Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 51: Rời khỏi bãi đậu xe



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch buông Diệp Đình Vân ra, Diệp Diểu vội chạy tới đỡ anh trai dậy.

“Diệt!” Thừa dịp quái vật bị khống chế, Lâm Tri Nguyên giơ kiếm đâm vào thân trên của nó, quái vật khàn giọng rống lên đầy tức giận.

“Có động đất!” Lâm Bằng kêu lên.

Giang Thiếu Bạch cau mày nói: “Bản tôn phía dưới tức giận, mau rời khỏi đây.”

Lâm Bằng nghe thế giật mình, thầm nghĩ quái vật lợi hại như vậy còn có bản tôn sao?

Giang Thiếu Bạch lại khởi động trận pháp, lần này kích phát trận pháp hoa văn trên 81 trụ trấn long, nếu so với trước kia thì đã lỏng lẻo hơn rất nhiều.

Thể chất của hắn đặc biệt, chỉ cần tiêu hóa hết âm khí trong người thì thực lực có thể tăng lên một mức nhất định.

Lúc còn ở Đạo quán, sư phụ thường khen hắn là kỳ tài ngàn năm hiếm gặp, ông từng nói nghìn năm qua, các loại thiên tài địa bảo càng ngày càng ít, cái gọi là thế ngoại đào nguyên, hải thượng tiên sơn đều chỉ có trong truyền thuyết, muốn tu luyện đến thiên nhân chi cảnh vô cùng khó khăn.

Mà Giang Thiếu Bạch thì khác, hắn chỉ cần không ngừng hấp thu các loại âm khí và yêu khí là thực lực sẽ liên tục tăng lên, có lẽ sẽ đạt đến cảnh giới mà người trước chưa từng đạt đến.

Vì lão thần côn thường khen hắn là cao nhân tuyệt thế nên hắn nghĩ “kỳ tài ngàn năm hiếm gặp” trong miệng ông cũng không có gì ghê gớm.

Từ trước tới nay, Giang Thiếu Bạch hấp thu âm khí cũng chỉ để lấp đầy bụng mà thôi, còn đối với việc xưng bá thiên hạ thì hắn không có chút hứng thú. Chỉ cần hút âm khí hơi nhiều là hắn sẽ bị đau đầu, trở nên hung tàn và khát máu. Giang Thiếu Bạch nghĩ, nếu hắn nghe lời lão sư phụ, tham lam hấp thu quá độ, chỉ sợ chưa đến cảnh giới da lông của tiền nhân thì đã bị tẩu hỏa nhập ma, phát điên mà chết rồi.

Nhưng giờ phút này, hắn bỗng có cảm giác, có lẽ hắn thật sự là thiên tài.

Chỉ cần có Diệp Đình Vân ở bên cạnh áp chế ma tính của hắn thì hắn có thể không cần kiêng dè mà hấp thu âm khí, cứ như vậy, có lẽ hắn sẽ thật sự đạt đến thiên nhân chi cảnh trong truyền thuyết.

Một tràng gầm gừ quỷ dị vang lên, thì ra quái vật bị tổn thương nguyên khí nặng nề bị chọc giận, bắt đầu gào rú thật to.

Một cây cột đá bỗng ngã đổ hướng ngay vị trí của Diệp Đình Vân, Diệp Diểu thấy thế ôm đầu hét lên. Giang Thiếu Bạch lập tức đá tới, cây cột có đường kính hơn 30cm bị đá gãy làm hai đoạn, đá vụn bắn tung tóe, cột đá rơi xuống đất phát ra tiếng động thật lớn.

Diệp Diểu trợn to mắt, hoàn toàn bị sức lực của Giang Thiếu Bạch làm hết hồn.

Mà chính hắn cũng giật mình không nhẹ, hắn đã được huấn luyện nên khác với người thường, thân thủ linh hoạt khó ai sánh bằng, nhưng có thể nhẹ nhàng đá bay cột đá thì thật sự rất “ngầu”.

Giang Thiếu Bạch nhìn thoáng về phía Diệp Đình Vân, Diệp Diểu vẫn đang sợ ngây người như mất hồn mất vía, thằng nhóc thối này chỉ có gõ đầu hắn là giỏi, đến lúc gặp nguy hiểm là lập tức “héo”.

“Đi nhanh lên.” Giang Thiếu Bạch quát nhẹ Diệp Đình Vân một tiếng.

“Cám ơn.” Cậu khàn khàn nói.

Vừa mới hút rất nhiều máu của đối phương, bây giờ lại nghe cậu cám ơn, hắn không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

Hắn lo lắng nhìn lên trần, không biết chất lượng tòa nhà này thế nào, lỡ mà sập thì rắc rối to. Vì thế hắn lập tức bế Diệp Đình Vân lên, vừa nãy lúc hắn đang hút máu của cậu, dường như chân cậu lại biến thành cây, e là giày của cậu đã hỏng rồi. Hiện tại hầm xe đầy đá vụn, đi chân trần rất khó khăn.

Sao lại dễ dàng biến thành cây như vậy chứ? Đã vậy còn dám tùy tiện đi lung tung ngoài đường, thật là không biết nặng nhẹ, may mà có hắn đến đây.

Nếu không có hắn thì Diệp Đình Vân gặp phiền phức to rồi, Giang Thiếu Bạch đắc ý nghĩ.

“Này, anh làm gì đó?” Diệp Diểu kêu lớn.

Giang Thiếu Bạch bế Diệp Đình Vân xông ra ngoài, không thèm để ý đến Diệp Diểu, y hết cách đành phải đuổi theo.

Bước chân của hắn rất nhanh, đang bế một người cũng không làm ảnh hưởng đến tốc độ của hắn. Diệp Diểu thở hổn hển đuổi theo phía sau.

Sau khi tòa nhà xảy ra động đất, cảnh sát canh gác bên ngoài sợ có tai nạn bất ngờ nên đã rút lui hết, xung quanh tòa nhà được kéo dây cảnh giới kiên cố, cấm người đến gần.

Diệp Đình Vân không kháng cự khi bị Giang Thiếu Bạch bế, tình huống nguy cấp, hắn làm vậy cũng không có gì không đúng.

Đến khi nhìn thấy ánh mặt trời chói chang bên ngoài, Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện Diệp Đình Vân đang vòng tay ôm cổ hắn, hơi thở ấm áp quanh quẩn trên người hắn. Hắn đang suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng một bàn tay giơ đến trước mặt hắn từ lúc nào, ý đồ muốn tháo kính râm của hắn xuống.

Giang Thiếu Bạch vội nghiêng đầu tránh né ra xa bàn tay của Diệp Đình Vân. Cậu ra tay một lần không thành, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn hắn nhưng không tiếp tục ra tay lần nữa. Trái tim hắn đập liên hồi, bị động tác vừa rồi của cậu làm hoảng sợ.

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ có lẽ Diệp Đình Vân đã biết rõ trong lòng hắn là ai, nhưng nếu đâm thủng lớp giấy mỏng này thì sẽ rất lúng túng.

Giang Thiếu Bạch tiếp tục bế Diệp Đình Vân chạy ra khỏi khu vực tòa nhà, đến một nơi an toàn. Sau đó hắn nghe được tiếng bước chân từ dưới hầm đậu xe truyền đến, dường như sau khi xảy ra cơn địa chấn nhẹ, ảo giác bên dưới đã biến mất, nếu những người bị kẹt bên dưới nắm chặt cơ hội là có thể chạy lên được.

Giang Thiếu Bạch ném Diệp Đình Vân về phía Diệp Diểu, không để ý y đang kêu gào mà vội vàng bỏ đi.

“Tên khốn này, đi đâu đó?!”

Diệp Diểu nhìn người vừa thất lễ với anh hai y xong lại bỏ chạy, y tức giận mà không có chỗ xả, chuyện tương tự đã xảy ra một lần rồi, lần này y vẫn để người ta chạy mất.

Diệp Diểu nhìn Diệp Đình Vân, lo lắng hỏi: “Anh hai, chúng ta làm gì đây?”

Cậu cau mày đáp: “Quay về nhà trước rồi tính.”

“Thật đáng tiếc, lại để cho hắn chạy mất.” Diệp Diểu buồn rầu nói.

Diệp Đình Vân liếc nhìn em trai một cái: “Nếu thật sự bắt được người ta thì em định làm gì?”

Diệp Diểu: “…” Đúng vậy, bắt được rồi thì làm gì đây? Y không thể bắt tên khốn kia chịu trách nhiệm với anh hai. Nghĩ đến đó là y rùng mình một cái.

“Anh, cổ của anh…”

Diệp Đình Vân giơ tay sờ vết thương trên cổ, cảnh tượng đối phương như dã thú nhào đến lại hiện lên trước mặt, tâm trạng cậu bỗng không ổn định.

“Lát nữa sẽ hết.” Diệp Đình Vân cau mày, thể chất của cậu rất đặc biệt, gần đây càng không thể khống chế, nhưng thể chất này cũng có điểm tốt là sau khi cậu bị thương sẽ hồi phục rất nhanh.

Diệp Diểu thở dài, chuyển đề tài nói: “Anh à, vừa nãy nguy hiểm quá, sau này anh đừng tùy tiện đến những nơi thế này nữa.”

Diệp Đình Vân nhíu mày, cậu vốn định đến gần hầm đậu xe xem tình hình mà thôi, nhưng dường như phía dưới có thứ gì đó cộng hưởng với thể chất của cậu. Diệp Đình Vân cho rằng có thể mượn thứ bên dưới áp chế thể chất đặc biệt này nên mới mạo hiểm đi xuống hầm đậu xe tìm xem thế nào.

Kết quả vô cùng tệ hại, cậu cho rằng cho thể mượn sức thứ bên dưới áp chế thể chất đặc thù, nào ngờ ngược lại, thứ đó thúc giục thể chất cậu xảy ra biến hóa. Vừa nãy hai chân cậu bị mất khống chế.

Diệp Diểu nhìn anh trai nói: “Anh hai, người cắn anh lúc nãy là quỷ hút máu sao?”

“Em xem ti vi nhiều quá rồi đó.”

Diệp Diểu: “…” Chân anh hai cứ biến thành rễ cây khiến suy nghĩ của y bay xa hơn bình thường cũng không có gì lạ.

Y do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Anh hai, người vừa nãy và người trước kia có phải là một không?”

Diệp Đình Vân cau mày, hẳn là cùng một người, nhưng không lần nào cậu thấy mặt đối phương nên không thể xác định chắc chắn.

Nếu là một người thì tốt, chứ nếu là hai người khác nhau thì bí mật của cậu đã bị ít nhất hai người biết. Có điều người có thể khống chế mộc khí trong người cậu, chắc không đến nỗi đi đâu cũng gặp.



Tại nhà họ Diệp.

“Lâm đ*o trưởng, rốt cuộc thứ gì ở dưới tòa nhà kia vậy?” Diệp Diểu tò mò hỏi Lâm Tri Nguyên.

Ông cau mày đáp: “Vẫn chưa rõ, chỉ sợ là đang trấn thứ gì đó, cấp trên sẽ phái người đến xử lý.”

Diệp Đình Vân cúi đầu, thầy phong thủy không phải nhà từ thiện, không có chuyện tốt sẽ không làm, phía trên có quản lý một đội ngũ nhỏ chuyên xử lý những tình huống đặc biệt, chuyện ở tòa cao ốc đã gây ồn ào không nhỏ, đương nhiên sẽ có người đến xử lý.

Lâm Tri Nguyên nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Diệp nhị thiếu, cậu và vị thuật sư thần bí đã xảy ra chuyện gì dưới hầm đậu xe vậy?”

Diệp Đình Vân thản nhiên đáp: “Cũng không có gì.”

Dưới hầm đậu xe quá tối, lúc đó Lâm Tri Nguyên đang lo đối phó với âm khí ngưng tụ thành quái vật, không rảnh để ý đến Diệp Đình Vân. Chỉ có Diệp Diểu là thấy rõ giữa cậu và “anh shipper” xảy ra chuyện gì.

Diệp Diểu đỏ mặt, theo bản năng phồng má.

Lâm Tri Nguyên cau mày: “Thực lực của người kia không tầm thường, may mà lần này có đồng đạo giúp đỡ.”

Lâm Bằng không phục nói: “Sư phụ, người nọ chỉ là một tên shipper, có lẽ hắn có pháp khí lợi hại mà thôi.” Tuy y không thấy rõ gương mặt của Giang Thiếu Bạch nhưng có trực giác đối phương còn rất trẻ tuổi.

Lâm Tri Nguyên từng là khách quý của không ít doanh nhân nổi tiếng, làm học trò của ông, Lâm Bằng cũng bị nâng lên rất cao, suốt ngày tiếp xúc với không ít nhân vật cấp cao khiến y có chút tự cao, chợt nghe sư phụ khen ngợi một người trẻ tuổi, Lâm Bằng có chút không phục.

Lâm Tri Nguyên hơi thất vọng nhìn học trò, so sánh với “anh chàng shipper” xuất hiện ở hầm đậu xe, học trò của ông kém hơn rất nhiều. Có điều thực lực thua người ta không phải là lý do khiến ông thất vọng, Lâm Tri Nguyên thất vọng chính là Lâm Bằng kiêu ngạo, ngay cả dũng khí thừa nhận đối phương cũng không có.

Lâm Bằng trông thấy nét mặt sư phụ khác thường, y chợt ý thức được gì đó, gương mặt trở nên xấu hổ.

Diệp Diểu chuyển động tròng mắt, thầm nghĩ câu này của Lâm Bằng hơi quá đáng, tuy tên háo sắc kia thích xong việc bỏ chạy, ăn mặc kỳ quái và không có phong cách, nhưng thực lực của hắn đúng là không thể khinh thường. Diệp Diểu không rõ về pháp thuật, nhưng y biết sức lực của đối phương rất lớn, một cú đá đã khiến cây cột đá to đùng gãy làm hai.

Có rất nhiều thuật sư giỏi pháp thuật, nhưng người có sức lực như thế vẫn là số ít.

Hết chương 52