Thần Chủ Ở Rể

Chương 645



CHƯƠNG 645

Trong đám đông, khi Sài Kiện-con trai cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo vừa nhìn thấy Vương Bác Thần, anh ta liền nhớ lại trải nghiệm bị ăn đòn thảm thương.

Anh ta vừa suy ngẫm về thân phận của Vương Bác Thần, ánh mắt vừa trở nên u ám.

“Đm, làm ông đây phải nằm bẹp dí nửa tháng trời. Hôm nay mày không có vệ sĩ chứ gì? Để xem ông sẽ xử mày thế nào?

Sài Kiện âm trầm nhìn theo bóng lưng của Vương Bác Thần, anh ta không biết tại sao Trần Anh Minh lại cư xử khách khí với thằng ranh đó như vậy.

Lần trước ở cửa nhà họ Chu, anh ta bị người đeo đao đi bên cạnh thằng nhóc kia tẩn cho nửa tháng còn chưa xuống được giường.

Cơn tức này, anh ta vẫn còn nhớ như in đấy!

Hôm nay, tên người đeo đao kia không có ở đây, anh ta không thể không trút cơn tức này!

Cái người tên Sài Kiện này, mặc dù là cậu cả của nhà họ Sài ở Đông Đảo, nhưng cũng là một công tử bột chân chính. Bởi vì sau lưng có nhà họ Sài chống, nên anh ta chưa từng chịu thua thiệt.

Gia chủ nhà họ Sài cũng biết Sài Kiện không nên thân, nên ngay từ đầu đã không xem anh ta là người thừa kế để bồi dưỡng.

Cũng là công tử bột, nhưng nếu đổi lại là Trần Anh Kiệt của nhà họ Trần, lúc này nhất định đã nghĩ cách tạ tội với Vương Bác Thần. Bởi vì chưa cần xét đến chuyện Trần Anh Minh cư xử khách khí với Vương Bác Thần như vậy, thì việc lần trước ở trước cửa nhà họ Chu, bên cạnh Vương Bác Thần có một người đeo đao vô cùng khủng bố đi theo, chỉ cần là người có đầu óc đều biết chắc chắn Vương Bác Thần không đơn giản.

Nhưng vẻ công tử bột của Trần Anh Kiệt là giả vờ, còn vẻ công tử bột của Sài Kiện lại là hàng thật giá thật!

Cũng bởi vì Sài Kiện là một tên công tử bột, tính tình cũng vô cùng nhỏ nhen, thích mang thù, có thù tất báo, thế nên anh ta chưa từng chịu thiệt thòi, dù đối phương có là ai thì cũng phải trả thù cho bằng được.

Vì vậy lần này khi gặp lại Vương Bác Thần, nếu anh ta không xả được cục tức này, e là mai mốt sẽ chẳng đêm nào ngon giấc.

Sài Kiện dẫn theo hai tên vệ sĩ được tuyển chọn tỉ mỉ, theo đuôi Vương Bác Thần và Trần Anh Kiệt từ phía xa xa.

Cạnh hồ nước.

“Ngài Vương, xin ngài trách phạt, mới vừa rồi là tôi trèo cao. “

Trần Anh Kiệt thận trọng nói.

Vương Bác Thần dừng bước, nói: “Thay tôi làm một chuyện.”

Trần Anh Kiệt mừng thầm trong lòng, vội kinh sợ đáp: “Có thể cống hiến sức lực vì ngài Vương, đây chính là vinh hạnh của Trần Anh Kiệt tôi, xin ngài Vương cứ nói.”

“Đợi ở đây.”

Vương Bác Thần dứt lời, lập tức bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Cả người Trần Anh Kiệt run lên, chân không dám xê dịch lấy một bước. Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích, hai tay nắm chặt, rồi lại sợ bị người khác nhìn thấy, bèn cắn thật mạnh vào lưỡi mình!

Một suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu anh ta.

“Ngài Vương thế mà lại giao việc cho mình!”

“Ngài Vương đã tha thứ cho nhà họ Trần rồi!”

“Khi nào về đến nhà, nhất định mình phải kể rõ ràng mọi chuyện cho cha biết mới được, cha và em hai không cần lo lắng hãi hùng nữa!”