Thần Đạo Đan Tôn

Chương 697: Thiên kiêu tụ hội



- Ta nói em rể, ngươi phải cẩn thận a, Từ Tu Nhiên đã đổi đường đi tới bí cảnh, hắn thả ra tin tức, nói muốn đối phó ngươi, ngươi tốt nhất hoãn mấy ngày hãy lên đường.

Lý Phong Vũ xuất hiện ở trước mặt Lăng Hàn, kết cục miệng tiện tự nhiên là bị muội muội căm tức, bị Hổ Nữu, Chư Toàn Nhi chán ghét.

Lăng Hàn vung tay nói:

- Đầu tiên, ta không phải là em rể của ngươi, thứ hai, tại sao ta phải tránh Từ Tu Nhiên? Ngươi không có tự tin với ta như thế sao?

- Không phải là không có tự tin, mà là hai hổ tranh chấp, tất có một con bị thương, ta cũng là cân nhắc cho ngươi, chờ sau này thực lực của chúng ta tăng mạnh, lại đánh tên kia sau!

Lý Phong Vũ giơ cao nắm đấm nói.

Lăng Hàn thở dài:

- Sau này đừng nói ta quen gia hỏa sợ chết như ngươi a!

- Cái gì chứ, ca sợ chết khi nào?

Lý Phong Vũ vội kêu oan.

- Lúc trước thời điểm đối mặt Nguyên Thừa Hòa, có phải ca là người thứ nhất xông ra ngoài không?

- Được rồi, hảo hán không đề cập tới gan dạ năm đó, coi như ngươi còn có mấy phần dũng khí đi.

Lăng Hàn cười nói.

- Ta rất muốn mở mang kiến thức, xem thực lực của Từ Tu Nhiên kia ra sao a.

Cùng cảnh giới hắn còn chưa bao giờ gặp đối thủ, thật hi vọng Từ Tu Nhiên kia có thể cho hắn chút dục vọng khiêu chiến.

Lý Phong Vũ không khỏi phiền muộn, rõ ràng là khuyên Lăng Hàn không nên phát sinh xung đột với Từ Tu Nhiên lúc này, sao lại thành thêm dầu vào lửa chứ?

- Đông Linh Nhi và Yêu Hồi Nguyệt cũng không thể xem thường.

Chư Toàn Nhi nghiêm mặt nói.

- Mấy ngày nay muội nghe nói, Đông Linh Nhi chính là thiên tài kiệt xuất nhất của Vân Phượng Tông đời này, nhưng làm người rất biết điều, nếu không phải thời điểm ra ngoài rèn luyện có người muốn bất lịch sự với nàng, một đường dẫn ra Linh Anh Cảnh, ngược lại bị nàng chém giết, thì đến hiện tại có khả năng còn không người biết thanh danh của nàng.

- Giết Linh Anh Cảnh?

Lăng Hàn nói, thật giống như không có gì ngạc nhiên.

- Hừm, lúc đó nàng chỉ là Sinh Hoa Cảnh, mà tên Linh Anh Cảnh kia đã là cường giả thành danh hơn trăm năm, vững tin đã đạt đến Linh Anh đỉnh cao.

Chư Toàn Nhi nghiêm mặt nói.

Đó là một siêu cấp thiên tài có thể vượt cấp khiêu chiến, hơn nữa còn vượt một cảnh giới lớn.

- Yêu Hồi Nguyệt thì sao, thật giống như hắn không có yêu nghiệt như thế a?

Lăng Hàn cười nói.

- Xác thực không phải, có điều thiên tài mạnh nhất Thiên Kiếm Tông không phải Yêu Hồi Nguyệt, mà giống Từ Tu Nhiên, hầu như không bước ra tông môn, có người nói vẫn tiềm tu ở trong Tẩy Kiếm Trì của Thiên Kiếm Tông.

Chư Toàn Nhi nói.

Nàng không có thiên phú võ đạo yêu nghiệt như Hổ Nữu, nhưng phát huy ra mị lực cá nhân mạnh mẽ, tìm hiểu rất nhiều bí ẩn, từ hướng này đến giúp đỡ Lăng Hàn.

Lăng Hàn cảm thấy hứng thú nói:

- Hắn tên là gì?

- Trương Mạch, nhân xưng Tiểu Kiếm Đế.

Chư Toàn Nhi nói.

Tiểu Kiếm Đế?

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, có thể được gọi Tiểu Kiếm Đế, này là một người đặc biệt, vạn năm trước có một Kiếm Đế, xác thực kỳ tài ngút trời, ở Thiên Nhân Cảnh liền tu ra Kiếm Tâm, căn cứ lời giải thích của Phong Phá Vân, Kiếm Tâm chỉ có ở Phá Hư Cảnh mới có thể tu ra.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, tỷ như Lăng Hàn ở trên người lão sư của Hổ Dương học viện, được gọi là đại phế vật, căn bản không có trải qua hai giai đoạn Kiếm Khí, Kiếm Mang, nhưng cách Kiếm Tâm chỉ một bước.

Hiển nhiên, Kiếm Đế cũng là một ngoại lệ, ở Thiên Nhân Cảnh thậm chí càng sớm hơn liền nắm giữ Kiếm Tâm, thiên phú cực kỳ kinh người.

Thiên Kiếm Tông thật là nhân tài đông đúc, Yêu Hồi Nguyệt được xưng Thiên Hạ Đệ Nhị Kiếm, Trương Mạch là Tiểu Kiếm Đế. Trương Mạch còn chưa từng thấy, nhưng Yêu Hồi Nguyệt xác thực thiên phú kinh người, nếu như Trương Mạch còn muốn yêu nghiệt hơn, vậy chính là một kình địch a.

- Thiên Kiếm Tông, Tuyệt Đao Tông, Vân Phượng Tông đều có siêu cấp truyền nhân, tin tưởng Địa Long Tông và Thanh Lôi Tông cũng có. Kỳ hạn vạn năm sắp đến, võ đạo cũng nghênh đón đại bạo phát, thiên tài lớp lớp a.

Lăng Hàn nói.

- Địa Long Tông, siêu cấp thiên tài tên là Cổ Minh, có người nói vẫn tu luyện ở trong Man Hoang, cực kỳ khát máu.

Chư Toàn Nhi nói.

Lăng Hàn gật đầu:

- Ta nghe qua tên của người nọ.

Lúc trước Văn Nhân Thiên Thiên xuất hiện, mọi người nghị luận sôi nổi, có nhắc tới Cổ Minh, cực kỳ kiêng kỵ người này.

- Thanh Lôi Tông có một người được xưng Lôi Đình Chi Tử, thanh danh không hiện, nhưng có người nói thiên phú còn kinh người hơn Lang Nhai Thiên.

Chư Toàn Nhi lại nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

- So với gốc gác của Ngũ Đại Tông Môn, những thứ này chỉ là chút lòng thành!

Ở thời kì võ đạo héo tàn, Ngũ Đại Tông Môn còn có thể xuất hiện cường giả Phá Hư Cảnh, vậy tuyệt đối là hạng người thiên phú siêu phàm.

Vạn năm tích lũy, lại thêm Thời Gian nguyên dịch, gốc gác thâm hậu đến khiến người ta không cách nào tưởng tượng.

- Không sợ, Nữu có thể đánh đổ hết thảy bọn họ!

Hổ Nữu dịu dàng nói.

Tất cả mọi người cười to, Lăng Hàn thì gật gù, chờ Hổ Nữu đạt đến Phá Hư Cảnh, lấy trình độ yêu nghiệt của tiểu nha đầu, thật có khả năng quét ngang tất cả cường giả.

Sau mười mấy ngày, bọn họ đi tới Phiêu Miểu Thành, nơi này chính là biên giới của Tử Nguyệt Hoàng Triều và Ngũ Đại Tông Môn, song phương đã ở ngoài thành đánh tàn nhẫn mấy lần. Quân đội của Tử Nguyệt Hoàng Triều thực lực mạnh mẽ, mà Ngũ Đại Tông Môn thì cường giả vô số, thực lực cá thể chiếm ưu thế, cuối cùng ngăn quân đội của Tử Nguyệt Hoàng Triều ở nơi này.

Tử Nguyệt Hoàng Triều còn có tứ Vương chưa "đào" ra, có điều Ngũ Đại Tông Môn cũng chưa chắc phát động gốc gác chân chính.

Hiện tại, Phiêu Miểu Thành vẫn thuộc về Ngũ Đại Tông Môn, mà đại quân của Tử Nguyệt Hoàng Triều thì dừng ở ngoài thành, chi đại quân này thuộc về Hỏa Diễm Vương, có điều Hỏa Diễm Vương cùng mấy tướng lãnh cao cấp đã tiến vào di tích, Ngũ Đại Tông Môn cũng có lượng lớn cao thủ tiến vào.

Ở bên ngoài, tứ Vương xuất thế có thể thuyên chuyển quốc thế, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều, nhưng ở trong di tích cổ liền không hẳn, này không phải quốc thổ của Tử Nguyệt Hoàng Triều, quốc thế không phát huy được tác dụng.

Lăng Hàn đứng trên đầu tường, chỉ thấy di tích cổ này là một cái hồ lớn, hoặc nói đã từng là một cái hồ lớn, hiện tại đã biến thành một hố trời, sâu không nhìn thấy đáy.

Đại quân của Tử Nguyệt Hoàng Triều đóng quân ở phụ cận mười dặm, tuy Vương tọa trấn đã rời đi, nhưng cả đại quân nghiêm mặt chỉnh tề, không hề có dấu hiệu hỗn loạn.

Trong thành có rất nhiều võ giả, đến từ ngũ hồ tứ hải, giờ khắc này đang tổ đội, tìm kiếm người thực lực kém không nhiều đồng thời tiến vào di tích. Thực lực quá mạnh không được, như vậy thật tìm được bảo vật gì, mình liền thành làm công, quá yếu cũng không được, căn bản không có tác dụng.

Đoàn người Lăng Hàn tự nhiên không cần tổ đội, thời điểm bọn họ đi tới hố sâu, chỉ thấy mặt khác có một đám người cũng vừa đến nơi, người cầm đầu đúng vậy Văn Nhân Thiên Thiên, phong thái rất cảm động.

- Hóa ra là Lăng sư huynh!

Văn Nhân Thiên Thiên nhìn Lăng Hàn vén áo thi lễ.

- Thiên Thiên tiên tử, ta là Lý Phong Vũ, thời điểm ở học viện ta đã nói với ngươi ba mươi bảy câu, ngươi trả lời ta ba câu.

Lý Phong Vũ lập tức tụ hợp tới, có vẻ cực kỳ ân cần.

Văn Nhân Thiên Thiên chỉ rụt rè một chút, nàng hoàn toàn không có hứng thú với Lý Phong Vũ, mà nói:

- Lăng sư huynh, đồng thời tìm kiếm di tích cổ được không?

- Tốt tốt!

Lý Phong Vũ lập tức đáp ứng, sau đó dùng ánh mắt ước ao, tội nghiệp, tràn ngập cầu khẩn nhìn Lăng Hàn.

---------------