Thần Mộ 2

Chương 133: Đá chó ba trăm cước



Hoàng vụ mênh mang, dung mạo thần bí nhân hắt vào mắt Thần Nam, cuối cùng bức màn thần bí cũng được vén lên. Mái tóc y đỏ rực như máu, đỏ đến chói mắt, nhìn mà kinh hoảng, nhưng khuôn mặt lại cực kỳ già nua, nếp nhăn chất chồng, quắt lại như trái chanh héo.

Trong hốc mắt thẳm sâu là ánh mắt màu lục lạnh lùng đáng sợ hơn cả mắt dã thú, thân hình cao gầy như cây trúc khô, làn da xám dịt, thoạt nhìn như được đắp lên khô lâu, xứng đáng với danh xưng lớp da đắp trên xương khô, khiến y trông như quỷ sống từ địa ngục mò lên.

Thần Nam được nữ tử trong ngọc như ý trợ lực, lướt vào giữa "chú" và "ấn", cách thần bí nhân không đầy mười trượng.

Ánh nhìn xanh lè lạnh lẽo rọi vào Thần Nam, thần bí nhân chăm chú nhìn hắn với vẻ lạnh tanh, như dã thú nhìn mồi, suýt nữa khiến hắn gục xuống, tinh thần rời rã.

Đương nhiên nhìn từ góc độ tu luyện, Thần Nam kém quá xa, đối phương mới tùy ý liếc mắt đã khiến tinh thần hắn suýt suy sụp, đủ thấy vị "bố cục giả" trong truyền thuyết này tu vi biến thái cỡ nào, thật không thể suy đoán hay lí giải nổi.

"Nhân loại nhỏ nhoi kia, ngươi tưởng có nữ nhân đó chống lưng thì ta không làm gì được ngươi sao? Trong mắt ta người chỉ là loại tiểu xú trùng, tìm đâu chả được kẻ thay vị trí của ngươi trong ván cờ này." Thần bí bố cục nhân buông lời lạnh lùng, vẫn hìn Thần Nam với ánh mắt băng giá.

"Chết tiệt, ngươi không phải người sao? Dám coi thường con người như vậy, ngươi thật ra là giống gì?" Thần Nam nghiến răng, cố chịu lại áp lực tinh thần cực nặng, không để sa vào cảnh cuồng loạn.

"Hừ, hừ" Thần bí bố cục nhân hừ lạnh liên mồm, vẫn đáp với vẻ lạnh lùng: "Không cần ra vẻ, chủng tộc nhược tiểu mà định đứng trên đầu ta sao, ta từ lâu đã không còn thuộc phạm trù nhân loại nữa, mà là đỉnh cao nhất của kim tự tháp, trong vùng thiên địa cao cao tại thượng của ta, con tiểu trùng như ngươi phải chịu cho ta nô dịch, ngươi không đáng là một hạt bụi."

Thần bí bố cục nhân quả thực không có mảy may tình cảm của nhân loại, nhìn Thần Nam lạnh lùng như ánh nhìn của động vật.

Thần Nam cơ hồ phát cuồng, loại kì thị lạnh nhạt này quả là một dạng miệt thị xuất phát từ cốt tủy, bốc cục nhân này thật đáng chết, một con người như hắn làm sao chịu nổi vũ nhục cỡ đó.

"Ngươi đã miệt thị nhân loại như vậy, sao còn giữ dáng vẻ con người, biến thành heo chó có tốt hơn không?" Thần Nam trả đòn.

Nhưng thần bí bố cục giả không hề phát tác, giọng nói lạnh như nước đá: "Hừ, một cái túi da hôi thối với ta chẳng nghĩ lý gì, dù ta có chuyển đổi bản thể thành heo chó thì vẫn là người nắm trong tay vùng thiên địa này, vẫn là kẻ vô thượng chí tôn cao cao tại thượng, trong mắt ta ngươi vĩnh viễn là một con xú trùng."

"Hừ, quả nhiên không hoàn toàn coi mình là một con người mà chỉ là một con chó điên. Với loại chó điên này, ta không cần nóng giận, không lẽ bị chó cắn thì cắn lại sao?" Thần Nam gắng gượng chống cự, chật vật cất lời. Hắn quyết chơi với thần bí bố cục nhân đến cùng nhưng tinh thần đang suy sụp dần, dưới áp lực hùng hồn của đối phương, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Thực lực hai bên cách nhau quá xa, đó là sự thật không thể cải biến.

Thần bí bố cục giả hình như không để tâm đến "chú" và "ấn" phía ngoài, lạnh lùng nói với Thần Nam: "Hôm nay ta sẽ thử Thái cổ phong ma chú và Hồng hoang phong ma ấn của nữ nhân đó nhưng trước hết ta phải xử lý tên tiểu xú trùng ngươi, quyết hủy diệt con cờ này vậy."

Nói đoạn y bắn ra hai đạo thanh quang âm u, hóa thành mũi nhọn như kiếm bén xạ vào Thần Nam.

Hắn tuy đang gục ngã nhưng đối diện với tử vong uy hiếp bèn lộ ra phản ứng bản năng. Nội thiên địa nhanh chóng mở ra, luồng thanh quang bị vây phủ, hai mảnh cổ thuẫn chặn tại lối vào, định địa thần thụ cũng bật lên, chặn trước mặt hắn.

"Choang, choang."

Hai tiếng nổ long màng tai vang lên, hai đạo thanh quang đập vào cổ thuẫn, nhưng lần này thần bí cổ thuẫn không thể hấp thu hết năng lượng của đối thủ như những lần trước mà bị hất bay đi.

Hai đạo ánh sáng sắc lẹm xạ vào định địa thần thụ, "soạt, soạt", tiếng xé gió vang lên, thần thụ rung động, thần mang màu lục tràn ra, che lấy thanh quang nhưng lần này dải ánh sáng quá hung mãnh, xuyên qua thần quang, lao vút tới.

Dù những thánh vật hãn thế như thần bí cổ thuẫn và định địa thần thụ nhưng không có cao thủ tuyệt đỉnh chế ngự cũng khó lòng phát huy hữu hiệu uy lực vốn có, thành ra không chống nổi đòn đánh của thần bí bố cục giả cao thâm khó dò kia.

Nhưng lúc đó, nữ tử trong ngọc như ý hình như cũng bố trí xong xuôi Thái cổ phong ma chú và Hồng hoang phong ma ấn, ngọc như ý trước ngực hắn phát ra hào quang chói lòa, rồi một cánh tay trắng muốt như bạch ngọc đột nhiên thò ra, cảnh tượng quá ư quỷ dị, ngực hắn cơ hồ mọc ra thêm một cánh tay.

Nhưng cánh tay này không tương xứng chút nào với tay hắn mà phát ra hào quang mờ mờ, xứng đáng hoàn mĩ đến cực điểm, mềm mại mà bóng mượt, nuột nà như tuyết, quả là cánh tay trân quý.

Cánh tay ngọc khẽ nhấc lên, chộp lấy hai đạo thanh quang, một đòn kinh thiên bị hóa thành điểm điểm quang mang rồi tiêu tán, xứng đáng với bốn chữ: khiến người kinh hãi.

Lần đầu tiên Thần Nam được thấy một phần thân thể của nữ tử trong ngọc như ý, tuy chỉ lộ ra một cánh tay ngọc nhưng cũng toát lên mị lực vô tận, đủ khiến một nam nhân phát cuồng.

"Hừ."

Bên ngoài nội thiên địa của Thần Nam, thần bí bố cục nhân đứng trên Bái Tướng đài lạnh lùng hừ lên rồi nói: "Để xem Phong ma chú và Phong ma ấn làm gì được ta."

Từ ngực thò ra một cánh tay, đương nhiên Thần Nam không thoải mái, nhưng nghĩ đến việc đối phương cứu mình một mạng, hắn không tiện phát tác.

Cùng lúc, lời nữ tử ngọc như ý lại vang lên trong ngực hắn: "Chuẩn bị đánh hắn, trong ba phân thời gian tới ta sẽ dùng tuyệt đối lĩnh vực trói chặt hắn, ta không thể làm gì nhưng hắn cũng vậy, chờ xem biểu hiện của ngươi."

Thần Nam không đổi sắc, thì thầm đáp: "Được."

Cùng lúc thần bí bố cục nhân đột nhiên biến sắc: "Ngươi giở trò gì, đây không phải là Phong ma ấn và Phong ma chú! Ta…" Lúc y phát giác mình không thể động đậy, Thần Nam đã từ trong nội thiên địa lao ra, miệng quát lớn: "Đá chó ba trăm cước."