Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 398: Thảo Đan Môn



Edit: OnlyU

Âu Dương Tuyết lấy một mảnh hư không lưu huỳnh trong hộp ngọc ra, hiện tại tâm trạng nàng không tồi.

“Không ngờ lần này có thể gặp được thứ tốt như vậy.”

Muốn bắt giữ hư không lưu huỳnh cần phải có năng lực nhất định, người biết cách dễ dàng bắt được mấy trăm mảnh, người không biết thì muốn bắt vài mảnh cũng khó. Vừa rồi hư không lưu huỳnh bay qua, Âu Dương Tuyết chỉ bắt được hơn hai mươi mảnh, những người khác còn không bằng cô, kết quả Giang Thiếu Bạch thuận tay lấy ra một lần đến 100 mảnh.

Nàng phỏng đoán trong tay hắn vẫn còn hư không lưu huỳnh, Diệp Đình Vân là luyện đan sư, dù đan sư ở tinh vực cấp sáu không có tầm nhìn rộng như ở tinh vực cấp bảy đi nữa, nhưng hễ là đan sư sẽ có hiểu biết nhất định về hư không lưu huỳnh.

Mặc Đình cau mày, mơ hồ cảm thấy Âu Dương Tuyết rất coi trọng Giang Thiếu Bạch, lại nhớ đến việc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là một đôi, y yên tâm hơn một chút

Mặc Đình nhìn dáng vẻ Âu Dương Tuyết, trong lòng hơi khó chịu.

Vừa nãy y cũng dồn hết sức lực bắt hư không lưu huỳnh, kết quả chỉ bắt được mười mấy mảnh, Giang Thiếu Bạch lại dễ dàng lấy ra 100 mảnh, đối phương mang ra nhiều như vậy, Mặc Đình xấu hổ không lấy hư không lưu huỳnh của y ra.

“Nếu Lung Dạ sư cô nhìn thấy nhiều hư không lưu huỳnh như vậy chắc chắn sẽ rất vui.” Âu Dương Tuyết nói.

Mặc Đình cười cười: “Luyện chế Thiên Tôn Đan cần Tôn Ý Thảo, nhưng linh thảo này cực kỳ quý hiếm, mấy năm nay gần như tuyệt tích. Lung Dạ sư cô luôn nghiên cứu đan phương thay thế, hiện tại có được nhiều hư không lưu huỳnh, sư cô sẽ nắm chắc thêm vài phần.”

Âu Dương Tuyết khẽ gật đầu: “”Đúng vậy.”

***

Có tiên nguyên thạch của Âu Dương Tuyết, Giang Thiếu Bạch tập trung vào việc tu luyện, tốc độ tu luyện khi dùng tiên nguyên thạch trung phẩm vượt xa tiên nguyên thạch hạ phẩm.

Dưới nguyên khí nồng đậm, cuối cùng bình cảnh trung kỳ Tiên Vương của hắn buông lỏng.

Trước khi đến Thảo Đan Môn, Diệp Đình Vân đã bán ra một số đan dược, đổi được không ít tiên nguyên thạch mang theo, chẳng qua sau khi dùng tiên nguyên thạch Âu Dương Tuyết đưa, hai người không còn thích dùng nguyên thạch hạ phẩm nữa.

“Thất sách.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch hỏi: “Sao vậy?”

Cậu lắc đầu nói: “Nếu tiên nguyên thạch ở tinh vực cấp bảy đều có chất lượng này thì nguyên thạch chúng ta đổi được từ đan dược lúc trước bị mất giá rất nhiều.”. Đam Mỹ Sắc

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Có lẽ không đâu.”

Âu Dương Tuyết có thân phận tôn quý, nguyên thạch của nàng có chất lượng cao một chút cũng là bình thường.

Tuy tu luyện bằng nguyên thạch hạ phẩm hiệu quả kém một chút nhưng vẫn có hiệu quả không nhỏ. Có lẽ tinh vực cấp bảy cũng lưu hành nguyên thạch hạ phẩm, nếu vậy thì dù không quen dùng nguyên thạch hạ phẩm vẫn có thể dùng để đổi nguyên thạch trung phẩm.

Dù là tinh vực cấp bảy vẫn có không ít tu sĩ cấp thấp, không đến mức ai cũng dùng nguyên thạch trung phẩm tu luyện.



***

Phi thuyền lao đi vùn vụt suốt một tháng, cuối cùng đến Thảo Đan Môn.

Trong vòng một tháng này, Giang Thiếu Bạch dùng hết một phần tư ba ngàn tiên nguyên thạch mà Âu Dương Tuyết đưa, thuận lợi tiến giai trung kỳ Tiên Vương.

Tu vi của Diệp Đình Vân cũng tiến bộ rất nhanh, nhưng còn cách hậu kỳ Tiên Vương một bước.

Giang Thiếu Bạch đi xuống phi thuyền, nhìn thấy cung điện hoa lệ của Thảo Đan Môn, ánh mắt hắn lóe lên vẻ bất ngờ.

Lúc đầu nghe đến cái tên Thảo Đan Môn, hắn còn tưởng đây là một tông môn giản dị, đến nơi rồi mới biết không phải vậy. Tuy cung điện của Thảo Đan Môn có kiến trúc đơn giản nhưng vô cùng rộng lớn khí phái, từng vật liệu xây dựng được sử dụng xây cung điện đều là linh tài hiếm gặp ở tinh vực cấp sáu.

Mấy trăm tòa nhà có các kiến trúc khác nhau tô điểm trên núi, tùy tiện nhìn một tòa nhà cũng khiến người ta sáng mắt.

Tổng bộ Đan Đỉnh Các đã rất hoa lệ, nhưng nếu đặt ở đây lập tức không đáng để chú ý.

Giang Thiếu Bạch thoáng nhìn các đan sư còn lại, thấy nét mặt họ hiện vẻ kinh hãi khó kiềm nén. Hắn còn chú ý thấy nét mặt của Mặc Đình hiện vẻ ngạo nghễ, tựa hồ vô cùng cao hứng khi thấy phản ứng kiểu thiếu kiến thức của bọn họ.

Diệp Đình Vân và các đan sư được sắp xếp ở trên một đỉnh núi khá hẻo lánh tại Thảo Đan Môn.

Âu Dương Tuyết gọi một đệ tử an bài mọi người, còn nàng thì về phục mệnh.

Diệp Đình Vân nhìn danh sách trong tay, cậu không khỏi nhíu mày.

“Đây là cái gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Cậu nhìn hắn đáp: “Đây là nhiệm vụ, những người đến từ tinh vực cấp sáu như chúng ta chỉ cần tích lũy mười vạn điểm cống hiến là có thể rời khỏi Thảo Đan Môn.” Mà một đan sư cấp bốn bình thường muốn tích lũy đủ mười vạn điểm cống hiến cần thời gian tầm mười năm.

Diệp Đình Vân nhìn danh sách nói: “Muốn tích lũy mười vạn điểm cống hiến chẳng hề dễ. Một viên Tiên Vương Đan chỉ có thể đổi được mười điểm cống hiến.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt: “Nói cách khác, muốn rời khỏi nơi này phải luyện chế một ngàn viên Tiên Vương Đan cho Thảo Đan Môn sao?”

Diệp Đình Vân xoa xoa trán: “Chính là vậy.”

Tiên Vương Đan là tiên đan cấp bốn, luyện đan sư cấp bốn bình thường luyện chế một lò cần tiêu hao không ít nguyên khí, mà một ngày luyện chế một lò cũng không dễ dàng.

Căn cứ thực lực khác biệt giữa các đan sư, một lò đan dược sẽ cho ra lò số lượng đan dược khác nhau. Đan sư cấp bốn trình độ trung bình có thể luyện một lò ba bốn viên, ai tài giỏi thì có khả năng luyện được mười hai viên.

Nếu tính theo năng lực đan sư cấp bốn bình thường, mỗi ngày luyện đan, mười năm vừa vặn có thể tích lũy đủ mười vạn điểm cống hiến.

Diệp Đình Vân cười nói: “Điểm cống hiến tựa hồ khá hữu dụng, nếu có nhiều điểm cống hiến có thể đổi đan phương, pháp quyết luyện đan, linh thảo, thậm chí là pháp quyết tu luyện với Thảo Đan Môn. Có điều chúng ta đến từ tinh vực cấp sáu, còn thiếu Thảo Đan Môn mười vạn điểm cống hiến, muốn thu hoạch tài nguyên tu luyện từ bọn họ thì phải trả nợ trước.”

“Hư không lưu huỳnh cũng có thể đổi điểm cống hiến đúng không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Cậu nhìn hắn nói: “Đúng là có thể, một mảnh hư không lưu huỳnh đổi được tám mươi điểm cống hiến, nhưng trước đó ngươi đã lấy ra một trăm mảnh, nên cất các mảnh còn lại.”

Hai đan sư cùng đến từ tinh vực cấp sáu chỉ bắt được tổng cộng hơn hai mươi mảnh hư không lưu huỳnh, vậy mà một mình Giang Thiếu Bạch bắt được một trăm mảnh, nếu lúc này lại dùng hư không lưu huỳnh đi đổi điểm cống hiến sẽ gây sự chú ý.

Bọn họ vừa đến Thảo Đan Môn, chưa hiểu rõ tình hình ở đây, Diệp Đình Vân cho rằng trước mắt nên giấu tài thì hơn.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Thôi vậy.”

Cậu cười cười: “Yên tâm đi, đã là thứ tốt thì không lo không tìm thấy đường ra.”

“Nói cũng đúng.”

***

Thảo Đan Môn.

“Sư cô.” Âu Dương Tuyết tìm đến Lung Dạ Tiên Vương, nhiệt tình kêu một tiếng.

Lung Dạ Tiên Vương quay đầu nhìn nàng nói: “A Tuyết về rồi đấy à?”

“Sư cô lại đang nghiên cứu đan dược mới sao?”

Lung Dạ khẽ gật đầu: “Ừ, đang nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan.”



Âu Dương Tuyết cau mày: “Sư cô còn chưa từ bỏ sao?”

Nàng thở dài trong lòng, Thiên Tôn Đan là một loạn đan dược có thể hỗ trợ tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn, trong số các loại đan dược hỗ trợ, hiệu quả của Thiên Tôn Đan đứng hạng nhất hàng nhì, vả lại khi dùng đan dược này cùng lúc với các loại đan dược hỗ trợ khác sẽ không bị xung khắc.

Thế nhưng vị thuốc chính của Thiên Tôn Đan vô cùng hiếm có, dẫn đến việc Thiên Tôn Đan trở thành một loại đan dược khó cầu.

Lung Dạ Tiên Vương nghiên cứu đan dược này đã trên trăm năm, hao phí vô số dược liệu. Bản thân sư cô là luyện đan sư cấp năm, tài sản phải rất nhiều mới đúng, nhưng vì nghiên cứu Tiểu Thiên Tôn Đan mà Lung Dạ Tiên Vương đã ném vào vô số tài nguyên, từng nghèo rớt mồng tơi.

Lung Dạ cười nói: “Tại sao phải từ bỏ? Nếu nghiên cứu thành công thì Thảo Đan Môn chúng ta chắc chắn vang danh toàn bộ tinh vực Thiên Vân này.”

Âu Dương Tuyết gật đầu nói: “Sư cô có chí hướng cao xa, chất nữ theo không kịp.”

Nàng nói xong lấy ra một cái hộp ngọc đưa cho Lung Dạ.

Sư cô mở hộp ngọc ra, nhìn thoáng qua rồi nói: “Đây là hư không lưu huỳnh, không ngờ nhiều như, xem ra lần này Tuyết Nhi gặp vận may không tồi khi ra ngoài.”

Âu Dương Tuyết cười cười: “Đúng là vận may không tệ, gặp được đợt sóng hư không lưu huỳnh, vừa khéo trong đội ngũ có một người bắt được rất nhiều, chất nữ mua từ hắn một trăm mảnh hư không lưu huỳnh.”

Lung Dạ híp mắt: “Bắt được rất nhiều hư không lưu huỳnh, xem ra linh hồn lực rất mạnh, là luyện đan sư con chiêu mộ lần này sao?”

Âu Dương Tuyết lắc đầu nói: “Hắn không phải luyện đan sư, đạo lữ của hắn mới là đan sư.”

Lung Dạ ngờ vực hỏi: “Không phải luyện đan sư? Thật lãng phí linh hồn lực cao cường.”

Âu Dương Tuyết nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể là không thích hợp phương diện khác, không phải cứ có linh hồn lực mạnh mẽ là sẽ trở thành luyện đan sư xuất sắc.”

Lung Dạ khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng, có một số người dù linh hồn lực mạnh mẽ nhưng không thích hợp luyện đan, luyện một lò vỡ một lò. Đúng rồi, trình độ các đan sư con chiêu mộ lần này thế nào?”

“Hẳn là rất khá.”

“Một trăm mảnh hư không lưu huỳnh này con tốn bao nhiêu?”

“Ba ngàn ạ.”

Lung Dạ nhíu mày: “A Tuyết, con làm vậy là chiếm lợi người ta rồi.”

Âu Dương Tuyết cười cười: “Chất nữ dựa theo giá thị trường, đã trả không ít rồi.”

“Được rồi, sau này có cơ hội thì bù thêm cho người ta. Trình độ cụ thể của các đan sư lần này thế nào?”

“Người đến từ tinh vực cấp sáu tư chất có hạn, lần này chiêu mộ ba đan sư, hy vọng có một hai người không tồi.” Âu Dương Tuyết đáp.

Lung Dạ gật đầu: “Cứ để bọn họ ở đây trước, một thời gian sau, bọn họ có phải thiên tài có khả năng đào tạo hay không tự nhiên sẽ nhìn ra thôi.”

“Vâng.”

***

Giang Thiếu Bạch đi dạo một vòng trên đỉnh núi được sắp xếp làm nơi cư ngụ, khu vực Thảo Đan Môn chiếm cứ ở tinh vực cấp bảy là nơi phong thủy bảo địa.

Địa bàn của Thảo Đan Môn có linh khí vô cùng dày đặc, Giang Thiếu Bạch đứng trên núi mà có cảm giác như trở lại Vạn Phương Cốc. Hắn nhìn từng mảnh rừng, linh thảo tự do sinh trưởng, trong linh điền có vài linh thực phu đang bận rộn làm việc.

Trong linh điền, có tu sĩ đang hô mưa gọi gió, người thì dùng pháp quyết tưới nhuần linh thảo trong ruộng. Linh thảo tươi tốt xanh um, thoạt nhìn rất vui mắt.

Hắn còn nhìn thấy một con trâu to lớn màu xanh đen có tu vi Tiên Vương đang bị người ta điều khiển bận rộn làm việc trên đồng ruộng.

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, thầm cảm thán trong lòng, con trâu mà đã có cấp bậc Tiên Vương. Yêu thú cấp Tiên Vương có thể tung hoành một phương ở tinh vực cấp sáu, thế mà ở đây lại bị người ta lôi đi kéo cày, mà con trây cày ruộng cũng rất chăm chỉ.

Con trâu cày ruộng một lúc rồi được kéo đi ăn.

Giang Thiếu Bạch chứng kiến linh thảo chất thành đống được đưa vào miệng con trâu, ngoại trừ linh thảo còn có linh thực đã điều phối. Hắn thầm nghĩ bữa ăn phong phú như vậy, thảo nào con trâu bằng lòng cày ruộng.

“Thảo Đan Môn chiếm cứ linh sơn thật bao la.”

Diệp Đình Vân gật đầu tán thành: “Ừ.”



Linh điền nhiều như vậy, linh thảo sản xuất hàng năm chắc chắn không ít, sống ở hoàn cảnh tu luyện thế này thời gian dài, tiến cảnh tu vi nhanh một chút cũng bình thường thôi.

Diệp Đình Vân đi dạo một vòng Thảo Đan Môn, xem như mở mang tầm mắt.

Bọn họ vừa mới tới, chưa thể đến được những khu vực quan trọng trong Thảo Đan Môn, nhưng vẫn còn nhiều nơi để tham quan.

Trong tông môn có một linh thảo đường, ở đây có các loại linh thảo hiếm có ở tinh vực cấp sáu. Nhiều loại linh thảo không cần đổi nhiều điểm cống hiến, tuy không đắt nhưng Diệp Đình Vân đang thiếu nợ Thảo Đan Môn mười vạn điểm cống hiến, trước khi trả hết nợ, cậu chỉ có thể nhận nhiệm vụ cố định, kiếm được điểm cống hiến phải dùng để trả nợ trước.

“Quay về thôi.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Hắn hít sâu một hơi, Thảo Đan Môn có nhiều thứ tốt, lại chỉ có thể nhìn, thật khiến người khó chịu.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quay lại phòng.

Hắn suy tư một lúc rồi nhìn cậu nói: “Đình Vân, ngươi thấy hiện tại ta học luyện đan còn kịp không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Đương nhiên kịp.”

Giang Thiếu Bạch có Tinh Không Diễm, linh hồn lực lại vô cùng mạnh mẽ, đạt yêu cầu cao nhất về luyện đan, không luyện đan hơi đáng tiếc.

“Sao đột nhiên ngươi có hứng thú với luyện đan vậy?”

Giang Thiếu Bạch cười gượng nói: “Không phải Thảo Đan Môn là tông môn luyện đan sao?”

Từ trên xuống dưới cả tông môn đều bận rộn, chỉ có một mình hắn không có việc gì làm, chuyện này không phù hợp lắm.

Diệp Đình Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Kỳ thật ngươi có thể giúp ta xử lý thảo dược, ngưng luyện đan dược cuối cùng để ta làm là được.”

Ngưng luyện đan dược là bước mấu chốt nhất, xác suất thành công cao thấp được quyết định ở bước này.

Diệp Đình Vân có mộc võ hồn, có ưu thế hơn Giang Thiếu Bạch trong việc cô đọng đan dược.

Đan dược càng cao cấp thì số lượng linh thảo cần dùng càng nhiều, giai đoạn đầu là xử lý dược liệu, cần tốn rất nhiều nguyên khí và tinh lực, nhiều đan sư sẽ phân công phụ tá phụ trách một phần công việc này. Cậu chợt nhận ra Thiếu Bạch rất thích hợp với công việc này, hắn có nguyên khí dồi dào, linh hồn lực lại mạnh, hỏa diễm cũng không tệ.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Được, vậy làm theo ý ngươi.”

Diệp Đình Vân gật đầu.

Cậu kiểm ra danh sách nhiệm vụ, hai người vừa mới đến Thảo Đan Môn, còn là người mới, không nhiều nhiệm vụ có thể nhận. Nếu xác suất luyện đan thành công và số lượng đạt tới tiêu chuẩn nhất định, cậu có thể nhận thêm nhiệm vụ. Tình hình trước mắt cứ tiến một bước tính một bước vậy.

Hết chương 399