Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 117: Kiếm Muramasa



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch lên xe của Lạc Kỳ, đi đến nhà họ Vạn.

Vạn gia ở một khu khá đặc biệt, bên ngoài còn có quân đội canh phòng. Ngôn Tình Xuyên Không

“Anh, ông Vạn sống chỗ này không tồi nhỉ.”

Lạc Kỳ nhìn em trai nói: “Người ta là nhân vật cấp cao của quân đội, đến nơi em đừng ăn nói lung tung đó.”

Hắn khoanh tay đáp: “Anh à, người ta là nhân vật cao cấp của quân đội, còn anh là siêu đại gia, không cần phải sợ ông Vạn chứ?”

Lạc Kỳ cười cười: “Đương nhiên, nhưng không đắc tội người ta vẫn tốt hơn.”

Lạc gia làm ăn kinh doanh lớn, nhưng nếu không chuẩn bị tốt phía trên thì cũng khó làm ăn lắm.

Giang Thiếu Bạch đi đến cửa nhà họ Vạn, thấy ở trên có một tấm bảng, trên đó viết bốn chữ “Hạo Nhiên Chính Khí”.

“Tấm bảng này không tồi!”

Lạc Kỳ gật đầu: “Ừ, trông có vẻ cổ xưa.”

Giang Thiếu Bạch nhìn nhà họ Vạn, hắn phát hiện có lẽ đã xem thường ông Vạn rồi, trong nhà có một luồng khí đặc biệt, có lẽ đó chính là “hạo nhiên chính khí”. Có lẽ tổ tiên nhà họ Vạn có không ít người lập được chiến công, có kim quang công đức hộ thể, nhưng nhiều chuyện xảy ra, thời gian dần dần khiến công đức phai nhạt, phúc ấm tổ tông cũng không phải vạn năng.

Giang Thiếu Bạch đi theo Lạc Kỳ vào nhà.

“Hoan nghênh hai vị, hoan nghênh…” Vạn Hạ Vân vô cùng nhiệt tình tiến lên chào đón.

“Xin lỗi Giang thiếu, lần trước cha tôi hiểu lầm cậu…” Hắn thành khẩn nói.

Giang Thiếu Bạch chớp mắt nói: “Mắt nhìn người của ông Vạn đúng là không tốt lắm, từ trước đến giờ tôi toàn bị nhận nhầm là minh tinh, đây là lần đầu tiên bị nhầm là bọn buôn người đó.”

Giang Thiếu Bạch nói như thế, Vạn Hạ Vân lập tức lúng túng.

“Đúng là Giang thiếu đẹp trai tuấn tú, không kém gì minh tinh ăn khách nhất hiện nay.”

Lạc Kỳ bất đắc dĩ lén đá em trai một cái, hắn ấm ức trừng mắt nhìn anh trai. Vạn Hạ Vân thấy hai người như vậy, mơ hồ nhận ra hai người rất thân thiết, hắn lên tiếng hỏi: “Hai vị có muốn uống gì không?”



Lạc Kỳ cười cười: “Vạn tiên sinh không cần bày vẽ, không biết Vạn Gia Bảo đang ở đâu?”

Vạn Hạ Vân vội vàng nói: “Tối qua thằng bé ngủ không yên cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ được một lúc, để tôi gọi nó dậy.”

“Đừng vội. Tôi có thể đi xem xung quanh không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Vạn Hạ Vân vội nói: “Đương nhiên là được rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn trái nhìn phải, lát sau phát hiện ra nguồn phát âm khí. Hắn dừng lại, đi đến một căn phòng trên lầu, Vạn Hạ Vân không ngăn cản mà chỉ đi theo sau.

Giang Thiếu Bạch đi vào một thư phòng, bên trong có mấy kệ sách, trên kệ có rất nhiều sách. Hắn nhìn kệ sách bằng gỗ lim mà bĩu môi, cảm thấy kẻ có tiền chỉ thích học đòi văn vẻ, đều không đọc sách mà làm kệ sách lớn như vậy, giả mạo là nhà dòng dõi Nho học.

Trên bàn dài trong thư phòng có đặt một thanh gươm võ sĩ đạo.

“Đây là kiếm Muramasa à?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Vạn Hạ Vân gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Hắn nghe vậy híp mắt hỏi tiếp: “Để ở đây từ lúc nào? Sao lại để đây?”

Kiếm Muramasa thật ra là tên gọi chung một loại kiếm, vì nó quá sắc bén nên còn được gọi là “yêu kiếm”, không ít người cho rằng kiếm này mang điềm xấu.

Thời kỳ Tướng quân Tokugawa Ieyasu trị vì ở Nhật Bản còn cấm dùng kiếm này.

*Tokugawa Ieyasu (trước đây được đánh vần là I-ye-ya-su) (tiếng Nhật: 徳川家康 (Đức Xuyên Gia Khang); 31 tháng 1 năm 1543 – 1 tháng 6 năm 1616) là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản.[1] Ông là người sáng lập và cũng là vị Shōgun (Tướng Quân) đầu tiên của Mạc phủ Tokugawa, nắm quyền từ sau trận Sekigahara năm 1600 cho đến Minh Trị Duy Tân năm 1868. Ieyasu lên nắm quyềntừ năm 1600, nhận danh hiệu Chinh di Đại tướng quân năm 1603, thoái vị năm 1605, nhưng thực tế vẫn nắm quyền cho đến khi qua đời năm 1616.

“Đây là thanh kiếm mà ông nội tôi tịch thu của một võ sĩ đạo Nhật Bản thời kháng chiến.” Võ sĩ đạo kia rất nổi tiếng, thanh kiếm này được xem như chiến lợi phẩm.

Tổ tiên họ đã dùng kiếm này chém giết nhiều kẻ địch. Thanh kiếm luôn đặt ở từ đường gia tộc, gần đây mới mang về.

Giang Thiếu Bạch lướt tay lên vỏ kiếm, tuy rất nhiều thanh kiếm được gọi là Muramasa nhưng đa số là đồ dỏm, thế nhưng thanh kiếm ở nhà họ Vạn chắc chắn là hàng thật.

Đứng cách thanh kiếm mà vẫn cảm nhận được sát khí nồng nặc.

Giang Thiếu Bạch từng thấy pháp khí trấn áp long mạch trong vụ hầm đậu xe, sát khí lúc đó cực nhiều, đè nén người ta, nhưng so với thanh kiếm này thì còn kém rất xa. Có lẽ vì đã có quá nhiều người chết vì thanh kiếm này, máu những người đó đã bồi bổ thanh kiếm, khiến sát khí phát ra càng nhiều.

“Phòng của cậu bé luôn ở sát vách đúng không?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Vạn Hạ Vân do dự nói: “Năm trước mới chuyển tới.”

Giang Thiếu Bạch nhìn đối phương nói: “Tình trạng cơ thể của Vạn tiên sinh cũng không tốt lắm đâu, buổi tối hay mất ngủ, còn bị đau đầu.”

“Có liên quan đến thanh kiếm này sao?”

Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Kiếm này không tồi nhưng không phải thứ người thường có thể khống chế được.” Nếu người cầm kiếm đủ năng lực, bát tự đủ mạnh thì có thể áp chế sát khí của yêu kiếm. Còn nếu người cầm kiếm thực lực không đủ thì sẽ bị kiếm khí ảnh hưởng.

Đứa bé nhà họ Vạn đã bị sát khí xâm nhập.

Vạn Hạ Vân bỗng nhớ lại một chuyện, trước kia lúc ông Vạn bế Gia Bảo vào thư phòng, cậu bé thường không thoải mái. Lúc đó hắn chỉ nghĩ trẻ con không thích đọc sách nên không quá để ý, bây giờ suy nghĩ lại, có khả năng chính vì thanh kiếm này.

“Cha tôi rất thích thanh kiếm, lúc rảnh rỗi thường mang ra ngắm nghía, nhưng cha tôi không có vấn đề gì.” Vạn Hạ Vân đáp.

Thank kiếm do ông hắn đã mất để lại, ông coi đây là công trạng, thỉnh thoảng ông Vạn nhớ cha sẽ mang kiếm ra ngắm.

Giang Thiếu Bạch xoa cằm: “Vậy à?”

Ông Vạn là người từng đảm nhận chức vị cao, có kim quang công đức hộ thể, đã từng chứng kiến nhiều sự việc trọng đại, thế nên ông không bị ảnh hưởng. Giang Thiếu Bạch vuốt cằm, thầm nghĩ ông Vạn thế mà rất có bản lĩnh!



“Mỗi người mỗi khác mà. Kiếm này nên cất đi, nó nằm trong tay người thích hợp thì sẽ là vũ khí lợi hại, nhưng nếu trong tay người không thích hợp thì sẽ là hung khí. Người không đủ bản lãnh mà tiếp xúc lâu với thanh kiếm sẽ dễ bị nhiễm sát khí.”

Vạn Hạ Vân nhìn thanh kiếm, như có điều suy nghĩ.

Giang Thiếu Bạch rút kiếm khỏi vỏ nhìn thoáng qua, kiếm còn trong vỏ đã phát ra âm khí rất nặng, hiện giờ vừa rút ra khỏi vỏ, hắn lập tức nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết hãi hùng, oán khí của người người bị thanh kiếm giết chết không tan đi mà đang quấn trên thanh kiếm!

“Đúng là kiếm tốt.” Giang Thiếu Bạch nói.

Sau đó hắn đi vào phòng ngủ của Vạn Gia Bảo, cậu bé vẫn còn đang ngủ.

“Giang thiếu, cậu xem con tôi…”

Giang Thiếu Bạch liếc mắt nhìn Vạn Hạ Vân: “Con trai anh bị sát khí nhập thân cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, lúc bắt đầu thì cơ thể sẽ từ từ yếu đi, bị nhiều bệnh, đêm ngủ không được, hay khóc nỉ non, dễ bị ngã sấp, khi âm khí lan đến não bộ thì người bị ngu ngốc, sau đó…” Cách cái chết không xa.

Vạn Hạ Vân nghe thế, nét mặt rất khó xem, hắn chợt phát hiện con trai không được bình thường từ lâu, thế mà hắn lại không coi trọng.

“Thật ra không phải chuyện khó giải quyết.”

Giang Thiếu Bạch không đánh thức cậu bé mà trực tiếp hút âm khí trong người cậu bé ra. Vạn Gia Bảo ngủ không thoải mái, trong mơ cũng cau mày.

“Tốt rồi.”

Vạn Hạ Vân hỏi lại: “Đã xong rồi sao?”

Hắn gật đầu đáp: “Ừ, xong rồi.”

Vạn Hạ Vân giật mình, nhiều đại sư và danh y đều bó tay, kết quả Giang Thiếu Bạch trông như không làm gì cả mà đã xong rồi. Nhưng nhớ lại, lần trước ông Vạn có nói Gia Bảo ngất đi xong thì khỏi hẳn.

Sau khi Giang Thiếu Bạch xong việc, Vạn Hạ Vân đưa thanh kiếm cho hắn.

Lạc Kỳ hỏi em trai: “Đứa nhỏ kia ổn rồi chứ?”

“Không có vấn đề gì đâu, cậu bé còn quá nhỏ, em không dám rút hết âm khí ra một lần, nhưng em có để lại hai lá bùa trừ tà, đeo bùa một thời gian thì cơ thể sẽ hoàn toàn khỏe lại.” Giang Thiếu Bạch đáp.

“Em rất thích kiếm này?”

“Kiếm tốt, cầm chém người rất dễ.”

Vạn Hạ Vân biết thanh kiếm có vấn đề, lại thấy Giang Thiếu Bạch thích như vậy bèn tặng thanh kiếm cho hắn. Quả thật Giang Thiếu Bạch đang thèm nhỏ dãi sát khí trên thanh kiếm, hắn không nói nhiều lập tức nhận lấy.

Vài võ sĩ đạo ở Nhật Bản rất thích thu thập loại kiếm này, có vẻ thanh kiếm này là đồ cổ, nếu bán sẽ được không ít tiền đây.

“Hôm nay không thấy ông Vạn đâu, ông ta thật là, em chữa bệnh cho cháu trai của ổng mà không thèm cảm ơn một tiếng.” Giang Thiếu Bạch lại nói.

Lạc Kỳ cười khổ: “Ông Vạn từng giữ chức vị cao, không phải người bình thường.”

“Em cũng không phải là người bình thường mà.”

“Ông Vạn làm người không tồi, chắc chắn kiếm này là ông bảo tặng cho em.” Nếu là kiếm do tổ tiên truyền lại, dù biết kiếm có vấn đề thì Vạn Hạ Vân cũng sẽ không dám tùy tiện xử lý, nếu ông Vạn không gật đầu thì hắn không dám tặng người ta dễ dàng như vậy đâu.

Giang Thiếu Bạch cười nói: “Tổ tiên nhà họ Vạn hẳn là có người tài ba, nhưng thời thế thay đổi, hiện tại chỉ còn vài thư sinh yếu đuối.”

Lạc Kỳ cau mày nói: “Đây là vũ khí đao kiếm bị nhà nước quản chế đó.”

Hắn không để ý nói: “Không sao, em là huấn luyện viên đội Phi Long mà, được phép mang vũ khí theo.”



“Ừ nhỉ, suýt nữa anh quên mất. Mà công việc huấn luyện bên kia thế nào rồi?” Ban đầu Giang Thiếu Bạch vì làm vệ sĩ cho anh nên mới gia nhập đội Phi Long, nhớ lại là Lạc Kỳ luôn áy náy.

Giang Thiếu Bạch nâng cằm nói: “Làm huấn luyện viên đội Phi Long không mất gì, nhưng mấy người này tệ quá, dạy mấy người vô tích sự không có cảm giác thành tựu gì cả.”

Lạc Kỳ cười cười: “Không phải họ quá yếu đâu, là do em mạnh quá thôi.”

Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có lẽ là vậy.”

Thành viên đội Phi Long có mạnh cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là người thường, không giống người luyện cổ võ. Hơn nữa thể chất của hắn đặc biệt, chỉ cần tẩu hỏa nhập ma một lần là thực lực có thể nhảy vọt, thế nên hắn không thể có yêu cầu quá cao đối với người thường.

“Anh à, với thân thủ của anh bây giờ cũng có thể vượt qua đội Phi Long rồi đó.”

“Rất tốt.”

Sau lần bị ám sát, Lạc Kỳ rất chú ý tăng thể lực, anh không mong trở thành cao thủ, chỉ cần có thể tự vệ là được. Và vì muốn có kinh nghiệm thực chiến mà anh còn thuê vài người chuyên nghiệp đến dạy. Lúc đầu, vì chưa có kinh nghiệm nên anh bị đánh rất thảm, may là Lạc Kỳ học nhanh, sau khi nắm được kỹ thuật thì những người đó không còn là đối thủ của anh nữa. Sau đó anh đã cho họ nghỉ việc.

“Anh, mấy ngày nữa anh phải đi làm rồi đúng không?” Giang Thiếu Bạch bỗng hỏi.

Lạc Kỳ gật đầu đáp: “Ừ, nhanh thật. Mùng 9 công nhân sẽ đi làm lại, anh phải giải quyết công việc tồn đọng sớm một chút.”

Giang Thiếu Bạch khó hiểu: “Vất vả như vậy sao?”

Anh bất đắc dĩ nói: “Ừ.” Thật ra anh có thể buông tay mặc kệ, nhưng đứng ở vị trí của anh, anh vẫn hy vọng có thể xử lý công việc tốt.

“Gần đây Đình Vân phải tham dự mấy hôn lễ, không tìm được người chơi mạt chược.” Giang Thiếu Bạch thất vọng nói.

Lạc Kỳ: “…”

Hắn thầm nghĩ được nghỉ cũng tốt, nhưng rảnh quá đến chán luôn rồi. Đang bận rộn bỗng nhiên rảnh rỗi làm hắn không quen.

Giang Thiếu Bạch rút kiếm ra ngắm nghía: “Hình như kiếm này không phải do người bình thường rèn.” Có lẽ người rèn thanh kiếm này là nhân sĩ giới thuật sư.

Lạc Kỳ hơi lo lắng hỏi: “Vậy em giữ thanh kiếm không sao chứ?”

Hắn cười đáp: “Kiếm này có sát khí, nhưng muốn tổn thương em thì còn lâu lắm nha.”

Hết chương 118