Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 214: Nguồn gốc nhà họ Diệp



Edit: OnlyU

Trong phòng, có vẻ Diệp Đình Vân đã đến giai đoạn quan trọng, ngay cả mái tóc cũng biến thành màu xanh.

Giang Thiếu Bạch nhìn dáng vẻ này của cậu mà tim đập rộn ràng.

Theo lý mà nói thì tóc xanh phải rất kỳ quái, nhưng mái tóc này xuất hiện trên người Diệp Đình Vân lại có cảm giác phù hợp khó mà diễn tả. Hắn cảm thấy cậu có thêm mùi vị gì đó khó tả, trông giống như thần tiên hạ phàm.

Linh khí quanh người cậu từ từ biến mất, kèm theo quá trình đó là mái tóc dần dần khôi phục màu đen nhánh.

Ánh sáng từ dụng dụ thăm dò linh khí nhanh chóng tắt ngúm, Giang Thiếu Bạch thấy vậy âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Diệp Đình Vân không thể thu lại linh khí thì sẽ bị các phe tấn công liên lục. Giang Thiếu Bạch vừa từ ký ức của thầy trò Lưu Sướng, biết được cơ thể mộc linh có ý gì đối với người trong tiểu bí cảnh.

Diệp Đình Vân đã tu luyện xong, cậu đi ra khỏi phòng, cau mày nói: “Mảnh kính vỡ nhiều vậy?”

“Thực vật trồng trong nhà kính cũng không dùng được, thật đáng tiếc.”

Vừa nãy hắn bắn ám khí trúng vào khá nhiều chậu cây, mà ám khí có độc, người thường đụng vào sẽ chết.

Không thể dùng mấy dược liệu ngoài ban công hơi đáng tiếc, may là vẫn có thu hoạch, đan dược tịch thu từ hai kẻ kia đủ để đền bù tổn thất của hắn. Hình như hai kẻ này còn giấu đồ ở hang ổ, tối nay hắn sẽ mang Đa Đa đi thăm dò xem sao.

Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân nói: “Cậu thăng lên địa cấp, mạnh lên nhiều rồi.”

“Ừ.” Năng lực trước kia không ổn định, một khi linh khí tràn ra, cậu sẽ bị người khác để ý nên không dám vận dụng linh lực. Nhưng bây giờ nguyên khí trong người cậu rất nghe lời, cậu có thể dễ dàng khống chế nguyên khí.

“Vừa nãy tôi có cảm giác có người lạ đến. Cậu xử lý rồi?”

Vừa nãy Diệp Đình Vân tu luyện tiến giai, không phải hoàn toàn không có cảm giác xung quanh, nếu Giang Thiếu Bạch không có mặt ở đây, cậu đang tiến giai sẽ bị người ta cắt ngang, có lẽ sẽ biến thành cây rồi bị cho vào nồi luôn.

Giang Thiếu Bạch gật đầu, ung dung nói: “Chỉ là hai con tôm tép, không có vấn đề gì lớn.”

Khác với nhóm của Liễu Cầm Cầm, hai thầy trò này chỉ là tán tu, không có ai chống lưng.

Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán, quả nhiên tiểu bí cảnh là một nơi tốt. Lưu Hạc Thành có tư chất bình thường, tâm tính cũng bình thường, chẳng qua lớn tuổi, thời gian tu luyện lâu, thế là lên được địa cấp. Thảo nào nhiều người tình nguyện ở lại trong tiểu bí cảnh nhỏ hẹp mà không ra ngoài.

Diệp Đình Vân thở dài nói: “Sau này tôi không thể về nhà họ Diệp nữa.”



Nhà họ Diệp bị tấn công mấy lần rồi, có thể cậu đã bị theo dõi.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Vậy cậu ở cùng với tôi. Ai đến gây chuyện thì tôi giết kẻ đó.”

“Chuyện này tính sau đi.” Tạm thời cậu chưa thể rời khỏi nhà họ Diệp ngay được.

“OK.”

Diệp Đình Vân bỗng hỏi: “Cậu có biết nhà họ Diệp đến từ đâu không?”

Hai mắt Giang Thiếu Bạch lóe lên, trong lòng có suy đoán nhưng vẫn đáp: “Không biết.”

“Nhà họ Diệp có nguồn gốc từ tiểu bí cảnh.” Cậu quan sát hắn rồi nói: “Cậu không ngạc nhiên lắm nhỉ?”

Hắn cười đáp: “Mộ Lâm từng nói nhà họ Mộ từ tiểu bí cảnh đi ra, rất nhiều gia tộc cổ võ đều có nguồn gốc từ tiểu bí cảnh.”

Diệp Đình Vân gật đầu nói tiếp: “Anh ta nói không sai, hơn phân nửa gia tộc cổ võ ở thế giới bên ngoài đều đi ra từ tiểu bí cảnh có ít tài nguyên.” Vì nghèo nàn tài nguyện nên họ mới cam lòng rời khỏi đó.

Cậu nói tiếp: “Tổ tiên nhà họ Diệp thì khác, tổ tiên chúng tôi sống trong tiểu bí cảnh có linh khí dồi dào nhất. Tổ tiên là người có thể chất đặc thù, là đệ tử tinh anh trong một đại tông môn, còn được các trưởng lão cưng chiều, tài nguyên không thiếu, nhanh chóng tu luyện đến địa cấp.”

“Năm đó nhiều người đoán, trong tiểu bí cảnh, ông là người có hy vọng thăng đến thiên cấp nhất. Nhưng có một ngày, ông biết được sư phụ và các trưởng lão trong tông môn đối xử với ông tốt như vậy là vì muốn bồi dưỡng ông, sau đó sẽ cho vào nồi. Cơ thể mộc linh rất hiếm, muốn dùng có ích yêu cầu phải dưỡng cơ thể mộc linh thật khỏe mạnh, nếu không khó mà phát huy đầy đủ giá trị linh dược.”

Gần đây Diệp Đình Vân phát hiện được nhật kí mà tổ tiên nhà họ Diệp lưu lại, tổ tiên chôn đồ vật sâu vài chục trượng dưới đất, dù đào ba thước đất cũng không tìm thấy. Vì thực lực tăng nhanh mà cậu cảm nhận được linh chủng trong hộp sắt, nhờ đó mới phát hiện được cái hộp sắt.

*1 trượng = 10m

Trong hộp sắt còn có 6 hạt linh chủng, tất cả đều là hạt giống linh dược, cậu thử thúc nó sinh trưởng nhưng không thành công. Trong hộp sắt còn có vài cuốn sách, một phần là điểm quan trọng tâm đắc trong tu luyện, một phần là nhật ký của tổ tiên.

Trong nhật ký ghi rõ, sau khi tổ tiên rời khỏi tiểu bí cảnh đã mai danh ẩn tích, sống hết đời cùng một cô gái bình thường.

Mấy đời nhà họ Diệp không sinh ra người có thể chất mộc linh nữa, nên không khiến người trong tiểu bí cảnh chú ý. Nhưng với tình trạng của Diệp Đình Vân hôm nay thì không được lạc quan lắm.

Nhà họ Diệp từng bị tấn công mấy lần, không biết còn bao nhiêu người đang theo dõi cậu.

Giang Thiếu Bạch nắm lấy tay Diệp Đình Vân: “Đừng lo lắng, mấy người trong tiểu bí cảnh là vậy, đến gây chuyện thì cứ giết sạch là được.”

Diệp Đình Vân cười cười: “Hy vọng là vậy. Có lẽ sắp tới sẽ càng có nhiều người rời khỏi tiểu bí cảnh.”

“Vì tiểu bí cảnh sắp nổ tung sao?”

Cậu khá bất ngờ nhìn hắn: “Cậu cũng biết sao?”

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Tôi biết một ít, nhưng tới giờ đó chỉ là lời đồn mà thôi.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Tôi nghe nói có một cao thủ thiên cấp trong tiểu bí cảnh đột nhiên tử vong.”

“Chuyện này không có gì lạ, cao thủ thiên cấp không phải là thần tiên, ai rồi cũng sẽ chết.”

“Không phải người đó sống thọ và chết tại nhà, có tin đồng người này đã vượt qua lôi kiếp, tiến vào thiên cấp, đột nhiên trên trời giáng xuống một tia sét đánh người đó thành tro bụi. Người trong tiểu bí cảnh suy đoán đây là vì thiên đạo duy trì sự cân bằng, không muốn tu sĩ thiên cấp xuất hiện ở thế giới này.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ nếu suy đoán đó là chính xác, vậy chẳng phải lúc hắn lên thiên cấp cũng chính là giờ chết của hắn? Thật nguy hiểm.



Diệp Đình Vân nhìn hắn nói: “Cậu yên tâm đi, cậu cách thiên cấp còn xa lắm.”

Hắn vô cùng tự tin đáp: “Không thể nói vậy, tôi đã tìm được đường tắt, chỉ cần cố gắng thì không lâu nữa có thể tiến vào thiên cấp.”

Cậu hiếu kỳ hỏi: “Hả, cậu tìm được cách gì? Nói nghe xem.” Theo ghi chép của tổ tiên thì muốn tu luyện đến thiên cấp cực kỳ khó khăn, cao thủ thiên cấp trong tiểu bí cảnh phải là con cưng của thiên đạo.

Các tu sĩ trong tiểu bí cảnh đều mơ ước ngưỡng mộ tu sĩ thiên cấp, Giang Thiếu Bạch lại tùy tiện nói còn cách thiên cấp không xa, nếu để họ nghe được e là sẽ cười đến rụng răng.

“Phương pháp chính là nạp điện! Rất hữu hiệu.” Giang Thiếu Bạch nói.

“Đúng là một biện pháp không tệ.”

Nếu Giang Thiếu Bạch có thể dựa vào dòng điện mà liên tục gia tăng dị năng sấm sét, vậy thì hắn không cần phải vất vả cực khổ tìm kiếm tài nguyên nữa, năng lượng mặt trời và gió đều có thể chuyển hóa thành điện năng. Cứ như vậy, tài nguyên tu luyện của hắn sẽ vô tận không bao giờ cạn.

Nhưng Diệp Đình Vân luôn nghĩ tu luyện lên thiên cấp không phải chuyện đơn giản, dù cách hiệu quả nhất cũng không chắc sẽ thành công như trong tưởng tượng.

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Đúng vậy.”

“Nếu tin đồn là thật thì sẽ không có cao thủ thiên cấp mới nữa, tôi còn nghe nói, tuổi thọ của họ trôi qua cực nhanh.”

Hắn ngạc nhiên, thầm nghĩ nhiều người liều mạng tu luyện, chẳng phải để có tuổi thọ sánh cùng trời đất sao? Kết quả cực cực khổ khổ tu luyện đến đỉnh cấp thì phát hiện không còn sống được bao lâu nữa, thê thảm đến dường nào.

“Nếu tuổi thọ của cao thủ thiên cấp trôi qua cực nhanh, vậy thì họ sẽ không khoanh tay chờ chết đâu.” Họ mà chạy đến đây thì phiền phức to.

Diệp Đình Vân gật đầu: “Nghe nói đã có cao thủ thiên cấp rời khỏi tiểu bí cảnh, vài người có thế lực hợp thành liên minh, đi thăm dò vùng đất mới, muốn tìm đường rời khỏi đây.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ chẳng lẽ họ tìm kiếm khe nứt thời không? Nghe cũng rất có lý.

Diệp Đình Vân hít sâu một hơi: “Cứ mặc bọn họ đi.”

Hắn tán thành: “Cứ để họ đi tìm trước, lại bớt không ít chuyện cho chúng ta.”

“Đúng vậy.”

Trong vòng một năm này, thực lực của Diệp Đình Vân biến hóa nghiêng trời lệch đất, dựa theo tốc độ này, có lẽ mấy năm nữa cậu sẽ vào thiên cấp. Mà mỗi lần linh lực trong người cậu bùng nổ, thực lực sẽ theo đó nhảy vọt. Nếu lời đồn là sự thật, vậy cuối cùng không phải cậu biến thành một gốc cây thì sẽ bị thiên đạo loại bỏ khi tiến vào thiên cấp.

Nói cách khác, mấy năm nữa cậu không còn cách nào khác ngoài việc phải rời khỏi đây, đến một thế giới khác.

***

Giang Thiếu Bạch quay lại biệt thự, thấy Lạc Kỳ đang tiến hành sửa sang nhà cửa.

Anh khoanh tay, quan sát hắn vài lần rồi hỏi: “Em gặp chuyện gì vui à?”

Hắn không hiểu ra sao hỏi lại: “Sao anh lại nói vậy?”

“Nhìn em giống hệt con mèo vừa trộm được thịt.” Anh đáp.

Giang Thiếu Bạch: “…” Hắn biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Anh, máy phát điện của em thế nào rồi?”



“Sắp xong rồi, cái lần trước nhanh vậy đã không dùng được nữa sao?” Lạc Kỳ ngờ vực hỏi.

Hắn bất đắc dĩ đáp: “Công suất quá nhỏ.”

Lạc Kỳ: “…” Công suất nhỏ? Nếu là người khác thì đã bị điện giật chết mấy trăm lần rồi. Lạc Kỳ thở dài, anh nghĩ không nên đánh giá Giang Thiếu Bạch theo trình độ của người bình thường.

“Em lên lầu đi ngủ đây.”

Anh nghe vậy kéo em trai qua một bên hỏi nhỏ: “Cái nồi của nhà họ Hạ ở chỗ em, em ra tay khi nào vậy?”

Lông mày Giang Thiếu Bạch giật một cái: “Sao anh biết được?”

Lạc Kỳ lúng túng nói: “Đa Đa và Phao Phao lấy rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trong bếp vào phòng nấu lẩu, cha mở cửa thấy được.”

Giang Thiếu Bạch buồn bực: “Hai đứa ngốc này.” Không giấu được chuyện gì cả, hắn bỗng hối hận, không nên đưa nhiều bảo vật cho con chuột ngố Đa Đa mới đúng.

Lạc Kỳ tò mò hỏi tiếp: “Em lấy cái nồi từ đâu vậy?”

“Đen ăn đen.”

Anh cau mày, cân nhắc một chút rồi nói: “Nếu vậy thì khá phiền phức…” Có trả lại hay không là một vấn đề.

Giang Thiếu Bạch đã lên địa cấp, dù sao không để ý đến cái nồi lắm, hắn lên tiếng: “Đợi em chơi vài ngày đã, em chơi chán rồi sẽ tìm cơ hội trả lại nhà họ Hạ. Anh, nếu anh muốn dùng cái nồi thì hỏi Đa Đa. Ở chỗ nó còn có một bầu rượu không tồi, đổ nước vào có thể biến thành rượu.”

Lạc Kỳ vô cùng ngạc nhiên: “Đế Lưu Tương Bình?”

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu: “Chắc là nó đó.”

Anh nghe vậy hơi dao động, Đế Lưu Tương Bình nổi tiếng đã lâu, anh rất muốn nhìn xem thế nào nhưng chủ nhân bầu rượu cất giữ rất cẩn thận.

Anh không nhịn được nói: “Đen ăn đen, quả nhiên là kiếm tiền rất nhanh.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành, làm một chuyến đen ăn đen còn kiếm được nhiều hơn 10 lần làm nhiệm vụ cho đội Phi Long. Thảo nào những người trong tiểu bí cảnh đi ra thích cướp bóc như vậy, ngay cả hắn cũng có chút ghiền.

Hết chương 215