Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 153: Món ngon mỹ vị



Edit: OnlyU

Lúc Lạc Kỳ đến biệt thự thì nhà bếp đã chuẩn bị xong xuôi, đang chuẩn bị bưng thức ăn lên.

Giang Thiếu Bạch cầm đũa, nhìn Lạc Kỳ nói: “Anh biết chọn giờ lắm nha!”

Anh cười cười nói: “Ừ, may là không trễ giờ.”

Giang Thiếu Bạch vui vẻ nói: “Ngoại trừ mấy con cá thì em còn bắt được một con rùa đen, lát nữa đưa cho anh, khi nào anh thấy sắp vào bình cảnh thì hầm con rùa ăn, có thể giúp anh tiết kiệm thời gian.”

Lạc Kỳ hiểu rõ hắn nói tiết kiệm thời gian là có ý gì.

Anh điều trị thời gian dài, đã từng bị thất vọng nhiều lần, hiện giờ cơ thể đang tiến triển tốt đẹp, chỉ cần tu luyện từng bước là có thể giải quyết hoàn toàn tình trạng cơ thể, không cần gấp gáp vội vàng làm gì.

“Cám ơn em.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Anh em với nhau mà khách sáo cái gì! Con rùa đen kia rất nhỏ, nên nuôi béo rồi mới nấu canh, thỉnh thoảng có thể cho nó ăn chút thuốc bổ. Rùa và cá không giống nhau, rùa sống dai, da dày lắm.”

Lạc Kỳ cười cười: “Vậy thì cám ơn em. Chính là con rùa đen này đó hả?” Anh liếc mắt nhìn thấy con rùa đang bơi quanh trong hồ cá.

Hắn gật đầu: “Vâng! Nó không an phận đâu, luôn muốn chạy trốn đó.”

Anh kỳ quái nói: “Sao anh có cảm giác con rùa đen này dù nhỏ nhưng hơi mập…”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ anh hắn thật sắc bén, nói một câu trúng phóc, con rùa đã nuốt viên thuốc nên nhìn có vẻ đầy khí.

“Nó vốn mập như vậy mà.”

Lạc Kỳ nhìn con rùa, rùa đen bạch ngọc ngước nhìn lên, ánh mắt mong ngóng nhìn anh. Anh thấy thế chấn động: “Hình như con rùa này có linh tính!”

Hắn gật đầu nói: “Đúng là có linh tính, nên giá trị dinh dưỡng mới cao, nấu canh là bổ nhất!”

Lạc Kỳ: “…” Anh bỗng thấy ánh mắt đáng thương của con rùa từ từ trở nên hung ác.

Giang Thiếu Bạch hừ lạnh: “Nhìn cái gì mà nhìn, sớm muộn gì mày cũng vô nồi.”

Con rùa đại khái hiểu được chạy trốn vô ích, nó lạch cạch bò xuống, từ trên thành hồ cá thủy tinh rớt xuống. Lạc Kỳ cảm thấy mới lạ nhìn một màn này.

“Cá toàn tịch” được bưng lên, chén đũa đều là sản xuất riêng, có thể nói là hương vị câu toàn.

Tuy Giang Thiếu Bạch nghĩ Lạc Văn Phong hơi làm quá, nhưng không thể phủ nhận một bàn toàn các món cá này đã mở ra cánh cửa thế giới mới của hắn.

Hắn uống liên tục ba tô canh cá, lần đầu tiên hắn được nếm món canh ngon như vậy, ngon đến nỗi muốn nuốt đầu lưỡi luôn. Canh cá hàm chứa linh khí nhàn nhạt, đầu bếp tay nghề cao kích thích hoàn toàn linh khí phát ra, sau khi chế biến, linh khí thay đổi rất dễ hấp thu.

Giang Thiếu Bạch chợt nhớ lại trứng cá lấy được ở sa mạc Taklamakan, lúc đó vì bảo toàn dược lực mà hắn lập tức nấu tùy tiện nấu lên nên rất khó ăn. Bây giờ ngồi trước một bàn toàn cá này, Giang Thiếu Bạch nghĩ trước kia hắn đã quá phung phí của trời.

Lạc Kỳ uống chút canh, cũng ngạc nhiên cảm thán quá ngon.

Anh thường xuyên tham dự các bữa tiệc sang trọng, đã ăn rất nhiều món ngon nhưng bữa tiệc toàn cá này khiến anh kinh ngạc không thôi. Không biết là do nguyên liệu nấu ăn ngon hay là do tay nghề của đầu bếp giỏi, anh cảm thấy chỉ cần gắp lên là không thể ngừng được, món nào cũng ngon như nhau.

Lúc Giang Thiếu Bạch uống đến bát canh thứ tư thì bị Lạc Văn Phong cản lại.

Ông bất đắc dĩ nói: “Con đừng uống canh nữa, sẽ ăn không nổi món khác.”

Hắn chợt nhận ra nãy giờ cứ lo uống canh mà quên ăn mấy món khác. Hắn gắp một miếng thịt cá, thịt mềm thơm, vừa vào miệng là như tan đi, thật sự quá ngon, hắn không biết phải diễn tả mùi vị này thế nào.

Mọi người đang ăn thì chợt nghe thấy mấy tiếng dừng xe vang lên bên ngoài.

Lạc Kỳ nhìn Lạc Văn Phong, cau mày hỏi: “Cha có mời khách đến à?”

Ông lắc đầu đáp: “Không có.”

“Có người đến ăn chực.” Giang Thiếu Bạch thấy có người đi vào bèn vội gắp hai miếng thịt cá thật to vào chén, cũng gắp cho Lạc Kỳ hai miếng. Anh thấy thế không khỏi hơi xấu hổ.

Tiếng thắng xe dừng trong chốc lát thì có mấy người đi vào nhà.

Lạc Văn Phong thấy người đến bèn đứng lên chào: “Cha, bác Trần, bác Lý, sao mọi người đến đây? Để con gọi người làm thêm hai món.”

Người đến chính là ông Lạc và hai người bạn thân của ông, ba người không chút khách sáo ngồi xuống bàn ăn.

Ông Trần cười nói: “Bác đang chơi cờ ở nhà cha cháu, nghe nói cháu mời thần bếp Hạ gia đến, thật sự không kiềm chế được con sâu thèm ăn nên đến đây, ngại quá.”

“Sao lại thế? Bác Trần đến là vinh hạnh của cháu.” Lạc Văn Phong nói.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt, thầm nghĩ ông lão này thật ham ăn!

Lạc Kỳ nháy mắt ra hiệu với em trai, hắn mới không cam lòng ngoan ngoãn.

Sau đó anh cũng chào hỏi ba vị lớn tuổi kia, còn Giang Thiếu Bạch thì bình thản ngồi uống canh cá, không thèm phản ứng.

Ông Lạc thấy phản ứng của hắn như thế thì cau mày. Còn ông Trần thì có chút hứng thú nhìn hắn nói: “Đây chính là con trai thứ hai vừa tìm về phải không Văn Phong? Quả nhiên là tuấn tú thông minh!”

Lạc Văn Phong nhìn Giang Thiếu Bạch cứ luôn vùi đầu ăn, bất đắc dĩ nói: “Bác quá khen rồi.”

Người Hoa muốn kết thân thì không đâu bằng trên bàn cơm, mà hôm nay lại nhiều món ngon, ai cũng ăn uống thỏa mãn, bầu không khí coi như không tồi.

“Rất khó mời được ông Hạ đích thân trổ tài. Lần cuối bác mời được ông ta nấu một bữa đã là chuyện của năm năm trước.” Ông Trần cảm thán nói.

Ông Lý cũng cười nói: “Năm năm đã không tồi rồi, còn tôi thì là bảy năm trước mới được ăn thức ăn do ông Hạ chính tay nấu.”

Ông Trần khó chịu vạch trần: “Không phải ông thường xuyên đến Ngự Thiện Cư ăn cơm sao?”

“Ngự Thiên Cư do cháu ông Hạ nấu, chênh lệch rất lớn so với chính tay ông ấy nấu.”

Ông Lý uống một bát canh, nhịn không được cảm thán nói: “Đúng là hải sản đệ nhất thiên hạ! Hẳn là được nấu bằng cái nồi thần của Hạ gia!”

“Bác thật tinh mắt, đúng là nấu bằng cái nồi thần ấy.” Lạc Văn Phong nói.

Giang Thiếu Bạch ngồi ăn tù tì không dứt, hắn chợt chú ý thấy ông nội dường như đang dòm chừng hắn.

Hắn dừng một chút rồi vờ như không phát hiện mà tiếp tục ăn như hổ đói.

Lạc Kỳ liếc nhìn em trai một cái, thấy dáng vẻ này của hắn nhưng cũng không khuyên nhủ gì. Với bản lĩnh của em trai, dù Lạc gia tài sản bạc triệu cũng chưa chắc để vào mắt.

Giang Thiếu Bạch sợ chịu thiệt nên lỡ ăn quá nhiều, kết quả bị khó tiêu, cuối cùng ngủ lại phòng dành cho khách trong biệt thự.

Lạc Văn Phong và Giang Thiếu Bạch nhận nhau được một thời gian nhưng hai cha con vẫn chưa nói chuyện nhiều với nhau, bây giờ hắn muốn ngủ lại, Lạc Văn Phong rất vui mừng.

Giang Thiếu Bạch tiến giai huyền cấp đã một thời gian, khoảng thời gian này hắn hấp thu không ít âm khí, hiện tại được canh cá thúc đẩy, hắn có cảm giác sắp đến ranh giới tiến giai lần nữa. Vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn quyết định chờ đột phá trung kỳ huyền cấp rồi mới đi.



Học viện Yên Đại.

Diệp Đình Vân hỏi Giang Thiếu Bạch: “Hôm nay cậu không có khẩu vị à?”

Giang Thiếu Bạch là động vật ăn thịt, trước giờ ăn vài món chỉ là chuyện nhỏ vài đũa là xong, nhưng hiện giờ hắn cau mày nói: “Khó ăn.”

Hắn lắc đầu, thầm nghĩ tối qua được ăn ngon lại nhiều, hôm nay thì ăn không vô.

Diệp Đình Vân chống cằm nói: “Tối qua cậu ăn các món ăn cho chính tay ngài Hạ nấu, hôm nay ăn không thấy ngon cũng là bình thường thôi.”

Giang Thiếu Bạch nghe thế ngẩng đầu hỏi: “Sao cậu biết chuyện này?”

Cậu cười cười: “Trong cái giới này, có rất nhiều chuyện không thể giấu được.”

Ông Trần và ông Lý ăn một bữa ở nhà Lạc Văn Phong, ra về cứ luôn miệng khen không dứt. Mấy ông tuổi tác càng lớn thì tính tình càng như con nít, ăn chùa còn đi khoe. Tối qua ông nội cậu nhận được điện thoại của ông Trần, ông khoe vừa ăn món cá ngon nhất trên đời ở nhà Lạc Văn Phong, giờ có chết cũng không hối tiếc.

“Hạ tiên sinh rất hiếm khi ra tay, dù những người có địa vị muốn ăn cũng phải xếp hàng chờ hơn mấy tháng. Nhưng nếu có nguyên liệu mà Hạ tiên sinh thích thì ông sẵn lòng trổ tài. Cha cậu đã dùng cách gì vậy?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Đại khái là một tô canh cá thật to, cộng thêm hai trăm ngàn tiền mặt.”

Diệp Đình Vân nghe thế gật gù: “Thì ra là vậy.”

Hắn nói tiếp: “Hôm qua ông Lạc dẫn hai người bạn đến ăn chùa.” Người càng lớn tuổi thì da mặt càng dày.

Cậu bất đắc dĩ nói: “Ông Lạc? Đó là ông nội của cậu.”

Giang Thiếu Bạch không cho là đúng: “Ổng không trả tiền còn ăn cá của tôi, tôi không ưa.”

Diệp Đình Vân: “…”

Hắn thần thần bí bí nói tiếp: “Cậu có biết con cá đó có giá đến năm triệu không?”

Cậu ngờ vực hỏi lại: “Năm triệu? Con cá giá năm triệu mà cậu nỡ ăn à? Không đau lòng?”

“Năm triệu thôi mà, có gì mà đau lòng, giá trị con người tôi đến mấy chục triệu.”

Diệp Đình Vân trêu ghẹo: “Thật sự không đau lòng…”

“Đau.” Làm kẻ nghèo hèn hơn mười năm, có rất nhiều quan niệm không thể thay đổi ngay lập tức được.

Hôm qua lúc đang câu cá thì di động của Giang Thiếu Bạch hết pin, sau khi sạc pin xong thì có rất nhiều người nhắn tin cho hắn muốn mua cá, còn ra giá rất cao. Nhưng đó là khi hắn ăn cá xong rồi mới phát hiện có tin nhắn, cá đã vào bụng, đau lòng không thôi.

Giang Thiếu Bạch cầm đũa chọt chọt cơm, thở dài một hơi.

Diệp Đình Vân khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Dù cậu ăn năm triệu vào bụng cũng không cần uể oải như vậy.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không có.”

Tối qua hắn ngủ thẳng đến nửa đêm, sau đó phát hiện Lạc Văn Phong vào phòng hắn, có lẽ ông nghĩ hắn đã ngủ say. Ông ngồi bên giường một lúc lâu, khiến hắn không ngủ nổi.

Giang Thiếu Bạch chợt nhận ra, hắn đi chơi khắp nơi mà chưa từng về nhà trò chuyện với ông. Có lẽ cha cũng rất yêu thương hắn nhưng không biết cách biểu đạt. Có điều ông ngồi cạnh giường hắn hơn nửa đêm thì hơi khủng bố.

Lỡ như hắn không biết là ai đang ngồi bên cạnh giường mà thẳng chân đạp một cú, có phải sẽ rắc rối to không?

Diệp Đình Vân nhìn Giang Thiếu Bạch: “Thật sự không có?”

“Tôi cảm thấy hình như cha tôi hơi tịch mịch.”

Có lẽ nên tìm thú cưng gì đó cho cha hắn nuôi.

Hết chương 154