Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 204: Người đến giảm cân



Edit: OnlyU

Sau khi trở về từ trang viên của nhà họ Diệp chừng mười ngày, Giang Thiếu Bạch căn cứ nguyên tắc không được lãng phí, hắn càn quét tất cả thịt cá không còn một miếng.

Lạc Văn Phong vốn nghĩ cá này có thể ăn đến Tết, không ngờ mấy ngày sau tủ lạnh đã trống không, ông không khỏi chấn động.

Giang Thiếu Bạch ngồi trên sô pha, lười biếng nói: “Không ngờ nhanh vậy đã hết.” Hắn mãi lo nghĩ phải ăn cho nhanh đỡ lãng phí, bây giờ trong tủ lạnh trống không, hắn lại có cảm giác mất mát.

Lạc Văn Phong cười nói: “Ăn hết rồi mới tốt, nếu con muốn ăn nữa thì lại đi bắt đi.”

Giang Thiếu Bạch cười gượng, cá kim đỉnh ngân văn là linh vật trời đất, nào có dễ bắt như vậy. Có thể gặp được một con đã rất hiếm có rồi, nếu để mấy người trong tiểu bí cảnh biết được cũng sẽ động lòng.

Có điều thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ, nếu thực lực của hắn ngày càng mạnh hơn thì có thể đi xung quanh mở mang tầm mắt, có khi lại phát hiện thứ tốt. Ví dụ như sông băng ở Bắc Cực. Nhưng bây giờ chưa thể đi, dễ bị chết cóng.

“Cha, con nghe nói đội khảo cổ phát hiện bộ xương không rõ là sinh vật gì ở Bắc Cực.”

Lạc Văn Phong gật đầu: “Có thể là khủng long, nghe nói là sinh vật 200 triệu năm trước, mà khi đó thì khủng long là bá chủ trái đất.”

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, thầm nghĩ có lẽ là khủng long, cũng có thể là linh thú. Hắn nhìn gương mặt béo tròn mượt mà trong gương, quyết định bắt đầu quá trình giảm cân.

Giang Thiếu Bạch đi xuống lầu, thấy một người trong phòng khách, hắn không khỏi trợn to mắt.

Trần Dương đang câu nệ ngồi trên sô pha.

Y luôn ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài. Lần này cha y bắt đến nhà Giang Thiếu Bạch, Trần Dương rất kháng cự, nhưng biết cha có ý tốt đành phải nghe lời.

Lạc Văn Phong rót cho Trần Dương ly nước, bắt đầu trò chuyện với y. Ông rất biết cách nói chuyện, Trần Dương nói chuyện với ông một lúc thì thả lỏng tinh thần.

“Anh, sao Trần Dương lại đến đây?” Giang Thiếu Bạch hỏi Lạc Kỳ.

“Ông Trần hy vọng em giúp Trần Dương điều trị cơ thể, nếu giảm được mấy cân thì càng tốt.”

Giang Thiếu Bạch: “Cứ vậy bỏ người ở đây mặc kệ?” Chẳng lẽ nhà họ Trần nuôi không nổi nữa nên đuổi Trần Dương đến đây ăn chùa?

Lạc Kỳ nhìn nét mắt xoắn xuýt của em trai nói: “Không phải bảo em giúp không công, nhà họ Trần có đưa tiền cọc. Đây là 300 triệu, nếu Trần Dương giảm được hai ba chục kg thì sẽ thanh toán phần còn lại.”

“Trần gia thật rộng rãi.” Hai mắt Giang Thiếu Bạch sáng lên.

Có thêm 300 triệu, nếu biết có người rộng rãi như vậy thì hắn cần gì phải nhận nhiệm vụ ở đội Phi Long! Vừa mệt vừa phiền, mà một lần chỉ có mấy chục triệu.

Lạc Kỳ nhìn em trai nói: “Anh nghĩ có thể nhận vụ này.” Anh tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch thời gian dài, ít nhiều gì hiểu được tính mê tiền của hắn.

Giang Thiếu Bạch gật đầu nói: “Không sai, có thể nhận vụ này.” Dù sao hắn đang muốn giảm cân, vừa lúc có thể kéo Trần Dương cùng giảm.



Trần Dương nặng hơn 150 kg, muốn giảm cân cần nỗ lực rất lớn. Nhà họ Trần chỉ hy vọng Trần Dương giảm được hai ba chục kg. Nếu hắn hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu, không biết có được thưởng thêm không?

Lạc Kỳ xoa trán một cái, gần đây anh bán đan dược và linh dược kiếm được khá nhiều tiền, nhà họ Trần đưa Trần Dương tới dây, sợ là có ý ăn cơm chùa. Cơ thể Trần Dương bị cổ trùng làm suy yếu, nhà họ Trần đưa người tới có lẽ muốn Giang Thiếu Bạch điều trị cơ thể cho Trần Dương.

“Nể mặt” đồng tiền, Giang Thiếu Bạch tiếp nhận Trần Dương phiền toái.

Hắn dẫn y đi đến phòng tập thể thao, Giang Thiếu Bạch bước hơi nhanh, Trần Dương đi theo mà thở hồng hộc.

Giang Thiếu Bạch nhìn y đi hai bước đã thở hổn hển, thầm nghĩ thể chất này quá kém, mới đi vài bước đã thở như vậy rồi. Nghe nói ở nước ngoài có người béo đến nỗi không thể tự sinh hoạt hàng ngày, té trong bồn tắm không đứng dậy nổi, nếu so sánh thì Trần Dương đã không tồi rồi.

Giang Thiếu Bạch chống nạnh, nhìn Trần Dương như có điều suy nghĩ.

Trần Dương bị đối phương nhìn chằm chằm, thấy ánh mắt sắc bén của Giang Thiếu Bạch mà không khỏi căng thẳng trong lòng.

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy Trần đại thiếu gia tuy phần nghiêm trang, nhưng trong xương lại có vẻ yếu ớt của con nhà giàu, có lẽ hắn nên ra oai phủ đầu để sau này Trần Dương thành thật một chút.

“Trần thiếu, anh biết cái này không?” Giang Thiếu Bạch chỉ chỉ dụng cụ bên cạnh.

“Máy đo lực đấm?” Trần Dương không chắc lắm đáp.

Y nhìn máy kiểm tra, thầm nghĩ máy này không khác gì máy chơi game trong trung tâm giải trí, chỉ khác ở chỗ máy này nhìn cao cấp hơn một chút.

Giang Thiếu Bạch gật đầu đáp: “Ừ tương tự vậy, đây là mà tôi lấy từ phòng nghiên cứu đội Phi Long, chất lượng khá tốt, anh muốn thử không?”

Trần Dương mờ mịt nhìn hắn, sau đó “ừm” một tiếng, ra sức đấm một cú lên màn hình, cú đấm có lực mạnh 20 kg.

Giang Thiếu Bạch đi đến nhìn thoáng qua, không khỏi trợn trắng mắt. Trần Dương to lớn nhiều thịt, nặng hơn 150 kg mà đánh một cú chỉ 20 kg, không khác gì thiếu niên 15 tuổi.

Hắn lập tức tung một cú đấm, đánh hỏng luôn máy kiểm tra, Trần Dương nhìn mà sợ hết hồn. Hắn liếc nhìn đối phương, khá hài lòng với phản ứng này.

“Mấy thứ trong phòng nghiên cứu không bền chắc. Hôm nào tôi đi hỏi xem có đổi cái mới được không.”

Trần Dương chớp mắt, cẩn thận nuốt nước bọt.

Sức lực của Giang Thiếu Bạch quá lớn, những thành phẩm phòng thí nghiệm nghiên cứu ra đều chịu không nổi sức mạnh của hắn. Trước kia trong phòng thí nghiệm đội Phi Long vô cùng kiêu ngạo về tấm kính thủy tinh loại mới, thế mà bị Giang Thiếu Bạch đánh nát thành nhiều mảnh, cuối cùng phòng thí nghiệm đã từ bỏ không sửa nữa.

Thực tế cái máy kiểm tra trong phòng thể thao này là Lạc Kỳ hay dùng. Máy có ghi lại lần đánh ra giá trị cao nhất, Lạc Kỳ rất hứng thú.

Trần Dương im lặng nhìn Giang Thiếu Bạch mà không nói gì. Hắn rất vừa lòng phản ứng của y.

Mấy thành viên đội Phi Long không vừa mắt hắn thì sao? Thì cứ đánh! Đánh vài trận là biết nghe lời thôi. Nhưng Trần Dương thì khác, trông y rất yếu ớt, không thể đánh được, lỡ đánh xảy ra chuyện là phiền.

Có vẻ Trần Dương đoán được dụng ý của Giang Thiếu Bạch, sắc mặt hơi trắng.

Hắn mở màn hình treo trên tường nói: “Ở đây có bài hướng dẫn tập luyện, anh cứ làm theo là được.”

Trần Dương nhìn lên màn hình, một nhân vật nho nhỏ màu đen đang thực hiện các động tác tập luyện.

“Lúc tôi không có ở đây, Đa Đa sẽ giám sát anh.” Giang Thiếu Bạch nghiêm túc nói.

“Đa Đa?” Trần Dương thắc mắc hỏi lại.

Đa Đa vẫn luôn bị làm lơ lập tức nhảy lên đầu Giang Thiếu Bạch, hớn hở nhìn Trần Dương. Y mờ mịt nhìn “người giám sát” trong lời Giang Thiếu Bạch.

***

Chuyện máy kiểm tra lực đánh bị hỏng đến tai Lạc Kỳ.

“Em làm hả?” Lạc Kỳ hỏi Giang Thiếu Bạch.

Hắn hơi chột dạ nói: “Em chỉ thử chơi một chút, ai biết thứ đó không bền chắc như vậy.”

Lạc Kỳ: “…” E là đối với hắn, không có thứ gì là bền chắc.

“Em làm vậy vì hù dọa Trần thiếu?”



Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, em muốn gõ núi chấn hổ.”

Lạc Kỳ thở dài: “Thật ra tính tình Trần thiếu không tệ…”

“Được rồi được rồi, em biết rồi, sau này em sẽ không hù dọa Trần Dương nữa.”

Một đại thiếu gia mà bị hại thành béo như vậy, chắc là có không ít người cười nhạo sau lưng, cũng rất đáng thương.

***

Lúc Diệp Đình Vân đến biệt thự của Lạc Văn Phong thì trông thấy Trần Dương ở đó.

Trần Dương đang luyện tập trong phòng thể thao, thở hổn hển làm theo các động tác trong bài tập. Bên cạnh là một người giám sát, à không, là chuột giám sát, chính là Đa Đa.

Đa Đa đang đứng trên hộc tủ, trong tay là cây gậy gỗ nhỏ chừng bảy tám chục cm, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Trần Dương. Y vừa thực hiện động tác, vừa lén nhìn con chuột bên cạnh.

Sau khi Giang Thiếu Bạch dạy Trần Dương bài tập, hắn dặn dò y mỗi ngày phải rèn luyện ít nhất hai tiếng đồng hồ, Đa Đa sẽ giám sát y. Mới đầu Trần Dương không biết Đa Đa là ai, khi phát hiện đó là một con chuột, y nhất thời không tin nổi. Sau đó y lại nghĩ là Giang Thiếu Bạch nói đùa, nhưng Trần Dương nhanh chóng nhận ra đối phương nói hoàn toàn là thật.

Mỗi lần đến giờ rèn luyện mà Giang Thiếu Bạch quy định đều có một con hamster giám sát y, nếu y lười biếng thì con hamster sẽ kích động nhảy tới nhảy lui, còn quơ quơ cây gậy nhỏ trong tay muốn đánh y. Lần đầu tiên Trần Dương thấy có con hamster mập như vậy, và cũng là lần đầu tiên thấy có con hamster hung dữ như thế.

Trần Dương thầm nghĩ có lẽ Đa Đa thành tinh rồi, còn thông minh hơn người. Có một con chuột như vậy giám sát, y không dám lười biếng.

Trần Dương thở hổn hển luyện tập, Đa Đa cảm thấy động tác của đối phương quá buồn cười, cứ chít chít cười rộn. Y nhìn con hamster như lăn qua lộn lại, cũng đoán được nó đang cười nhạo mình, không khỏi đỏ cả mặt.

Y nghĩ mấy động tác Giang Thiếu Bạch dạy quá kỳ quái, đã thế y còn béo như vậy, thực hiện theo càng kỳ quái hơn. Nhưng hết cách, Đa Đa rất thông minh, nếu y không nghiêm túc tập luyện thì Đa Đa sẽ tố cáo.

Diệp Đình Vân đứng ngoài cửa phòng thể thao nhìn Trần Dương một lúc rồi đi tìm Giang Thiếu Bạch.

Hắn nhìn thấy cậu đến, vô cùng phấn chấn nói: “Đình Vân, sao cậu lại tới đây?”

“Tới thăm cậu một chút, cậu trốn học mấy ngày rồi, học viện đang đồn không biết cậu có nằm bệnh viện hay không.”

“Tôi vẫn rất tốt… Chẳng qua gần đây hơi bận rộn.”

Mấy ngày trước hắn lo ăn thịt con cá kim đỉnh ngân văn, ăn xong xuôi hắn quyết định giảm cân, nhưng vừa giảm cân thì lại thường xuyên đói bụng. Hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy mấy mảnh vỡ yêu đan của con cá luyện chế thành đan dược ăn luôn.

Sau khi ăn xong, hắn phát hiện bản thân có năng lực sấm sét, giống lần trước khi hắn tiêu diệt dị năng giả kim loại.

Có điều dị năng sấm sét của hắn còn yếu, tạm thời không nên dùng để tấn công. Mà hắn còn phát hiện dị năng này có thể thông qua nạp điện để tăng lên.

Thế nên dạo này hắn đang suy nghĩ chế riêng một cái máy phát điện để nạp điện cho hắn. Nếu có thể nạp điện liên tục thì dị năng lôi điện của hắn sẽ tăng lên cực cao luôn.

Diệp Đình Vân gật đầu nói: “Xem ra thực lực của cậu lại tăng lên.”

“Đúng vậy, tôi mạnh lên rất nhiều đó, cho cậu xem cái này.” Giang Thiếu Bạch nói xong lập tức tạo vòng bảo hộ.

Sau khi dị năng giả kim loại ở nước M bị Giang Thiếu Bạch giết chết, vòng bảo hộ của hắn từ trong suốt biến thành màu vàng, nhưng hiện giờ nó không giống trước, trên vòng bảo hộ có tia sét.

Diệp Đình Vân hứng thú nhìn một lúc rồi nói: “Vỏ trứng gà của cậu cứng rắn hơn rồi.”

Giang Thiếu Bạch thu hồi vòng bảo hộ: “Không phải vỏ trứng gà, là vòng bảo hộ.”

Hiện tại hắn có thêm dị năng sấm sét, nếu gặp lại yêu thú có năng lực phóng sấm sét như con cá kim đỉnh ngân văn thì hắn không đến mức thành chó ngoan nữa. Bây giờ ảnh hưởng của đòn tấn công sấm sét đối với hắn đã giảm đi rất nhiều.

“Trần Dương ở chỗ cậu?”

“Ừ, Trần Dương có giá trị không ít đâu.”

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ cười cười: “Trần Dương là độc đinh của nhà họ Trần, cậu đừng có giày vò hỏng người ta.”

“Yên tâm, tôi biết nặng nhẹ.” Trần Dương chính là con cá nóc! Hắn còn đang trong chờ vớt được nhiều nước luộc từ đối phương đây.

Trọng lượng của Trần Dương quá lớn, thế mà dưới sự giám sát của hắn, vừa tập luyện chưa đến 7 ngày đã gầy đi gần 10 kg. Lấy tiền của người ta thì phải giải quyết phiền phức của người ta. Mỗi ngày Giang Thiếu Bạch đều cho Trần Dương ăn linh dịch từ Mâm Ngân Nguyệt, do đó dù Trần Dương thực hiện các động tác cực khổ cũng sẽ không để lại di chứng.



Diệp Đình Vân bỗng lấy một cái USB ra nói: “Tôi có một video rất thú vị, cậu muốn xem không?”

Giang Thiếu Bạch đứng bật dậy: “Video thú vị?”

Không phải là video khẩu vị năng đó chứ? Đình Vân đến đây là để chia sẻ với hắn mấy cái video “mặn chát” sao? Giang Thiếu Bạch chợt có cảm giác như dòng máu trong người di chuyển nhanh hơn, cảm giác như muốn thiêu cháy.

Diệp Đình Vân cau mày nhìn hắn: “Cậu đang nghĩ cái gì đấy?”

Hắn vội lắc đầu: “Không có gì.”

Diệp Đình Vân cắm USB vào laptop, phát ra một đoạn video, Giang Thiếu Bạch đang vô cùng chờ mong lập tức thất vọng, không phải phim con hêu của Nhật mà là video đánh nhau. Xét theo nghĩa nào đó cũng coi là video khẩu vị nặng.

“Là cô ta?” Giang Thiếu Bạch bỗng giật mình, mở to hai mắt nói.

Trong video, một cô gái mặc áo cưới đỏ đang giao chiến với mấy cô gái khác mặc trang phục như Đạo cô. Ai cũng võ nghệ cao cường, giống như đang quay phim võ hiệp vậy, nhưng Giang Thiếu Bạch biết rõ đây không phải là phim võ hiệp.

Diệp Đình Vân đáp: “Nhà họ Hoàng phái rất nhiều người đuổi theo nữ thi áo đỏ, nhưng tất cả đều bị đánh chạy mất dạng, nữ thi còn giỏi dùng độc thi, lây nhiễm cho mấy người họ Hoàng.”

“Nhà họ Hoàng thật xui xẻo.”

Hắn nhớ lại danh tiếng của nhà họ Hoàng, lại nhớ tới mấy ông chủ lớn bị người ta lừa mà hắn gặp gần đây, thế nên hắn không thông cảm lắm với nhà họ Hoàng. Hơn 3 tỷ! Có tiền làm gì không làm, đi rước về một sát tinh.

Diệp Đình Vân nói tiếp: “Tôi đoán họ từ bỏ không đuổi theo nữ thi nữa.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu, hắn cũng đoán vậy, đuổi theo cũng đánh không lại, còn đưa đồ ăn tới miệng đối phương.

“Mấy cô gái kia rất lợi hại, có lẽ là đến từ tiểu thế giới ẩn môn.” Diệp Đình Vân nói.

Giang Thiếu Bạch tò mò hỏi: “Là loại động thiên phúc địa đó hả?”

“Ừ, từa tựa như vậy.”

Hắn nhìn mấy nữ tu trong video, quả thật mấy cô gái đó rất lợi hại, tuy không đến mức làm hắn sợ hãi, nhưng cao thủ như vậy vẫn rất hiếm.

“Nghe nói cấp trên rất để ý đến nữ thi này.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ không để ý cũng không được. Cứ bỏ mặc một nữ thi chạy lung tung bên ngoài, lỡ cắn người ta một cái, gây ra nguy cơ sinh hóa thì phải làm sao? Nhưng với thân thủ của nữ thi thì người thường không bắt được.

Video chỉ quay một nửa.

Giang Thiếu Bạch không xem được kết cục nhưng có thể đơn giản đoán được, hai phe đều không ai thắng ai.

Hết chương 205