Thần Hi - Tia Nắng Ban Mai

Chương 44



Cha con kích động ôm nhau, thật là thân tình làm cho người ta lệ nóng doanh tròng! Trần Tố cũng đi theo rơm rớm nhiệt lệ (nước mắt vui mừng) một phen. Người con trai trung niên đỡ cha già ra ngoài, không kịp chờ đợi muốn về nhà gặp lại người thân xa cách ba mươi năm, mọi người ở đây dành tặng chúc phúc chân thành nhất!

Nhìn ông cụ sắp đi mất, Trần Tố phát hiện một vấn đề lớn, Trần Tố thu lại nước mắt níu lại góc áo ông cụ sắp đi khỏi cửa thất thanh kêu: “Lão tiên sinh! Ngài còn chưa khám bệnh cho bác gái đâu!”

Lão tiên sinh từ trong kích động phục hồi tinh thần lại, quay lại bắt mạch cho bà, bất quá không được mười giây liền gào lên: “Lúc này tôi nào còn có tâm tình khám bệnh nha! Tôi về nhà gặp vợ con trước!” Ông cụ đứng lên chạy ra ngoài cửa.

Trần Tố hô lên: “Ngài đừng qua cầu rút ván nha!” Nhìn bộ dạng kích động đó, về rồi không biết sẽ đem bọn họ quên tới chỗ nào, nhìn phương pháp ông cụ dùng ngâm châm liền biết không thể buông tha ông. Trần Tố níu lại quyết không để ông cụ ra khỏi cái cửa này.

Cuối cùng cũng là người con bác sĩ chủ nhiệm kia coi như có tinh thần chuyên nghiệp, vội vàng nói: “Lúc này anh chị em đều không ở Bắc Kinh, con còn phải thông báo cho họ, con gọi điện cho họ trước, đừng nóng nảy.” Nghe xong lời đứa con, ông cụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại bắt đầu hỏi tình huống điều trị cụ thể của bà.

Biểu tình hai người cậu của Vương Tuấn rất phức tạp nhìn Vương Tuấn, Vương Tuấn lớn lên thực sự rất giống Vương Anh Đường, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ thực sự không tiếp nhận được, hơn nữa biểu tình lạnh lùng của Vương Tuấn khiến bọn họ là bậc cha chú cũng không tiện lại gần.

Cố lão nhìn Trần Tố cùng Vương Tuấn nắm tay tâm tình càng phức tạp, hôm qua Cố lão ngoài ý muốn được đứa cháu duy nhất Tống Uy của chiến hữu cũ đã lâu không qua lại khăng khăng mời, tham gia một bữa tiệc đính hôn, cũng gặp được không ít lãnh đạo địa phương trước đây từng bắt tay, khi nhìn thấy Vương Tuấn trong đám người, Cố lão khiếp sợ, không ai hoài nghi Vương Tuấn không phải con Vương Anh Đường.

Ngày đó Cố lão thông qua cháu trai Tống Uy của chiến hữu cũ biết được tên người kia là Vương Tuấn, là bạn Tống Uy, Cố lão hiểu ra ý tốt của Tống Uy, nhưng nghe Tống Uy uyển chuyển truyền lời mặc dù đã nói với anh bệnh tình của mẹ, nhưng đừng nên ôm toàn bộ hi vọng, nghe ngữ khí muốn anh đi thăm mẹ là không thành. Không có chắc chắn xác thực sau khi trở về Cố lão cũng không nói cho con gái. Bọn họ là không có lập trường, con gái chưa từng nuôi nó, thậm chí còn muốn bóp chết nó. Từ chỗ một người bạn khác của Vương Tuấn mà Tống Uy cung cấp là bên Lưu gia cũng biết chuyện Vương Tuấn và thanh niên này, đây là nguyên nhân khác ông lão biết Vương Tuấn ở nơi nào nhưng không nói ra, loại quan hệ này ông lão không tiếp nhận! Thế nhưng, hôm nay lời con gái nói khiến ông lão rất mờ mịt, yêu? Là cái gì? Mặc kệ, không đi hỏi! Ông lão nhìn nhìn Trần Tố, hôm nay nếu không có cậu, chính mình vĩnh viễn không biết chuyện như vậy, dời ánh mắt nhìn nhìn vị bác vĩ Vương Tuấn mời tới nhìn ra được rất có tiêu chuẩn, Cố lão không phải là không mang hy vọng.

Lão trung y cuối cùng cũng có thể tĩnh tâm bắt mạch, ngược lại người ngoài bệnh viên nghe nói tới sự kiện ô long như vậy — không! Không! Không! Là sau khi nghe nói có sự kiện truyền kỳ hấp dẫn như vậy, người TQ phát huy đầy đủ tinh thần tụ tập, trong hơn mười phút khi ông cụ bắt mạch liền truyền đi mấy phiên bản rồi, bên ngoài cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh đều là đầu người xem náo nhiệt.

Cao Viễn ở một bên nhịn không được nghiêng người cúi đầu hỏi Vương Tuấn: “Ông ấy là nghe ai nói thân nhần đều mất?” Cái này không phù hợp logic, thấy ông cụ này già như thế mà còn rất có tinh thần, hẳn không phải là người dễ gạt, ông cụ thế nào lại tin?

Rất nhiều cái lỗ tai dựng thẳng lên rất nhọn, Vương Tuấn nhìn ông cụ đang bắt mạch, Trần Tố cũng hiếu kì, Vương Tuấn thản nhiên nói: “Hồng vệ binh.”

Trần Tố không phải quá hiểu rõ, Cao Viễn hiểu chút chút, đó là niên đại toàn dân điên cuồng lương tri thất thủ*, dùng đầu óc thanh niên hiện tại thì không cách nào hiểu được niên đại đó.

(*lương tri có nghĩa là nhận thức về đúng sai, lười tìm tư liệu quá nên tạm hiểu đây là niên đại người dân bị ‘mị dân’ đi nha)

Bà đang ngủ say, hai cha con bác sĩ trao đổi ý kiến, ông cụ cho ra kết luận: “Vương Tuấn, cậu đón mẹ về đi, trong hai tháng này, chuẩn bị hậu sự đi.” Lão trung y nói thẳng ra.

Người Cố gia nhân thần sắc từ ôm kỳ vọng trở lại buồn bã, lời này và kết luận của bệnh viện giống nhau, bác sĩ nói với bà là còn nửa năm, nhưng kì thật chỉ là chuyện hai tháng này, cho nên những thân nhân như bọn họ đây đều bỏ lại công tác mà tới.

“Hiện tại một ngày cô ấy phát bệnh bao nhiêu lần?” Lão trung y hỏi.

“Từ Thượng Hải chuyển viện qua đây đã rất nặng rồi, hiện tại một ngày phát bệnh hơn năm lần, sáng sớm hôm nay bản thân bệnh nhân mãnh liệt yêu cầu thêm lượng thuốc giảm đau, cũng chỉ là duy trì ba giờ, thuốc giảm đau dùng quá thường xuyên tác dụng phụ rất lớn.” Con ông cụ cẩn thận trả lời.

Ông cụ nhìn khuôn mặt bà tái nhợt lại kiên nhẫn, quay đầu nói với Cố lão: “Lão ca, con gái của ông thật sự chữa không khỏi, cuối cùng để cô ấy ra đi nhẹ nhõm một chút đi, ý của tôi là dùng châm cứu truyền thống phong bế thần kinh cảm giác đau, tuy rằng đây là phương pháp cấm kỵ lại có di chứng. Nhưng bây giờ đối với cô ấy mà nói chính là để đứa con này ra đi thoải mái một chút, lão ca, ông thấy thế nào?”

Cố lão buồn bã không do dự gật đầu, tận mắt nhìn con gái mỗi ngày thống khổ ông lão cũng không đành lòng.

Lão trung y nhìn nhìn hỏi ý Vương Tuấn, Vương Tuấn vẫn không có bất kỳ bày tỏ gì coi như là đồng ý.

Châm đặc thù dùng để châm cứu không mang đến, lão trung y đồng ý sáng mai nhất định tới châm cứu cho bà, mà Vương Tuấn còn phải về nhà chuẩn bị phòng, dưỡng lão chăm sóc người thân trước lúc lâm chung là nghĩa vụ của Vương Tuấn, bà ở trong bệnh viên thì bệnh tình cũng không có tiến triển, sống cùng con trai trong khoản thời gian cuối cùng này là hy vọng của bà, cha bà và anh em cũng mong Vương Tuấn không từ chối nguyện vọng sau cùng của bệnh nhân, Vương Tuấn hoàn toàn không có thái độ cự tuyệt khiến tất cả mọi người thở phào một hơi.

Nói chuyện xong rồi, Vương Tuấn phải đi về chuẩn bị, anh gật đầu chào ông ngoại và hai người cậu xa lạ rồi đi, sáng mai anh sẽ đến đón mẹ.

Xem như kết cục tốt đi, Trần Tố theo Vương Tuấn đi ra ngoài, phải chuẩn bị chỗ ở cho bà, chuyện bận rộn rất nhiều.

Cùng Vương Tuấn ra khỏi cửa phòng bệnh, lão trung y đã sớm chạy ở phía trước, nhìn ông cụ kích động, Trần Tố rất lo lắng hẹn ông cụ mai thi châm cho bà có phải sớm bị ông quăng sau đầu rồi không.

Không phải Trần Tố thay người khác lo lắng, Trần Tố nhìn Vương Tuấn đột nhiên nhớ tới vừa nãy kích động cãi nhau lộ ra chuyện riêng tư của Vương Tuấn ra ngoài, khuôn mặt hoàn toàn không có biểu tình kia của Vương Tuấn, Trần Tố chột dạ lập tức đánh trông lảng tìm Cao Viễn, lúc quay đầu lại kinh dị phát hiện Cao Viễn mới vừa rồi còn ở bên cạnh đã bốc hơi khỏi mặt đất rồi!

Nhìn sắc mặt sửng sốt thống hận của Trần Tố, Vương Tuấn hờ hững nói: “Cậu ta từ cửa khác trốn rồi.” Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn Cao Viễn sẽ không gặp anh đâu.

Đồ phản bội! Trần Tố hận.

Ra khỏi khu nội trú, một trận gió lạnh, sắc trời u ám, có dấu hiệu tuyết rơi, nhìn thiên không, tuyết đầu mùa Bắc Kinh sắp tới rồi.