Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 395: Khách từ tinh vực cấp bảy



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch ở lại Đan Đỉnh Các một thời gian, tu vi lại tăng lên một chút nhưng tốc độ không nhanh, cuối cùng kẹt ở đỉnh sơ kỳ Tiên Vương.

Diệp Đình Vân được mở thiên phú trong Vạn Phương Cốc, từ đó thực lực tiến bộ cực nhanh, mỗi ngày hắn đều cảm nhận được thực lực của cậu tăng lên.

Đa Đa dùng móng vuốt chống cằm, thở dài một hơi.

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn chuột ngố: “Than thở cái gì đó?”

“Ta lo lắng thay cho Giang lão đại đó! Với tiến độ tu luyện hiện giờ của ngươi, muốn tiến giai trung kỳ Tiên Vương rất khó, ngược lại tu vi của Diệp lão đại tăng rất nhanh. Cứ theo xu hướng này thì có khi Diệp lão đại tiến giai hậu kỳ Tiên Vương rồi mà ngươi vẫn còn sơ kỳ.”

Giang Thiếu Bạch lườm Đa Đa, thầm mắng chuột ngố miệng quạ đen.

“Lão đại, gần đây ta nghe nói các nữ tu đang bàn luận về Diệp lão đại, mấy nha đầu đó rất có hứng thú với Diệp lão đại.” Hai mắt Đa Đa sáng lên.

Giang Thiếu Bạch nhếch miệng: “Nhớ thương thì cứ nhớ thương đi, bọn họ cũng chỉ có thể nhớ thương mà thôi.”

Đan Đỉnh Các có người nhớ thương Diệp Đình Vân không phải chuyện ngày một ngày hai, sau buổi đấu giá thì số người còn tăng theo cấp số nhân. Diệp Đình Vân kiếm được mấy trăm triệu nhờ buổi đấu giá, hiện tại cậu đại biểu cho nguyên thạch. Ở Tiên giới, mấy ai lại không thích nguyên thạch đâu?

Đa Đa nghiêng đầu nói: “Ngươi rất có lòng tin vào bản thân? Làm người quá kiêu ngạo tự mãn không tốt đâu, dễ bị lật thuyền trong mương.”

Giang Thiếu Bạch: “…”

Với khả năng tiềm tàng của hắn, tình hình trước mắt chỉ là tạm thời rồng bơi chỗ cạn mà thôi, hắn hoàn toàn khác biệt với con chuột ngố bùn nhão không dính lên tường này.

Giang Thiếu Bạch chống cằm, như có điều suy nghĩ, đúng là dạo này tu vi của Diệp Đình Vân tiến bộ quá nhanh. Không biết có phải do huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ của cậu được kích phát hay không mà tốc độ hấp thu nguyên khí của cậu cực kỳ nhanh, không thua gì hắn luôn.

Diệp Đình Vân từng nói với hắn, cậu nghi ngờ huyết mạch Sinh Mệnh Cổ Thụ cũng có thuộc tính thôn phệ.

Đúng là tốc độ tu luyện của cậu khiến hắn bị áp lực một chút, nhưng nói chung hắn vẫn vui mừng nhiều hơn.

Giang Thiếu Bạch nhìn Đa Đa nói: “Chuyện của ta, ngươi khỏi nhọc lòng, có thời gian thì lo chuyện của mình đi. Yêu Yêu cứ đè ngươi ra đánh, lần nào gặp nó ngươi đều phải độn thổ, không khỏi quá ấm ức.”

Đa Đa gãi gãi cổ, lúng túng nói: “Ta không cần thiết so sánh với nó.”

Yêu Yêu cực kỳ hung bạo, không thèm nói đạo lý, không biết Diệp lão đại trúng tà gì mà nhận một tiểu đệ như thế. Yêu Yêu hung ác thô bạo như vậy trái lại phù hợp với sở thích của lão quái vật trong Vạn Phương Cốc, chẳng những ông ta thiên vị Diệp Đình Vân mà còn đối xử rất tốt với Yêu Yêu.

Khi còn ở trong Vạn Phương Cốc, lão quái vật đã dạy cho Yêu Yêu mấy sát chiêu, còn cho nó tài nguyên tu luyện, có thể nói là dốc lòng đào tạo Yêu Yêu.

Yêu Yêu vốn đã cực kỳ hung tàn, sau khi được lão quái vật chỉ dạy, hung tính càng bộc phát.

Chỉ có Đa Đa đáng thương, bị ép làm bạn với phần tử bạo lực Yêu Yêu, thỉnh thoảng còn bị nguy hiểm đến tính mạng.

Giang Thiếu Bạch không vui nhìn chuột ngố nói: “Ngươi không có tiền đồ gì cả.”

Đa Đa quơ móng vuốt, biểu thị như nhau cả thôi.

Hắn nhìn dán vẻ bại hoại của chuột ngố, cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Diệp Đình Vân đi ra khỏi phòng luyện đan, lướt mắt nhìn Giang Thiếu Bạch và Đa Đa rồi cười nói: “Đang nói chuyện gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch hơi lúng túng: “Không có gì. Ngươi lại luyện chế đan dược sao?”

Cậu khẽ gật đầu đáp: “Dạo này rất nhiều người đến nhờ ta luyện đan giúp.”

Tiếng tăm của Diệp Đình Vân trong Đan Đỉnh Các ngày càng tăng cao, rất được các Tiên Vương đồng đạo tín nhiệm. Nhiều người mang theo đan phương quý hiếm đến, mà các phương pháp luyện đan do tu sĩ Tiên Vương sưu tầm đa số không phải là phàm phẩm, Diệp Đình Vân xét theo đan phương mà nhận không ít nhiệm vụ, thử luyện chế các đan dược mới. Dần dần nhiều người hiểu ý, hễ ai đến cửa đều mang theo các đan phương mới lạ.

Có lẽ vì xác suất luyện chế đan dược thành công tương đối cao nên thanh danh của cậu ngày càng vang xa trong số các tu sĩ Tiên Vương, từ đó số người tìm đến cứ thế tăng lên.

“Ta lại biết thêm hai loại đan dược tinh tiến tu vi cho tu sĩ Tiên Vương.”

Dùng một loại đan dược quá nhiều sẽ sinh ra kháng tính, đổi sang loại đan dược khác thì hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều. Giang Thiếu Bạch có thể chất đặc biệt, nhu cầu dùng đan dược của hắn cao hơn người ta, thế nên Diệp Đình Vân rất chú trọng thu thập các phương pháp luyện đan.

Hắn nhìn cậu nói: “Ngươi vất vả rồi.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Không có gì.”

Giang Thiếu Bạch quay đầu, thầm nghĩ cuộc sống của Diệp Đình Vân rất phong phú, so sánh với cậu thì hắn có vẻ hơi lười nhác. Hắn thở dài một hơi, trong lòng hơi chột dạ.

***

“Giang trưởng lão, Diệp trưởng lão.” Mục Đông đi vào, chào hỏi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân

Hắn vừa nhìn thấy y, lập tức đứng lên cười nói: “Chúc mừng tiểu trưởng lão tiến giai Tiên Vương.”

Mục Đông cười cười: “May mắn mà thôi, so với hai vị tích lũy tu vi rồi mới tiến giai, dễ dàng như nước chảy thành sông, ta chỉ là dùng đan dược miễn cưỡng vượt qua. Tuy may mắn tiến giai Tiên Vương nhưng muốn lên Tiên Tôn thì hơi khó.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tiểu trưởng lão quá khiêm tốn rồi, với tư chất của ngươi, rất có khả năng trở thành Tiên Tôn.”

Mục Đông lắc đầu nói: “Lôi kiếp Tiên Tôn không thể coi thường, dù sau này có cơ hội tiến giai Tiên Tôn, chỉ sợ ta cũng không dám thử.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Tiểu trưởng lão thiên tư bất phàm, tội gì nói mấy lời nhụt chí như vậy.”

“Không nói chuyện này nữa. Giang trưởng lão, gần đây ngươi luôn nghe ngóng về tinh vực cấp bảy đúng không?”

Hắn khẽ gật đầu: “Đúng vậy. Tiểu trưởng lão có biện pháp gì sao?”

Hắn đã hỏi thăm cách từ tinh vực cấp sáu đi đến tinh vực cấp bảy, chuyện này khó khăn hơn hắn tưởng một chút. Tựa hồ không thể tùy tiện đi đến tinh vực cấp bảy, nếu tự tiện xâm nhập sẽ bị coi là nhập cư bất hợp pháp, bị phát hiện sẽ rất nghiêm trọng.

Nhiều người ở tinh vực cao cấp không cho người ở tinh vực cấp thấp tùy tiện đi vào, muốn có thân phận hợp pháp ở tinh vực cấp bảy thì phải được vài thế lực ở đó tiến cử.

Mục Đông hít sâu một hơi: “Trước mắt có một cơ hội.”

Giang Thiếu Bạch hơi kinh ngạc: “Thật sao?”

Vừa nghe đối phương nói thế, hắn ẩn ẩn mừng rỡ. khoảng thời gian này tu vi của hắn tiến bộ quá chậm, khiến hắn càng thêm mong ngóng đến tinh vực cấp bảy.

“Tinh vực cấp bảy đất rộng của nhiều, tài nguyên tu luyện hơn tinh vực cấp sáu chúng ta rất nhiều. Vài linh dược có thể phụ trợ tu sĩ Tiên Vương tiến giai Tiên Tôn chỉ tìm được ở tinh vực cấp bảy. Nhưng tương tự, vài loại linh thảo ở tinh vực cấp sáu chúng ta có sức hấp dẫn đối với bọn họ.”

“Đan Đỉnh Các có qua lại với một tông môn ở tinh vực cấp bảy gọi là Thảo Đan Môn. Thảo Đan Môn chỉ là một tông môn bình thường ở đó nhưng bọn họ có một vị Tiên Tôn tọa trấn, thực lực mạnh hơn Đan Đỉnh Các rất nhiều.”

Mục Đông thầm thở dài trong lòng, mỗi lần Đan Đỉnh Các giao dịch linh thảo với Thảo Đan Môn đều phải trả rất nhiều vật tư. Nếu mang số vật tư này đến tinh vực cấp bảy có thể thu được lợi nhuận gấp mấy lần, tiếc là bọn họ không thể tùy tiện xông vào tinh vực cấp bảy, thế nên biết rõ bị thiệt mà họ vẫn phải chịu.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, đúng là tinh vực cấp bảy có khác. Đan Đỉnh Các là thế lực đứng nhất đứng nhì ở tinh vực cấp sáu, thế mà lại bị một tông môn nhỏ ở tinh vực cấp bảy dễ dàng giết chết.

“Tiểu trưởng lão muốn nói với bọn ta về Thảo Đan Môn sao?”

Mục Đông gật đầu: “Không sai. Thảo Đan Môn cũng là tông môn luyện đan, khoảng thời gian trước mấy tiên đan sư của bọn họ đi thăm dò bí cảnh, chết không ít người, trong đó có hai tiên đan sư cấp năm và vài tiên đan sư cấp bốn.”

Mục Đông thầm thở dài, là đan sư cấp năm đó. Mức độ nguy hiểm ở tinh vực cấp bảy đúng là rất cao, lần này chết mất hai tiên đan sư cấp năm, phải biết toàn bộ Đan Đỉnh Các không có lấy một tiên đan sư cấp năm.

Diệp Đình Vân lập tức hiểu ra bèn hỏi: “Thảo Đan Môn không đủ đan sư sao?”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Không sai. Thảo Đan Môn thiếu đan sư nên muốn tìm viện trợ bên ngoài, mà lần này Đan Đỉnh Các chúng ta cũng tìm ngoại viện. Xưa kia muốn đi đến tinh vực cấp bảy không dễ, hiện tại có cơ hội, chỉ cần ký khế ước, luyện chế đan dược cho bọn họ trong vòng mười năm là có thể đến Thảo Đan Môn.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi: “Làm không công cho người ta suốt mười năm, có phải hơi lâu rồi không?”

Hắn thầm nghĩ muốn đến tinh vực cấp bảy giống như lấy thẻ xanh của nước Mỹ vậy, nhiều người khi còn ở quê nhà luôn cảm thấy thế giới bên ngoài rất đặc sắc và tươi sáng, thực tế như thế nào thì ai mà biết trước được. Mười năm! Thời gian mười năm không dài không ngắn nhưng đủ để xảy ra rất nhiều việc.

Mục Đông cau mày nói: “Đối với nhiều tu sĩ thì thời gian mười năm không hề lâu dài.” Y cười nói tiếp: “Đương nhiên Giang đạo hữu tư chất hơn người, không bao lâu đã tiến giai Tiên Vương nên cho rằng mười năm hơi lâu. Có điều đối với rất nhiều tu sĩ thì trăm năm cũng chỉ là một cái búng tay mà thôi.”

Diệp Đình Vân cười nói: “Thời gian mười năm đúng là không lâu.”

Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, nhận ra bản thân hơi nóng nảy. Hắn đã là Tiên Vương, tu vi càng cao thì muốn tiến cấp sẽ càng chậm, sau khi trở thành Tiên Vương, hắn đã có đủ tuổi thọ, tu vi tăng chậm cũng không có gì to tát.

Mười năm, đối với tu sĩ Tiên Vương mà nói hẳn chỉ là một cái búng tay mà thôi, từ trước đến giờ tốc độ tu luyện của hắn luôn rất nhanh, gần đây tu vi bị Đình Vân qua mặt, tựa hồ có chút ma chướng.

Mục Đông nhìn Diệp Đình Vân nói: “Thảo Đan Môn không phải nơi ai muốn đến là đến, muốn đến đó phải thông qua khảo nghiệm của bọn họ.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, Thảo Đan Môn quá phô trương thanh thế, tìm người làm không công mà còn phải thông qua khảo nghiệm của bọn họ.

“Muốn đến Thảo Đan Môn phải luyện đan không công cho bọn họ mười năm, nhưng đây cũng là cơ hội tiếp xúc với các đan phương và các linh thảo đặc biệt ở tinh vực cấp bảy, nếu may mắn có thể được tiên đan sư cấp năm của Thảo Đan Môn chỉ dạy.”

“Trường hợp bình thường mà muốn có cơ hội này còn phải tìm các mối quan hệ mà nhờ vả.”

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, theo cách nói của Mục Đông thì có vẻ làm không công cho người ta tựa hồ không phải chuyện gì xấu.

Mục Đông nhìn hắn hỏi: “Giang đạo hữu đang nghĩ gì đấy?”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có gì. Thảo Đan Môn có những ai tới?”

Mục Đông khẽ gật đầu: “Một đại tiểu thư của Thảo Đan Môn đến đây, cô ta là Âu Dương Tuyết, con gái của môn chủ Thảo Đan Môn. Còn có một tu sĩ Tiên Vương, người này là sư huynh Mặc Đình của đại tiểu thư kia. Tính khí của Mặc Đình không dễ chịu, chỉ sợ… Cần hai vị lượng thứ.”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Tiểu trưởng lão yên tâm, chúng ta biết nặng nhẹ.”

Người từ các thế lực lớn luôn xem thường người từ thế lực nhỏ, đây là chuyện bình thường thôi. Tuy Giang Thiếu Bạch còn trẻ nhưng đã gặp không ít trường hợp như vậy.

Diệp Đình Vân nhìn Mục Đông nói: “Người của Thảo Đan Môn đã tới rồi sao?”

Mục Đông gật đầu: “Ừ.”

Giang Thiếu Bạch nhíu mày, người của tinh vực cấp bảy đã tới rồi mới nói cho bọn họ biết.

Mục Đông nhìn hắn nói tiếp: “Đan Đỉnh Các chúng ta có trao đổi với Thảo Đan Môn, nhưng những tu sĩ bình thường của Đan Đỉnh Các lại không biết, mà Thảo Đan Môn cũng không hy vọng quá nhiều người biết chuyện.”

Giang Thiếu Bạch trợn mắt, Thảo Đan Môn không muốn người khác biết là ý gì? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng kết giao với người từ tinh vực cấp thấp sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng? Có vẻ khả năng này khá lớn.

Hắn nhìn tiểu trưởng lão nỏi: “Rốt cuộc Thảo Đan Môn muốn mấy đan sư cấp bốn?”

Mục Đông hít sâu một hơi: “Bọn họ không nói rõ muốn mấy người. Có điều theo ý của đại tiểu thư thì thà ít mà tốt, không đạt tiêu chuẩn thì có khả năng cô ta không cần lấy một ai.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu nói: “Không phải nói Thảo Đan Môn đang thiếu người sao?”

Mục Đông gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng Thảo Đan Môn còn qua lại với vài thế lực tương tự Đan Đỉnh Các chúng ta.”

Có không ít tinh vực cấp sáu, Đan Đỉnh Các có sức ảnh hưởng khá lớn ở tinh vực này, nhưng đối với các tinh vực cấp sáu khác thì ngoài tầm tay.

“Thảo Đan Môn lợi hại như vậy sao?” Hắn hơi hoang mang hỏi.

Mục Đông lắc đầu: “Không phải, là do khác tinh vực, dù chỉ chênh lệch một cấp bậc nhưng điều kiện tu luyện ở các tinh vực chênh lệch rất lớn.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.”

Mục Đông nhìn về phía Diệp Đình Vân: “Diệp đan sư không cần lo lắng, người khác có thể không qua được khảo nghiệm, nhưng với thuật luyện đan của ngươi chắc chắn không thành vấn đề.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Nào có, tiểu trưởng lão quá khen.”

Mục Đông cúi đầu, rốt cuộc thuật luyện đan của Diệp Đình Vân cao đến đâu, chính y cũng không rõ lắm. Mấy ngày trước y so tài với cậu luyện chế vài loại đan dược, y phát hiện tốc độ luyện đan của cậu cực nhanh, xác suất thành công cũng cao hơn đan sư bình thường rất nhiều.

Đại khái vì nguyên nhân này Diệp Đình Vân mới có thể luyện chế được nhiều đan dược trong thời gian ngắn ngủi như vậy, còn có thể tăng tu vi lên trung kỳ Tiên Vương.

Mục Đông nhìn cậu nói tiếp: “Diệp đan sư có muốn nắm bắt cơ hội lần này không?”

Cậu khẽ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Thấy Diệp Đình Vân đồng ý, Mục Đông thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu có người của Đan Đỉnh Các thông qua khảo hạch, trở thành một thành viên của Thảo Đan Môn thì Đan Đỉnh Các có lợi không ít.

Lần này số người tham gia tuyển chọn còn có vài đan sư từ các thế lực tương đương Đan Đỉnh Các ở tinh vực cấp sáu khác, nếu Đan Đỉnh Các không có ai trúng tuyển thì không khỏi quá mất mặt.

Hết chương 396