, đừng bỏ ta lại."
Trần Ngưỡng sắp điên rồi, muốn đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài, Triều Giản đang đợi anh.

Chi tiết, muốn chi tiết, anh ta đã bỏ qua cái gì?

Trần Ngưỡng gặm móng tay cái, dư quang quét nhìn khắp nơi.

Điều gì dễ dàng bỏ qua nhất?

Trần Ngưỡng cố ép bản thân tránh xa tư duy cố định, khi ở xa sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, trong mắt chợt lóe sáng.

Đây là một căn gác trống, chỉ có anh và Triều Giản ở nơi này.

Vậy phương pháp rời đi không phải ở trên người Triều Giản sao?

Tim Trần Ngưỡng bắt đầu đập gia tốc, sao tới bây giờ anh mới nghĩ đến......

Lối ra là bản thân thiếu niên.

Kỳ thật vào nơi này không bao lâu, Trần Ngưỡng đã đoán được chấp niệm của thiếu niên, từ tứ chi đến tâm lý đều tràn ngập bài xích cùng trốn tránh.

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, nếu anh trực tiếp đối mặt với chấp niệm của thiếu niên thì sẽ như thế nào?
"Triều Giản." Trần Ngưỡng từng bước một đi qua, ngồi xổm xuống nhìn hắn.

Thiếu niên ấn chân trái máu chảy đầm đìa ngẩng đầu lên, thật cẩn thận nói: "Ca ca, chân đã tốt lên rồi."

Trần Ngưỡng: "Ừm."

"Ta không ghét chân của ta nữa, ta sẽ làm nó tốt lên, ta sẽ nghe lời ca ca nói." Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Trần Ngưỡng, hai mắt đỏ đến sắp nhỏ máu, "Anh đã từng nói, càng là thứ bình thường, càng có thể mang cho chúng ta kinh hỉ, ta đều nhớ rõ, ca ca xem, thứ ca ca dạy ta ta đều nhớ kỹ, ta có thể giúp được ca ca, ta không phải trói buộc, ca ca, anh cứ đi về phía trước, ta sẽ nỗ lực đi theo, ta......"

Trần Ngưỡng che lại đôi mắt chảy ra huyết lệ của thiếu niên.

Thiếu niên khóc nói: "Ca Ca sẽ không bỏ ta lại một mình nữa đúng không?"

"Đúng vậy." Lòng bàn tay Trần Ngưỡng ướt đẫm, anh nhẹ giọng nói, "Ca ca sẽ không bỏ lại em nữa."
Dứt lời, Trần Ngưỡng phát hiện mình đứng trên cầu thang, trong tay cầm di động, ánh sáng đèn pin vẫn chiếu xuống.

Triều Giản ngồi ở bên cạnh anh.

Bên dưới cầu thang là Hướng Đông cùng Họa giá, một người đang đứng nhìn điện thoại di động, người còn lại thì ngồi hút thuốc, mỗi người đều đắm chìm trong hoàn cảnh của chính mình.

"Tôi ra rồi."

Trần Ngưỡng vừa nói xong liền bị một lực kinh người kéo xuống bậc thang, anh quỳ một chân xuống, thân thể nghiêng về phía trước anh còn chưa kịp phản ứng, thì một đôi tay đã ôm lấy anh.

Người ôm lấy anh đang run rẩy dữ dội.

Không một âm thanh nào được phát ra, người đó kéo anh vào lòng ngực, như là muốn cùng anh hòa thành một.

Có chuyện gì vậy? Trần Ngưỡng cứng đờ, anh nuốt nước bọt: "Triều Giản?"

Triều Giản đột ngột đẩy anh ra, lấy hai bàn tay run rẩy che mặt, vùi đầu, còng lưng lộ ra một độ cung cái yếu ớt.
................. ⊂(◉‿◉)つ⊂(◉‿◉)つ⊂(◉‿◉)つ