Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 433: Trung kỳ Tiên Tôn



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đứng trên đỉnh núi, phóng linh hồn lực ra bốn phía.

“Bọn họ đi rồi.”

Diệp Đình Vân ngập ngừng hỏi: “Chúng ta có cần rời khỏi đây không?”

Hắn lắc đầu: “Không cần vội.”

Bọn họ thuê đỉnh núi này đến hai mươi năm, tiền thuê không rẻ, tuy hắn không thiếu chút nguyên thạch đó nhưng cứ bỏ đi như vậy thì đối phương được lợi quá rồi. Huống hồ lúc này hai người rời đi chẳng khác nào nói rõ bọn họ có vấn đề.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu nói: “Ngươi tiến giai trung kỳ Tiên Tôn trước đã, chuyện này quan trọng hơn.”

Diệp Đình Vân khó xử nói: “Ngay lúc này sao?”

Hắn gật đầu: “Ừ, yên tâm đi, chỉ là một cấp bậc nhỏ, không khó lắm đâu.”

Hắn còn tấn cấp ngay trước mặt các tu sĩ Tiên Tôn tại Hắc Thạch Vực, bây giờ thăng một cấp bậc nhỏ, so với tình hình trước kia thì chẳng đáng để nhắc đến.

“Nếu có người đến gây chuyện, ta sẽ ngăn cản giúp ngươi.”

Mấy Tiên Tôn mà thôi, khi xưa hắn chưa tiến giai Tiên Tôn còn không sợ, bây giờ càng không phải sợ.

Diệp Đình Vân ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vậy được.”

Cậu đã cảm nhận được rất rõ ràng bình cảnh trung kỳ Tiên Tôn, chỉ cần dùng thêm vài viên đan dược là có thể thuận lợi tấn cấp. Nếu bây giờ hai người rời đi, cảm giác tiến giai đi qua thì không biết phải chờ đến bao giờ mới có lại được.

Giang Thiếu Bạch lấy một chiếc nhẫn không gian ra: “Đây là hai vạn nguyên thạch thượng phẩm, ngươi xem rồi dùng đi.”

Diệp Đình Vân do dự: “Dùng đan dược cũng được mà.”

Tuy Giang Thiếu Bạch đang có rất nhiều nguyên thạch, nhưng đa số là nguyên thạch trung phẩm, hai vạn nguyên thạch thượng phẩm xem như là tất cả nguyên thạch thượng phẩm dự trữ của bọn họ.

Hắc lắc đầu nói: “Dùng đan dược kết hợp với nguyên thạch, hiệu quả sẽ cao hơn. Nguyên thạch thượng phẩm phải dùng khi cần thiết, tình hình trước mắt thì ngươi tiến giai trung kỳ Tiên Tôn là quan trọng nhất.”

“Được rồi.”

Ở tinh vực cấp bảy, số lượng nguyên thạch thượng phẩm khá ít, dù muốn đổi cũng không đổi được. Thường ngày khi tu luyện thì dùng nguyên thạch trung phẩm là đủ rồi, chất lượng không đủ thì bù số lượng. Nhưng những lúc phải tiến cấp thì dùng nguyên thạch thượng phẩm tốt hơn rất nhiều.

“Dùng hết số nguyên thạch thượng phẩm này rồi phải làm sao đây?” Diệp Đình Vân vẫn sầu lo nói.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đừng quá lo lắng, không phải tinh vực cấp tám cũng rất hiếm Chân Linh Chi Thủy sao? Chúng ta đi đến đó đổi là được.”



Cứ đi ắt có đường, nói không chừng chờ đến khi dùng hết nguyên thạch, sẽ có người chủ động đưa cho hắn.

“Ngươi dự định đi đến tinh vực cấp tám sao?” Cậu hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ta đang suy tính chuyện này.”

Mấy năm nay tu vi của hắn tiến bộ rất nhanh, có điều tiến bộ thế này là xây dựng trên cơ sở tiêu hao số lượng lớn tài nguyên. Mà cơ duyên kỳ ngộ tại Hắc Thạch Vực là may mắn trời ban, sẽ không xảy ra lần thứ hai trong thời gian ngắn, chờ đến lúc hắn sử dụng hết tài nguyên trong người, tiến bộ tu luyện sẽ chậm lại.

Thực tế thì hoàn cảnh tu luyện ở tinh vực cấp bảy đã không còn thích hợp với hắn.

Giang Thiếu Bạch nghĩ một thời gian nữa là thời điểm thích hợp để đến tinh vực cấp cao hơn.

Thật ra hắn luôn nhớ cuộc trò chuyện của hai nữ tu từng gặp trong tửu lâu, hắn rất hiếu kỳ về tộc Bất tử. Nếu có cơ hội, hắn hy vọng có thể đi đến lãnh địa ban đầu của tộc Bất tử xem sao.

Diệp Đình Vân nhìn hắn hỏi: “Nghĩ gì mà hào hứng như vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Ta đang nghĩ đến tộc Bất tử.”

Cậu cau mày: “Thiếu Bạch, ngươi cho rằng mình là người của tộc Bất tử sao?”

Hắn gật đầu: “Từ các dấu hiệu có được, ta rất có thể là người tộc Bất tử.”

Tộc Bất tử có khả năng hấp thu tử khí, thế nên trong vùng xoáy hắc ám mới có một thông đạo tử khí.

“Nếu đúng như lời hai nữ tu kia nói thì tộc Bất tử từng tung hoành một thời. Không chừng bọn họ để lại cho hậu thế không chỉ một thứ ở Hắc Thạch Vực thôi đâu.”

“Ngươi muốn đến di chỉ của tộc Bất tử?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Nếu có thể tìm được các di tích khác thì rất tốt.”

Tại tinh vực cấp bảy này, chỉ ở Hắc Thạch Vực đã cất giấu đồ tốt như vậy, nếu có thể đến di chỉ của tộc Bất tử ở tinh vực cấp tám, không chừng còn có thứ tốt hơn. Có điều bây giờ nghĩ đến chuyện này còn quá xa vời.

Giang Thiếu Bạch đã sống ở tinh vực này nhiều năm, vậy mà chưa từng nghe nói về tộc Bất tử, nếu không phải bọn họ trùng hợp đến Hắc Thạch Vực sinh sống thì sẽ không phát hiện di tích kia, tất cả là nhờ vận may.

Hắn lắc đầu nói: “Thôi, không nghĩ đến chuyện này nữa, ngươi tấn cấp quan trọng hơn.”

“Ừm.” Cậu cầm lấy nguyên thạch thượng phẩm quay về động phủ.

Diệp Đình Vân vào động phủ, sau đó lấy tất cả nguyên thạch thượng phẩm trong nhẫn không gian ra ngoài. Nguyên thạch thượng phẩm chứa nguyên khí dồi dào, linh khí trong phòng lập tức trở nên đậm đặc.

Kế đó cậu cho nổ tung từng nguyên thạch, linh khí lập tức tỏa ra khắp động phủ, nguyên khí trong nguyên thạch hóa thành sương mù bay lên không trung. Diệp Đình Vân lại vận chuyển nguyên lực, điên cuồng hấp thu nguyên lực, nguyên khí nháy mắt rót vào người cậu.

Giang Thiếu Bạch đứng ngoài động phủ, cảm nhận được nguyên khí của toàn bộ vùng núi đã bị hút vào trong động phủ, phòng tu luyện như một cái lỗ đen nuốt hết nguyên khí xung quanh. Hắn nhìn lên bầu trời, trên trời xuất hiện một vòng xoáy, thảo mộc khí xung quanh hội tụ vào vòng xoáy.

Các tu sĩ trên những đỉnh núi xung quanh bị ảnh hưởng, mọi người nhao nhao đi ra xem. Tu sĩ Tiên Vương thấy là dị tượng khi Tiên Tôn tiến giai bèn rụt về.

Đa Đa nhảy lên, đồng tình nhìn Giang Thiếu Bạch: “Lão đại, ngươi lại bị Diệp lão đại vượt mặt nữa rồi.”

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, cùng một môi trường tu luyện nhưng tốc độ tu luyện của hắn vẫn kém Diệp Đình Vân một chút. Nói cho cùng, tuy Hoang Cổ Thánh Thể rất thần kỳ nhưng tiêu hao lại quá lớn.

“Không sao, ta sẽ đuổi kịp nhanh thôi.”

Đa Đa đồng cảm nói: “Lão đại nghĩ hay quá, may mắn sẽ không đến hết lần này đến lần khác đâu.”

Hắn lườm chuột ngố: “Không gặp may là do ngươi vô năng, biết không hả?”

Đa Đa có tác dụng gì? Chính là tầm bảo! Thế mà mấy năm nay chuột ngố ăn no béo mập, không làm chính sự.

Đa Đa xấu hổ nói: “Chuyện này sao có thể trách ta?”

Giang Thiếu Bạch khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đó, cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, bớt xem mấy thứ đồi trụy đi, cố gắng mà tu luyện mới đúng.”

Chuột ngố xấu hổ đáp: “Biết rồi.”



Hắn lắc lắc đầu, tại Tu Chân giới thì huyết mạch của Đa Đa vẫn còn tạm được, nhưng sau khi đến Tiên giới thì không đủ.

Cũng may hiện tại hắn không trông cậy quá nhiều vào Đa Đa. Cùng nhau đến được đây, cũng có tình cảm nhất định, dù bây giờ Đa Đa không giúp đỡ được gì, hắn cũng không bận tâm phải nuôi nó. Lần này lấy được Chân Linh Chi Thủy, hắn cũng chia cho chuột ngố một ít.

Mấy chục năm gần đây, Đa Đa tu luyện khá chậm, có được Chân Linh Chi Thủy, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ lên đến cảnh giới Tiên Tôn.

***

Nhóm Khai Vân Tiên Tôn rời khỏi đỉnh Ngạo Thiên, bọn họ vẫn không mò ra thân phận của Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân. Bọn họ quyết định án binh bất động, xem tình hình rồi tính tiếp.

Các tu sĩ không thể nào ngờ được, họ vừa rời khỏi đỉnh Ngạo Thiên, Diệp Đình Vân lập tức tiến giai trung kỳ Tiên Tôn.

“Tấn cấp!” La Phượng Tiên Tôn lên tiếng.

Khai Vân Tiên Tôn bất ngờ nói: “Nhanh như vậy!”

La Phượng gật đầu: “Đúng là ngoài dự đoán.” Trước khi ra về, cô đã nhìn ra tu vi của Diệp Đình Vân đã đến lằn ranh tiến giai, nhưng cô không ngờ lại nhanh như vậy.

Cây cỏ xung quanh nhanh chóng khô héo, thảo mộc linh khí bị hấp thu.

“Tu sĩ mộc võ hồn!”

Diệu Nghĩa Tiên Tôn lên tiếng: “Cảnh tượng này hẳn là tu sĩ mộc võ hồn tiến giai, Diệp Đình Vân vừa khéo là tu sĩ mộc võ hồn.”

Giang Thiếu Bạch đứng trên đỉnh núi, nhìn tình hình trên đỉnh Ngạo Thiên mà thở dài: “Sợ là không gạt được.”

Diệp Đình Vân có thể chất mộc linh, khi tiến giai sẽ hấp thu nguyên khí trên đỉnh núi này và cả các ngọn núi xung quanh. Linh thảo trên đỉnh Ngạo Thiên đã khô héo toàn bộ, còn ảnh hưởng đến những ngọn núi khác.

Giang Thiếu Bạch lắc lắc đầu, các Tiên Tôn kia vốn chỉ nghi ngờ, lúc này có lẽ bọn họ đã xác định rồi. Hắn vừa nghĩ trong đầu, các lớp phòng hộ trên đỉnh Ngạo Thiên lập tức đóng lại.

Đỉnh núi này vốn có trận phòng hộ, sau khi đến đây, hắn tăng thêm mấy lớp phòng hộ nữa.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn về phía động phủ, linh khí xung quanh đang ào ào hướng về phía động phủ. Xem ra phải một thời gian nữa Diệp Đình Vân mới kết thúc tiến giai, trong lúc này không được để một ai quấy rầy.

Diệp Đình Vân tiếp tục quá trình tiến giai hơn một ngày mới kết thúc.

Cậu bước ra khỏi phòng tu luyện: “Động tĩnh lớn quá.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Không có gì đáng ngại.”

Nguyên khí trên đỉnh núi đã bị hấp thu sạch sẽ không còn gì, muốn khôi phục lại e là cần đến mấy năm, bây giờ hai người rời khỏi đây không tính là lỗ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Người Tình Của Sói
2. Hôn Nhân Hợp Đồng! Chờ Ngày Anh Nhận Ra!
3. Thế Thân O Là Vạn Nhân Mê
4. Bạch Hổ Tinh Quân
=====================================

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được dao động nguyên khí mênh mông từ người cậu, hắn thầm cảm thán, quả nhiên trung kỳ và sơ kỳ Tiên Tôn chênh lệch rất nhiều. Nếu có cơ hội, hắn phải tranh thủ tiến giai trung kỳ Tiên Tôn mới được.

Diệp Đình Vân nhìn xung quanh một lượt rồi nói: “Nơi này không còn thích hợp tu luyện.”

Hắn gật đầu: “Đúng vậy.”

Hắn thầm nghĩ tiền thuê phòng tu luyện ở đây rất đắt, nhưng Diệp Đình Vân đã hấp thu sạch sẽ nguyên khi nơi này, trong vòng mấy chục năm tiếp theo, muốn cho thuê rất khó, xem ra ông chủ phải lỗ vốn rồi. Có điều làm ăn chính là như vậy, luôn tồn tại nguy hiểm, lúc lời lúc lỗ.

Diệp Đình Vân quay qua nhìn hắn nói: “Có người đến.”

“Ừm, đi ra xem sao.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ dù sao đã bại lộ, đi ra gặp đồng đạo cũng tốt, vừa khéo mấy năm nay hắn tu luyện đã dùng hết nguyên thạch trong nhẫn không gian, hiện tại nhẫn có không gian trống, các đạo hữu đến có lẽ là đưa tiền.

“Chúc mừng đạo hữu tiến giai trung kỳ Tiên Tôn.” Khai Vân Tiên Tôn chắp tay nói.

Diệp Đình Vân cười cười: “Đa tạ.”

Khai Vân nhìn cậu, muốn nói lại thôi. Diệp Đình Vân vừa tấn cấp trung kỳ Tiên Tôn, cảnh giới chưa vững chắc, khí tức lộ ra ngoài. Hắn bị khí tức nguyên khí dồi dào từ người cậu tràn ra làm hết hồn.

“Hai vị là Giang đạo hữu và Diệp đạo hữu phải không?” Diệu Nghĩa Tiên Tôn nhịn không được mở miệng hỏi.



Giang Thiếu Bạch bình thản cười đáp: “Đúng vậy.”

Suy đoán được chứng thực, nét mặt các Tiên Tôn lại hiện vẻ kinh hãi.

“Các vị muốn đổi Chân Linh Chi Thủy sao? Dùng nguyên thạch thượng phẩm có thể đổi.” Giang Thiếu Bạch lười nói chuyện tào lao với mấy người này, gọn gàng dứt khoát ra giá.

Hắn thầm nghĩ Khai Vân Tiên Tôn kinh doanh động phủ, hẳn là kiếm được không ít, trước đó đối phương còn ra giá một vạn nguyên thạch thượng phẩm mua đan dược, chứng tỏ rất có tiền.

Giang Thiếu Bạch đang vội vàng thoát thân, trước tiên kiếm một mớ rồi đi cũng tốt.

Khai Vân Tiên Tôn nghe Giang Thiếu Bạch nói vậy, nét mặt hiện vẻ kinh hỉ. Lần trước hắn muốn dùng nguyên thạch thượng phẩm đổi lấy đan dược, nhưng không phải thật sự muốn có đan dược kia.

“Không biết một vạn nguyên thạch có thể đổi bao nhiêu?” Khai Vân lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch đã giao dịch với vài người tại Hắc Thạch Vực, sau này mọi người không tìm được hắn bèn tìm đến mấy người kia, có một Tiên Tôn còn bị cướp, những người còn lại bất an bèn trốn đi hết.

“Nguyên thạch thượng phẩm? Cái khác được không?” La Phượng Tiên Tôn kích động nói.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ rồi đáp: “Có thể đổi linh thảo cấp sáu hoặc cấp bảy.”

“Linh tài thì sao?” Diệu Nghĩa Tiên Tôn hỏi.

Hắn lắc đầu: “Thật có lỗi, ta không có hứng thú với linh tài.”

La Phượng Tiên Tôn nghe hắn nói thế thì hơi thất vọng, trái lại Khai Vân Tiên Tôn có tâm trạng không tồi.

Diệu Nghĩa thầm ước ao nhìn Khai Vân, trong số ba người bọn họ thì Khai Vân là người dư dả nhất, giao dịch kiểu này, không thể nghi ngờ Khai Vân Tiên Tôn được lọi nhất.

“Hai vị có thể cho ta chút thời gian không?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Thật có lỗi, ta và Đình Vân có việc gấp, không thể ở lại lâu, ta hy vọng giao dịch kết thúc trong vòng nửa canh giờ.”

Khai Vân Tiên Tôn khẽ gật đầu: “Được rồi.”

Hắn lấy ba vạn nguyên thạch thượng phẩm và rất nhiều nguyên thạch trung phẩm ra, đổi lấy năm bình Chân Linh Chi Thủy.

Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán bản thân đã xem nhẹ độ giàu có của tu sĩ Tiên Tôn rồi. Tuy La Phượng và Diệu Nghĩa không có thứ mà hắn muốn, nhưng hai người kia vẫn còn vài món đồ tốt, Giang Thiếu Bạch miễn cưỡng chấp nhận.

Hoàn thành giao dịch, Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch lập tức rời đi.

Khai Vân Tiên Tôn muốn giữ hai người ở lại thêm một thời gian, đáng tiếc bọn họ đã quyết, hắn cũng đã nghe tiếng tăm hung ác của Giang Thiếu Bạch, không muốn phải giao chiến với hai người, đành để bọn họ rời đi.

Hết chương 434