Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 258: Chuyến đi đến cửa hàng



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch rời khỏi phòng luyện khí, quay về biệt viện.

“Ngươi về rồi?” Diệp Đình Vân thấy hắn về bèn lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu, hơi uể oải ngồi phịch xuống ghế. Không biết Liễu gia dùng da thú gì, nằm lên vô cùng mềm mại.

“Luyện khí sư kia như điên điên khùng khùng, suốt ngày luyện khí trong phòng, muốn được ông ta công nhận e là không dễ.”

Giang Thiếu Bạch cảm thấy Liễu Ngâm có phần giống mấy vị khoa học điên, người như thế thường chỉ tập trung vào lĩnh vực của họ, rất thờ ơ cuộc sống xung quanh, thật sự không dễ tạo ấn tượng.

Hắn cau mày, nếu hắn ở lại Liễu gia ba năm, ngày nào cũng cần cù đến phòng tinh luyện vật liệu, có lẽ sẽ khiến Liễu Ngâm động lòng, nhưng việc này hi sinh quá lớn. Giang Thiếu Bạch ngẫm nghĩ, mấy ngày tiếp theo hắn có thể đến báo danh mỗi ngày, tìm hiểu tình hình trước, qua một thời gian rồi tính sau.

“Chúng ta có một ít nguyên thạch, có thể thử nghiên cứu máy phát điện.” Diệp Đình Vân lên tiếng.

Giang Thiếu Bạch vui vẻ: “Đúng nha.” Có máy phát điện thì hắn có thể liên tục nạp điện cho lôi ấn, cứ như vậy, dị năng lôi điện của hắn sẽ không ngừng tăng lên.

Ngón tay Diệp Đình Vân gõ nhẹ lên mặt bàn, như có điều suy nghĩ.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu hỏi: “Ngươi đọc sách hết rồi sao?”

Cậu gật đầu đáp: “Ừ, đọc xong hết rồi.”

Quả nhiên cứu Liễu Ngọc được đền đáp rất hậu hĩnh. Nếu như không dựa vào Liễu Ngọc thì cậu không dễ gì có được mấy quyển thư tịch nhập môn đan thuật. Liễu Ngọc còn thu thập không ít phương pháp luyện đan cho cậu. Đồ ngốc này căn bản không hiểu rõ giá trị của những phương pháp luyện đan này, có điều tổ tiên có một đan sư linh cấp, có lẽ Liễu gia vốn không để tâm đến những phối phương đan dược phàm cấp kia.

“Ngươi học thuộc hết rồi sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ừ, coi như vậy.”

“Nhiều sách như vậy mà ngươi thuộc hết sao?” Hắn ngạc nhiên không thôi.

Cậu xoa cằm đáp: “Trí nhớ của ta vốn không kém, sau khi thực lực tăng lên thì trí nhớ càng tốt hơn, đến giờ cơ bản đọc đâu nhớ đấy.”



Hắn gãi đầu nói: “Nếu ta có bản lĩnh như vậy thì tốt quá.”

“Ngươi đã rất lợi hại rồi.”

Giang Thiếu Bạch được Diệp Đình Vân khen, lập tức hết ảo não.

“Đúng vậy, ta đã rất lợi hại.” Huống hồ mỗi người đều có sở trưởng.

Đa Đa nghe Giang Thiếu Bạch nói vậy lập tức ló đầu ra khỏi bát nguyên thạch vụn, khinh bỉ liếc nhìn hắn.

“Hình như Đa Đa béo lên một chút nhỉ?” Hắn thò ngón tay kẹp lấy Đa Đa trong bát lên ước lượng, cảm thấy chuột ngố nặng hơn rồi.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Ừ, gần đây nó thường đi theo Liễu Ngọc.”

Trong thế hệ trẻ tuổi Liễu gia, các công tử không thích Liễu Ngọc cho lắm, nhưng trái lại các tiểu thư lại xem Liễu Ngọc như “khuê mật” hào phóng, thế nên quan hệ với y không tệ. Mấy ngày nay Đa Đa đi theo Liễu Ngọc, được mấy tiểu thư ôm tới ôm lui, nhận được rất nhiều đồ ăn vặt.

Ở trái đất, mấy cô gái thích nhìn Đa Đa ăn, ở thế giới này cũng vậy.

Diệp Đình Vân chỉ chỉ mấy hộp đựng thức ăn tinh xảo bên cạnh nói: “Đây là mấy cô nương ở Liễu gia đưa tới, toàn là đồ ăn ngon.”

Giang Thiếu Bạch mở hộp đựng ra nhìn thoáng qua, điểm tâm trong hộp được làm vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn giống tay nghề của nữ nhi gia chủ.

“Đây đều là tiểu thư Liễu gia tặng?” Giang Thiếu Bạch vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Không sai, hình như nhiều tiểu thư còn cho Đa Đa nguyên thạch vụn.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Có vẻ Liễu gia không chỉ có một mình Liễu Ngọc phá của! Không ngờ Đa Đa lại trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Hắn cầm một khối bánh cho vào miệng, linh khí lập tức tỏa ra, hắn ngạc nhiên mở to mắt: “Đây là linh thực?”

Cậu khẽ gật đầu: “Ừ.”

Linh thực là thức ăn dùng thực vật chứa linh khí làm thành, rất tốt cho việc gia tăng thực lực. Người bình thường tích góp tiền cả đời chưa chắc ăn được, có điều con cháu đích tôn Liễu gia tựa hồ ăn linh thực mà lớn lên. Vì tài nguyên khác biệt quá lớn, đại gia tộc mới có thể đảm bảo địa vị của họ.

Ngón tay Diệp Đình Vân khẽ gõ lên bàn nói: “Ta muốn mua chút dược, thử điều chế đan dược xem sao.”

“Có thể thử, làm đan sư rất giàu đó.” Chẳng phải Tô Dịch trưởng lão vì là đan sư nên mới có nhiều nguyên thạch cho cháu trai tiêu xài đó sao?

Mặc dù Liễu Ngọc hào phóng, nhưng nếu Giang Thiếu Bạch chìa tay muốn đối phương thưởng tiền thì quá mất mặt, vẫn nên nhanh chóng tìm cách phát tài.

Diệp Đình Vân xoa cằm nói: “Đan sư có bản lĩnh mới giàu, không bản lĩnh thì nghèo rớt mồng tơi.”

“Yên tâm, ngươi nhất định sẽ trở thành đan sư lợi hại.” Giang Thiếu Bạch rất có lòng tin nói.

Diệp Đình Vân cười cười không nói gì, dù phương pháp luyện đan ở thế giới này hoàn toàn khác với những phương pháp mà cậu tiếp xúc trước kia, thế nhưng cậu rất có lòng tin.

Giang Thiếu Bạch đứng lên nói: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi mua linh dược đi.”

“Ừ.”



***

Tứ đại gia tộc đều ngụ ở khu vực phồn hoa nhất Thương Minh, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân cùng đi đến, trông thấy không ít cửa hàng. Hai người chọn một cửa hàng đi tới, lần đầu tiên hắn nhìn thấy cửa hàng lớn ở dị giới nên rất lấy làm lạ.

Diệp Đình Vân đi chọn linh dược, Giang Thiếu Bạch nhìn quanh bốn phía, thấy hai khối kim loại màu đỏ, một khối kim loại có giá một khối nguyên thạch vụn, khối kim loại còn lại có giá hai mươi nguyên thạch vụn.

“Giang thiếu, có cần giúp gì không?” Giang Thiếu Bạch đi quanh quầy hàng, một nữ hầu áo đỏ đi tới hỏi.

Hắn nhìn đối phương, nghi ngờ hỏi: “Ngươi biết ta?”

“Giang thiếu là ân nhân cứu mạng của Liễu Ngọc thiếu gia, chúng ta đã thấy hình ảnh của ngươi.” A Lan đáp.

Đối với các nhân viên làm việc ở cửa hàng, có mắt nhìn người là việc vô cùng quan trọng. Nếu lỡ đắc tội người không nên đắc tội thì bị trừ tiền thưởng là còn nhẹ đó, sơ ý một chút là khó giữ được tính mạng luôn, nhiều công tử thế gia có tính tình không tốt đâu.

“Hai khối kim loại này là cùng một loại sao?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

A Lan gật đầu đáp: “Chúng cùng thuộc loại Hỏa Vân Cương, nhưng độ tinh khiết khác nhau. Kim loại có độ tinh khiết càng cao thì khi dùng để luyện chế pháp khí, xác suất thành công sẽ càng cao. Đừng thấy hai khối kim loại này cùng loại, nhưng muốn tinh luyện đến độ tinh khiết của khối kia thì không dễ đâu.”

“Làm cách nào phân biệt được độ tinh khiết, là dùng cái kia sao?” Giang Thiếu Bạch chỉ vào dụng cụ đo lường bên cạnh hỏi.

Hắn cảm thấy dụng cụ này cùng loại với dụng cụ đo lường trong phòng luyện khí ở Liễu gia.

A Lan gật đầu đáp: “Đúng vậy, đây là dụng cụ đo lường, có thể kiểm tra độ tinh khiết của năm trăm ba mươi sáu loại kim loại khác nhau.”

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một lúc, cuối cùng chi một trăm khối nguyên thạch vụn mua dụng cụ đo lường. Ngoại trừ dụng cụ đo lường, hắn còn mua mấy khối kim loại có độ tinh khiết không cao lắm, lại tiêu thêm hai trăm nguyên thạch vụn.

Thị nữ cửa hàng thấy Giang Thiếu Bạch có hứng thú với các loại kim loại giá cả khác nhau bèn tặng kèm cho hắn bản so sánh giá cả kim loại tạp chất.

Diệp Đình Vân chọn linh thảo xong đi ra, vừa lúc Giang Thiếu Bạch cũng xong việc.

“Ngươi mua nhiều khoáng thạch kim loại vậy?” Cậu hơi bất ngờ nói.

“Ừ.”

Diệp Đình Vân đến gần xách lên, lập tức biến sắc nói: “Nặng quá!”

“Để ta cầm cho.” Hắn thoải mái xách hai túi lớn kim loại.

Lúc vừa xách túi lên, chính hắn cũng cảm thấy nặng, sau đó hắn vận dụng dị năng khiến khoáng thạch kim loại nhẹ đi, vậy nên mới có thể xách dễ dàng như vậy.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mua đồ mang về Liễu gia. Mấy người đi đường cứ nhìn chằm chằm khiến hắn hơi xấu hổ.

“Nếu có nhiều nguyên thạch thì chúng ta có thể mua túi trữ vật.”

Vừa nãy Giang Thiếu Bạch thấy túi trữ vật trong cửa hàng nhà họ Liễu, một túi có giá hai ngàn nguyên thạch vụn, thế mà không gian trong đó không đến một mét khối. Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút, vẫn không từ bỏ được.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu: “Cũng được.” Mặc dù Đa Đa có không gian chứa đồ rộng lớn, nhưng dù sao cũng không thuận tiện.



“Giang thiếu, Diệp thiếu, thật là trùng hợp.”

Giang Thiếu Bạch đang xách hai túi lớn đựng kim loại đi về phía nhà họ Liễu thì gặp Mạnh Nhan Ngọc. Bên cạnh cô ta là hai công tử thế gia phong độ nhẹ nhàng.

Giang Thiếu Bạch trông thấy cô ta, không kiên nhẫn lắm nói: “Ra là Mạnh tiểu thư.” Hắn phát hiện một trong hai nam nhân đi cùng Mạnh Nhan Ngọc dò xét nhìn hắn, ánh mắt có phần khinh thường.

Sau khi ra khỏi man hoang, hắn phát hiện đạo cụ trữ vật dù trân quý nhưng không khoa trương như lời Bạch Miểu, ít nhất trên người mấy công tử thế gia, cơ bản mỗi người đều có một cái. Giang Thiếu Bạch hơi chột dạ, hắn xách nặng hư vậy, chỉ sợ là giống khổ sai.

“Lúc ấy từ biệt, không ngờ Giang thiếu lại có cơ duyên xảo hợp cứu Liễu thiếu. Liễu thiếu là cháu trai mà Tô trưởng lão yêu thương nhất, lần này Tô Trưởng lão nợ hai vị đại ân tình rồi.”

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Đúng vậy! Có thể cứu Liễu thiếu quả thật là vận may của ta, có điều cũng nhờ phúc của Mạnh tiểu thư. Nếu không phải mấy vị bỏ đi thì e là không đến lượt ta cứu người rồi, đương nhiên càng không trở thành người mà Tô trưởng lão nợ ân tình.”

Giang Thiếu Bạch tiếp xúc với Mạnh Nhan Ngọc thời gian không dài nhưng có chút khinh thường cô ta. Mạnh Nhan Ngọc biết rõ Liễu Ngọc có ý với Mạc Đông, vậy mà còn yên tâm thoải mái dùng đồ của “tình địch”, da mặt không dày tầm thường đâu.

Mạnh Nhan Ngọc nghe Giang Thiếu Bạch nói thế, nét mặt trầm xuống.

Lúc này Diệp Đình Vân nhìn cô ta nói: “Nếu muốn nói thì phải là Mạnh tiểu thư có phúc lớn mới đúng, đi đến đâu cũng có sứ giả hộ hoa. Thật có lỗi, chúng ta còn có việc, đi trước.”

Mạnh Nhan Ngọc cắn răng: “Xin cứ tự nhiên.”

Cô ta cau mày, nét mặt hơi khó coi, cô ta sớm dự đoán Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch có ấn tượng không tốt với cô ta, nhưng không ngờ đối phương nói chuyện không hề nể mặt như vậy.

“Nhan Ngọc, hai người kia quá ngông cuồng, không bằng để ta dạy bọn chúng một bài học?” Vân Phong lên tiếng.

Mạnh Nhan Ngọc lắc đầu nói: “Vân công tử nói đùa, chỉ là chút chuyện nhỏ, cần gì phải chuyện bé xé ra to.”

Sau khi Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi, Liễu Nguyệt bước ra từ trong hẻm nhỏ.

“Xem ra lần này Liễu Ngọc ngốc nghếch kết bạn không tồi. Hai người kia không bị tiểu tiện nhân cả ngày giả bộ thanh thuần Mạnh Nhan Ngọc lừa bịp.”

Một tiểu nữ hài bên cạnh Liễu Nguyệt nói: “Nguyệt tỷ, đương nhiên hai người kia không bị lừa rồi, họ là một đôi đó, đều thích nam nhân.”

Hết chương 259